Kẻ hèn nhát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*OOC

*Góc nhìn đầu tiên của Trương Tuấn Hào

*1k

—————————

Bạn thấy đấy, tôi chưa bao giờ nằm ​​trong số những lựa chọn của Tô Tân Hạo.

Từ khi bị chia thành hai đội đỏ và xanh, suy nghĩ của tôi rất hỗn loạn, không biết tại sao nhưng những hình ảnh ngày xưa luôn hiện lên trong đầu tôi.

Tôi nhớ rằng Tô Tân Hạo luôn chọn tôi mà không hề do dự ở các nhóm trước, dù không phải là lựa chọn đầu tiên nhưng chắc chắn đó sẽ là lựa chọn phải có. Nghĩ đến việc Tô Tân Hạo mỉm cười gọi tôi là old-rapper, tôi cũng thấy tự tin hơn. Tôi cũng nhớ tới lúc Mục Chỉ Thừa và ba người khiêu vũ ở câu lạc bộ khiêu vũ.

Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu tự giễu cợt, áp lực thấp xung quanh khiến người khác sợ hãi đến gần hắn.

Do dự hồi lâu, Trương Trạch Vũ đi tới trước mặt tôi, ngồi xổm xuống hỏi: "Trương Tuấn Hào, cậu sao vậy? Có thấy khó chịu ở đâu không?"Tôi ngẩng đầu lên phát hiện mọi người trong đội đỏ đều đang nhìn tôi lo lắng, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, đành miễn cưỡng cười nói không sao cả. Ngẫu nhiên nhặt áo khoác lên, nói với Trương Trạch Vũ: "Tôi đi tìm một phòng học trống để tập nhảy." Sau đó, tôi mở cửa rời đi, không cho bọn họ chút thời gian đệm.

Tôi tìm một phòng học ở cuối dãy, không bật đèn, chỉ lặng lẽ ngồi xuống và vòng tay qua đầu gối để giữ chúng lại với nhau.

Muốn khóc.

Chỉ nghĩ đến việc không được Tô Tân Hạo chọn thôi cũng khiến tôi muốn khóc."Trương Tuấn Hào, mày vẫn như vậy vô dụng." Lời nói của tôi vang vọng trong phòng học trống, vang vọng từng đợt, tựa như đang cười nhạo tôi.

Tôi không biết mình đã ở lại bao lâu. Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì cánh cửa mở ra, ánh sáng đột ngột làm tôi mờ mắt, mơ hồ nhìn thấy một người mặc bộ đồ màu hồng đang đi về phía ánh sáng. Chỉ có anh trai ngốc nghếch của tôi thích mặc quần áo màu hồng. Anh ấy cũng ngồi xổm trước mặt tôi, không ngờ Tô Tân Hạo lại ôm tôi thật chặt. Tôi choáng váng hồi lâu, nhưng anh không hề có chút bất mãn nào, giống như an ủi tôi khi còn nhỏ, anh kiên nhẫn vỗ lưng tôi.

Nước mắt chợt trào ra.

Lâu lắm rồi tôi mới ở một mình với Tô Tân Hạo.

Cảm nhận được phản ứng bất thường của tôi, anh buông ra, nhìn tôi rồi lại ôm chặt, tôi vùi đầu vào cổ anh, nước mắt tôi từng chút ướt đẫm cổ áo anh.

Anh ấy dường như thở dài và dùng một bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.Nước mắt của tôi càng trở nên không thể kiểm soát được.

Trương Tuấn Hào, mày luôn là một kẻ hèn nhát . Tôi đã nghĩ  như vậy.

Tôi sẽ không bao giờ dám bày tỏ tình yêu của mình với Tô Tân Hạo một cách nhiệt tình như Trương Cực và Mục Chỉ Thừa, cũng như không thể đùa giỡn với anh ấy một cách trắng trợn như Dư Vũ Hàm đã làm. Dù gặp anh sớm hơn mọi người nhưng tôi vẫn không có sự ngầm hiểu ý nhau như anh và Chu Chí Hâm.

Họ hỏi tôi về những lo lắng của tôi và tôi không dám nói tên anh.

Nhưng Tô Tân Hạo, anh không biết rằng trái tim em đang căng thẳng như sợi dây đàn, chỉ cần anh xuất hiện là sẽ run rẩy.

Nghĩ đến đây, tôi càng thấy xót xa hơn, trong phút chốc, các loại cảm xúc phức tạp như thủy triều dâng lên, oán hận, bi thương và bất lực đều đan xen vào nhau. Tôi ôm anh thật chặt, như mảnh gỗ lũa cuối cùng được người chết đuối ôm lấy. Hắn cố gắng hết sức để kìm nén tiếng khóc khiến đôi vai run lên. 

Nhưng dù có thế nào đi nữa, cảm xúc chua chát trong lòng tôi cũng không thể kìm nén được nữa.

Tôi có thể cảm nhận được rất nhiều người đã bước vào phòng và đứng đó bất lực.

Sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, hắn rời khỏi vòng tay Tô Tân Hạo và nói với những người bạn đang lo lắng của mình: "Tôi không sao, nhưng gần đây tôi phải chịu quá nhiều áp lực."

Họ thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu cười đùa để làm tôi vui lên, thực ra họ không muốn làm tôi lo lắng nên giả vờ làm ầm lên.

Tôi nhìn Tô Tân Hạo, anh ấy dường như vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái mất kiểm soát của tôi, ngơ ngác nhìn nơi tôi đứng dậy. Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy và nhìn thấy một con búp bê cũ mà Tô Tân Hạo đã tặng tôi khi anh ấy gặp tôi lần đầu.

Tô Tân Hạo sẽ nhớ chứ? Tôi không khỏi tự hỏi trong lòng.

Sau khi nhìn thấy Tô Tân Hạo nhẹ nhàng bế con búp bê lên và nhéo tai nó.

Tôi đã trả lời câu hỏi trong đầu, vâng. Dù luôn bị cho là kẻ ngốc nghếch nhưng anh lại rất chân thành với những người xung quanh và luôn ghi nhớ những điều nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa này.

—————————

Đừng bận tâm.

Ít ra chúng tôi đã gây được ấn tượng với nhau từ khi còn nhỏ, dù tôi không mong điều này sẽ kéo dài mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro