Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Dưới bàn tay tài năng của Chí Mẫn, Hạo Thạc cảm thấy như mình đang chìm đắm trong cảnh sắc tươi đẹp của thành phố. Nhưng sau sự hân hoan, có một góc khuất trong tâm trí anh, nơi nỗi lo sợ và sự thất vọng vẫn còn đọng lại.

"Anh trông có vẻ vội vàng,anh đi đâu hả?" Chí Mẫn hỏi với vẻ lo lắng. "Sẽ bao lâu anh mới quay trở về?"

Hạo Thạc cố gắng giả vờ vui vẻ khi trả lời: "Chỉ là một chuyến công tác ngắn. Tôi sẽ quay lại sớm thôi, đừng lo lắng."

Nhưng giọng nói của anh trở nên run rẩy, không thể giấu được sự lo lắng. Trong lòng anh, mọi thứ dường như đang trở nên mờ mịt và xa xôi, nhưng anh vẫn cố gắng giữ vững vai diễn đày đoạ này, không để bộc lộ bất cứ điều gì. Lời nói dối của Hạo Thạc về việc đi công tác ở Hắc Long Giang chỉ là một chiêu trò để che giấu sự thật đang đọng trong lòng anh. Trong cuộc hội thoại với Chí Mẫn, anh không muốn nhắc đến chi tiết cụ thể về địa điểm hoặc mục đích của chuyến công tác, mà chỉ muốn nhấn mạnh rằng anh sẽ quay lại sớm. Xin lỗi Chí Mẫn,tôi không thể cho em biết được

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hạo Thạc bước vào phòng khách sạn, một nơi dường như là nơi anh có thể trốn chạy khỏi mọi thứ, tránh xa ánh mắt nghi ngờ và cảm xúc lạc quan của Chí Mẫn. Nhưng khi cánh cửa đóng lại phía sau, sự tĩnh lặng của căn phòng chỉ làm cho cảm xúc của anh trở nên càng dữ dội hơn.

Không còn ai ở đây, không có ai để chứng kiến sự sụp đổ của Hạo Thạc, ngoại trừ anh ta và cơn đau khổ không ngừng trong lòng. Cảm giác bị lẽn trốn và cô đơn đang vây quanh anh, khiến cho nỗi đau không thể nào kìm nén được nữa.

Anh ta gục xuống trên sàn nhà, không còn khả năng kiềm chế nổi cảm xúc nữa. Tiếng gào khóc rỉ rả phát ra từ sâu thẳm của con tim, là tiếng của một người đang mắc kẹt trong bóng tối của sự tuyệt vọng, không biết phải làm gì để thoát ra.

Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Hạo Thạc, làm cho đôi mắt anh trở nên mờ đục và lấp lánh trong ánh đèn mờ dần. Trái tim anh tan chảy trong biển cảm xúc dữ dội, và từng hơi thở trở nên rối bời, khó khăn.

Anh ta cảm thấy như mình đang chết đi từng phút, từng giây, dưới trọng lượng của sự đau đớn và tuyệt vọng. Mọi hy vọng, mọi ước mơ dường như đã tan biến, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng và lạc lõng.

Trong căn phòng khách sạn, không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng vụn vỡ của Hạo Thạc vang vọng. Trong bóng tối, anh cảm thấy mình bị bỏ rơi, như một kẻ không còn chỗ đứng trong thế giới đầy biến động này.

Tiếng gào khóc của anh vang dội, như một lời kêu cầu cứu giúp không ngừng. Những đợt gió lạnh từ cửa sổ mở ra làm rối bời mái tóc của anh, nhưng trong tâm trí anh, chỉ có một cảm giác duy nhất: cô đơn.

Nhìn xuống lòng bàn tay của mình, Hạo Thạc thấy những vệt máu đỏ đậm, là kết quả của sự siết chặt quá mức trước đó. Nỗi đau thể chất chỉ là một phần nhỏ so với cảm xúc dữ dội đang tràn ngập trong lòng.

Anh nhớ về những ký ức ngọt ngào với Doãn Kỳ, những khoảnh khắc hạnh phúc và ý nghĩa. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã trở nên mờ nhạt và xa xôi, như một giấc mơ tan biến vào sáng sớm.

Trong giây phút này, Hạo Thạc cảm thấy mình hoàn toàn cô đơn, không ai hiểu được nỗi đau và tuyệt vọng trong lòng anh. Anh ngã gục xuống sàn nhà, ôm lấy cảm giác trống rỗng và lạc lõng, không biết phải làm gì để thoát khỏi cơn ác mộng này.

Trong căn phòng tối om, không khí trở nên nặng nề, nhưng không đủ để nặng bằng trọng lượng của nỗi đau trong lòng Hạo Thạc. Anh cảm thấy mình như một con thú bị mắc kẹt trong lồng sắt của tuyệt vọng, không thể tìm được lối thoát.

Hơi thở của anh trở nên giống như những cơn sóng dữ dội, từng đợt đập vào bờ cát của tâm trí, làm tan chảy mọi suy tư, mọi kỷ niệm hạnh phúc, để lại chỉ còn những vệt rạn nứt và mảnh vỡ.

Anh muốn gào thét, muốn la hét, để giải phóng những cảm xúc dữ dội trong lòng, nhưng tiếng gào của anh chỉ trở nên yếu ớt và mờ nhạt giữa không gian tĩnh lặng.

Trong giây phút này, Hạo Thạc không biết mình phải làm gì, không biết phải đối diện ra sao với cuộc sống, với tình yêu, với chính bản thân mình. Anh chỉ biết rằng, mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập của trái tim đều là một cố gắng tuyệt vọng để sống sót trong một thế giới không còn sự an toàn và chắc chắn nào.

Trong cơn mê mải của đau đớn và tuyệt vọng, Hạo Thạc cảm thấy mình như một người điên cuồng, không còn kiểm soát được hành động của mình. Anh gào thét trong vô thức, đập bàn, kéo lê những vật dụng xung quanh, như muốn phá hủy mọi thứ để giải thoát cho tâm hồn bị giam cầm.

Những giây phút túng quẫn như vật lộn giữa sự sống và cái chết, Hạo Thạc đã đưa lên cổ tay, với ý định tìm một cái kết cho mọi đau đớn và sự tuyệt vọng. Nhưng trong phút chót, một lối thoát khác đã mở ra, là lối thoát của hy vọng và khao khát sống sót. Anh phải sống,anh còn bộ phim mà anh chưa thể đóng máy, anh còn trách nhiệm... Và còn lời hứa...  chết tiệt...

Dù biết rằng sự chấp nhận và sự tha thứ không dễ dàng, nhưng trong những giây phút tối tăm nhất, Hạo Thạc đã quyết định đối diện với thử thách, với cuộc sống, và với chính bản thân mình. Đó không phải là sự kết thúc, mà là một khởi đầu mới, với hy vọng được sống thêm một ngày, một giờ, một phút nữa... Anh phải quay về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro