恋爱为何物

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ᯓᝰ.ᐟ

dành cho
pernut/馍花

ᯓᝰ.ᐟ

— 5.1k | 1/1 chapter
恋爱为何物二两玫瑰切丝
⁀➷ bản chuyển ngữ tiếng việt ❝định nghĩa của ái tình❞ bởi gacongoeschipchip

ᯓᝰ.ᐟ

— bản chuyển ngữ đã có sự cho phép của tác giả gốc và không đảm bảo hoàn toàn độ chính xác.
— tất cả là sản phẩm của trí tưởng tượng và không liên quan đến đời thực.
— vui lòng không đăng lại ở các nền tảng khác hay chuyển ver dưới mọi hình thức.

ᯓᝰ.ᐟ

Buổi xem mắt được sắp xếp ở thị trấn nhỏ yêu thích của cậu, gặp một người xa lạ ở chốn thân thuộc có thể mang đến phần nào đó sự tự tin. Mới gặp nhau không lâu, chỉ vừa kịp làm rõ những đường nét trên gương mặt đối phương, mà thậm chí là cũng không rõ lắm. Khung cảnh bình minh tựa như tranh Monet, từng giọt mưa phùn bay lất phất, khí trời buốt giá khiến hốc mắt đau âm ỉ, tròng kính bị sương mù còn vương trong không khí quấn quýt bám lấy. Trong bầu không khí khó hiểu và bí ẩn đó, Park Dohyeon đột nhiên tự giới thiệu bằng một câu thâm bất khả trắc. Lời chào đầu rơi xuống cùng lúc lá khô bị giẫm dưới chân lên tiếng khiến thinh không run rẩy, đồng thời khiến Han Wangho ấn tượng.

Tôi đã yêu nhiều người, cũng đã bị nhiều người ghét.

Chẳng phải những "nhiều người" đó cũng đã từng yêu cậu sao?

Được yêu vẫn chưa bao giờ thôi là một điều khó giải mã. Park Dohyeon nhìn con chim hoét lửa đang đậu trên cành thông phía xa, "Tôi không thể tự mình cam đoan được."

Vậy sao cậu có thể cam đoan "nhiều người" đó đã từng ghét cậu?

Bởi vì sau mỗi lần chia tay, câu chuyện yêu trước đó đều như được dọn dẹp gọn ghẽ, không để lại chút gì cho vấn vương. Từng xem như chẳng thể tách rời, bên nhau tựa hình với bóng nhưng lại kết thúc như thế, nếu không bắt nguồn từ cảm xúc tiêu cực thì con người đều có thể tuyệt tình như vậy sao?

Thật khó để nói, Han Wangho thở dài, "Cũng có thể vì yêu nên mới không bao giờ muốn liên lạc lại với nhau nữa."

"Bỏ qua đi." Giọng của Park Dohyeon đột nhiên trở nên tràn đầy sức sống, trong lời nói còn pha chút ý cười miễn cưỡng, "Tôi thì không tin chuyện đó. Tôi không tin rằng những người yêu nhau lại không thể ở bên nhau, sức mạnh mà tình yêu mang đến có thể giúp người ta nâng một chiếc xe tải bằng tay không trong cảnh tuyệt vọng, sở dĩ chia tay đơn giản chỉ là do chưa đủ yêu."

Han Wangho mơ hồ gật đầu, anh cũng đang nghĩ đến chuyện này, sau một chút mới nói tiếp, "Thôi quên đi, chúng ta đi uống cà phê nhé? Cậu xem, có những người bên nhau không nhất định là yêu nhau và cũng có những người yêu nhau mà chẳng chắc chắn sẽ mãi mãi ở cùng một chỗ. Chúng ta đều bị bố mẹ thúc ép để giờ vô tình trở thành một đôi, nếu thuận lợi thì khả năng cao sẽ là chuyện trọn đời trọn kiếp, thế cậu có thể nói thử xem chúng ta yêu nhau đến mức nào không?"

Park Dohyeon im lặng một lúc, di mũi giày tạo ra vài dấu ấn nông trên tuyết rồi quay lại nhìn Han Wangho, ánh mắt lịch sự dù đến đột ngột cũng không khiến cho người khác xấu hổ, "Thật ra cũng không quá tệ."

Cậu quay người tiếp tục đi về phía trước rồi chỉ vào một quán cà phê gần đó, "Mình vào đây nhé?"

Dẫu rằng để yêu một ai đó đòi hỏi nhiều điều kiện phức tạp, nhưng để ở bên cạnh nhau thì chỉ cần vỏn vẹn ba chữ: không ghét nhau. Bởi đúng là thế giới này không cho phép họ có thêm một cơ hội thứ hai. Dường như mọi người đều chào đời như thể họ đã được định sẵn để kết hôn và đóng góp vào tỷ lệ sinh sản. Ngay từ giây phút được phân hóa, nhiều người đã chấp nhận số phận của mình rồi bắt đầu tỉ mỉ lựa chọn đối tác cho dự án trọng đại là hôn nhân. Bọn họ là hai con người phản đối số mệnh được sắp đặt trước của mình, tự đứng lên đấu tranh, tự do yêu đương, để rồi đổi lại được gì? Không gì hơn ngoài thân thể đầy rẫy vết tổn thương.

"Có lẽ tình yêu quả thực là..." Park Dohyeon nói, "một thứ không thiết yếu."

Han Wangho cũng đồng tình, "Khi thật sự nhìn lại, có vẻ như tôi chỉ lãng phí thời gian và năng lượng của bản thân. Không ngừng kiệt quệ, không ngừng tự nghi ngờ, cũng không ngừng mà cảm thấy đau đớn. Phải chăng ban đầu con người tạo ra tình yêu chỉ đơn thuần là một khái niệm, hơn nữa còn là loại khái niệm mà nhân loại không cách nào đạt được không?"

"Ý của anh là tình yêu là thứ được phát minh chứ không phải là được tìm ra sao?"

"Đúng vậy." Han Wangho cười, đuôi mắt cong cong, "Làm gì có chuyện tồn tại loại tình yêu vĩnh cửu trọn đời trọn kiếp, luôn luôn hướng về đối phương mỗi khoảnh khắc? Tôi còn nhớ mình từng xem một bộ phim tài liệu, trong đó đã nói rằng thiên tính của loài người là đa thê và gen sẽ làm bất cứ điều gì để có thể tiếp tục nhân bản."

Lúc này sắc mặt của Park Dohyeon chợt trở nên nghiêm túc. Mặc dù cậu cũng có vô kể nghi vấn đằng sau quy chế của hôn nhân và ý nghĩa từ việc sinh sản, nhưng xét cho cùng, người trước mặt có thể là bạn đời của cậu, người sẽ cùng cậu làm mọi cách để kéo dài hệ gen. Xét về ngoại hình, hệ gen của Han Wangho đúng là có chút cần được duy trì. Thấy Park Dohyeon không trả lời, Han Wangho cầm cốc cà phê lên, quanh môi được vẽ một vòng bọt trắng, ác ý lộ ra vẻ thản nhiên hỏi, "Sao vậy?"

"Là Omega, bản thân anh sẽ gặp nhiều thiệt thòi nếu nhìn thấu sự tình như vậy."

Han Wangho thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếm sạch lớp bọt ban nãy, "Không nhìn thấu thì chẳng phải bản thân còn thiệt thòi hơn rất nhiều sao?"

Anh đột nhiên cau mày, "Vẫn chưa ăn sáng nữa. Tôi muốn ăn bánh nướng xốp, cậu muốn ăn vị nào?"

"Không thành vấn đề, tôi không phải là người kén chọn."

"Tôi nghe bố mẹ cậu bảo rằng cậu rất kén chọn trong chuyện tình cảm."

"Cũng không đến mức đó, tôi phần lớn đánh giá dựa trên ngoại hình thôi."

Han Wangho mỉm cười và ra hiệu với nhân viên phục vụ, "Bánh được làm từ bột gạo phải không? Tôi không ăn được bột lúa mì." Sau khi nhận được câu trả lời như ý, anh gật đầu, "Vậy thì vị dừa kèm với việt quất và sung."

"Anh cũng bị dị ứng với gluten sao?"

"Tôi chỉ đọc kỹ bản thông tin cá nhân của cậu thôi."

"Cái này mà họ cũng viết vào à..." Park Dohyeon hơi đỏ mặt, "Còn bí mật nào của tôi mà anh chưa biết không?"

"Còn rất nhiều, lịch sử tình trường của cậu cũng không được đề cập." Han Wangho cười, "Cậu có thể chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng trong mỗi lần xem mắt thế này, điều quan trọng nhất chính là sở thích ăn uống. Tôi từng giống cậu, không chú ý loại vấn đề đấy, nhưng đã thật sự có một lần bọn tôi đi ăn hải sản và đối tượng của tôi đột nhiên sùi bọt mép, dọa tôi sợ chết khiếp. Một lần khác là ăn bữa nửa buổi, rất bình thường, vốn tưởng rằng sẽ không có món ăn nào đặc biệt nguy hiểm, cậu đoán thử xem chuyện gì đã xảy ra?"

"Bạn hẹn của anh lại bị dị ứng?"

Han Wangho hít sâu một hơi, "Chính xác, dị ứng bơ. Tại sao Alpha các cậu lại mỏng manh theo hướng kỳ lạ như vậy chứ?"

"Có lẽ đó là cơ chế trả thù của tự nhiên chăng? Cho chúng tôi cơ thể tràn đầy năng lượng nhưng kèm theo đó là hệ tiêu hóa mỏng manh và thể chất nhạy cảm, đánh gục chúng tôi từ bên trong."

Han Wangho cười đến đuôi mắt cong lên, "Vậy thì hơi tiếc nhỉ, tôi cũng muốn đánh gục cậu từ trong ra."

"Sao vậy? Anh không hài lòng với tôi sao? Có vẻ sắp tới anh sẽ lại phải bận rộn rồi."

"Không phải, tôi khá hài lòng." Han Wangho nghiêng đầu, "Nhưng có vẻ... cậu hoàn toàn không xem qua chút gì về thông tin của tôi."

"Cũng không thể nói là hoàn toàn không xem, tôi có nhìn qua ảnh và tên."

"Cậu thấy thế nào?"

"Anh ở bên ngoài đẹp hơn trên ảnh rất nhiều."

"Cám ơn, cậu cũng không tệ."

"Thật ra trước giờ chuyện yêu đương của tôi không dựa vào ngoại hình, họ chủ yếu tập trung vào việc tôi có thể lực tốt."

Han Wangho dừng lại hành động cắn ống hút của mình, "Mới sáng sớm mà cậu đã muốn nói chuyện giường chiếu sao?"

"Ý của tôi có chút nghiêm trọng hơn. Ví dụ như, có lần kia trời mưa rất to nhưng đối phương lại để quên thẻ ra vào ở khách sạn, hoặc có lẽ đã làm rơi trên đường từ trường đến khách sạn, buộc tôi phải dầm mưa tìm. Mày mò trong nước mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng lúc tôi nhấc bừa một cái nắp cống lên thì tìm được một tấm thẻ."

"Thẻ gì vậy?"

"Một tấm thẻ quảng cáo của khách sạn."

Park Dohyeon nhướng mày, "Trên đó ghi là, 'Chỉ năm mươi nghìn won cho đêm đầu tiên', anh đoán xem tiếp theo có chuyện gì?"

"Tôi không biết, nhưng bấy giờ đối tượng của cậu vẫn đợi trước cửa ký túc xá à?"

"Bây giờ nghĩ lại thì cũng có thể là như vậy, nhưng lúc đó tôi đã gọi đến số điện thoại ghi trên thẻ và bỏ ra năm mươi nghìn won để nhờ Omega xấu số đó đến che dù cho tôi. Đến khi trời gần sáng thì tôi mới tìm được thẻ ra vào cho người kia." Park Dohyeon thở dài.

"Sau đó cả tôi và Omega kia đều bị cảm. Cậu ấy còn hỏi tôi liệu Alpha cũng có thể bị bệnh sao, tôi nói đương nhiên rồi, Alpha cũng là con người mà. Sau đó cậu ấy lại bảo là, 'Ông chủ, vì anh nên em mới bị cảm, cái này có thể được đem xét bảo hiểm tai nạn lao động không?'."

Han Wangho cười lớn, "Chuyện này đúng là đáng được bồi thường nhé."

"Tôi đưa hết thuốc cảm mình có cho cậu ấy rồi nằm bất động trên giường bảy ngày. Lúc khỏe lại thì tôi phát hiện mình đã bị người kia đá rồi."

"Thảm thật đấy."

"Không sao, đây chính là tính chất rủi ro của yêu đương."

Han Wangho lặng lẽ ăn bánh nướng xốp, "Nếu đem so sánh với cậu, những người tôi từng gặp đều khá bình thường."

"Thật ra cũng không hẳn đâu, Alpha cũng không khác động vật là mấy, họ sẽ làm mọi trò để tán tỉnh người mình muốn, chỉ khi tiếp xúc sâu hơn thì anh mới có thể hiểu rõ bản chất thật của họ."

Han Wangho đột nhiên nhướn mày và nhìn Park Dohyeon chăm chú, anh vươn tay ra nhéo nhéo gò má mang chút hơi lạnh của cậu, vết lõm hình bán nguyệt màu hồng nhạt ngay lập tức xuất hiện, "Thế còn bản chất thật của Dohyeonie thì sao?"

"Trong thông tin cá nhân của tôi không có ghi sao?"

"Trong đó sáu mươi phần trăm là về sở thích ăn uống, hai mươi phần trăm là trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc, còn lại là phần tự giới thiệu của cậu, nhưng tôi lại thấy nó hơi thiếu chân thành. Vậy nên đối với tôi, cậu vẫn là một nửa người lạ."

"Thiếu chân thành sao? Tôi cảm giác như mình đã dồn tất cả sự chân thành còn lại trong đời mình vào phần giới thiệu đó. Thật lòng nói với một người lạ rằng tôi là người bi quan và tiêu cực trong việc tự đánh giá bản thân thì cũng rất can đảm mà nhỉ?"

"Đấy không phải là cách cậu thụ động chống lại chuyện đi xem mắt sao?"

Park Dohyeon cười, "Có và không, cứ xem như đó là một lời cảnh báo đi, tất nhiên là cũng có chút xảo quyệt. Tôi luôn cảm thấy một trong các điều bá đạo nhất của tình yêu là nếu yêu đối phương thì phải chấp nhận nhược điểm của họ, nếu anh không chấp nhận cũng đồng nghĩa với việc không yêu họ. Lấy ví dụ có một người thực sự rất tồi tệ, hắn ta sẽ không thay đổi khuyết điểm và cứ thoải mái sống như chính mình, không quan tâm bất kể mình có làm tổn hại đến người khác hay nên thay đổi cách sống hay không. Người đó sẽ mù quáng tin rằng chỉ cần sống là sẽ được yêu, nếu không được yêu là do người khác không có mắt, như vậy chẳng phải rất tội nghiệp sao?"

Cậu nhún vai, "Nhưng có vẻ tôi cũng không khá hơn là mấy. Phần tự giới thiệu tôi viết về cơ bản là... một lời cảnh báo và cũng có thể coi là để trốn tránh trách nhiệm. Giống như đọc xong cái này mà vẫn muốn đến gặp tôi thì là do quyết định của chính họ, sau này có gặp phải chuyện gì thì chỉ có thể tự trách bản thân xui xẻo thôi."

"Tôi cho là dựa trên mức độ tự phản ánh của cậu, ừm, có thể nói cậu có mức độ ý thức và nhận thức đạo đức tương đối cao so với người khác chăng?"

"Giữa hành động và nhận thức thường có một khoảng cách không thể xóa nhòa."

Han Wangho thở dài, "Đúng vậy, nhưng Omega chúng tôi có chút đáng thương. Mỗi lần nghe Alpha nói những lời bình thường, tức là những lời mà Omega hay than vãn hay bày tỏ tình cảm với nhau, chúng tôi lại thấy cảm động. Thật đáng buồn quá đi~"

"Mong rằng trong tương lai anh có thể nâng ngưỡng tiêu chuẩn cho sự cảm động của mình lên, nếu không sẽ dễ bị lừa lắm đấy."

"Tôi? Bị lừa á?" Han Wangho cau mày.

"Có thể cậu chưa đọc thông tin của tôi nên không biết. Tôi bắt đầu hẹn hò từ năm mười sáu tuổi, số Alpha mà tôi từng nói chuyện cùng chắc còn nhiều hơn những người cậu đã gặp trong nhà tắm của trường."

"Cũng khoảng mười năm. Anh có kinh nghiệm mười năm hẹn hò, tôi cũng vậy, tuy mấy mối tình đó thường kéo dài hơn nhiều."

Park Dohyeon nghiêm túc đếm, "Mối tình đầu tiên là tám tháng, mối tình tiếp theo là khoảng một năm rưỡi, đến lần thứ ba là hai năm và gần nhất là năm năm."

"Càng ngày càng yêu nghiêm túc sao?"

Park Dohyeon lắc đầu, "Càng ngày càng lười biếng, không muốn gây áp lực cho ai và cũng càng ngày càng... bao dung hơn. Nên tôi cho rằng đã đến lúc thích hợp để kết hôn."

"Cậu gần như không có thời kỳ độc thân sao?"

"Tôi có, nhưng hầu như chỉ kéo dài khoảng vài tháng."

"Tại sao lần yêu đương gần đây nhất lại chia tay?"

"Không có lý do cụ thể, chỉ là đối phương không muốn kết hôn."

"Haiz... Thế thì chúng ta không nên ở bên nhau đâu, tâm trí của cậu vẫn còn có người khác mà."

"Ai cơ?"

"Người yêu cũ của cậu, người cậu muốn cưới ấy."

"Thật ra không phải vì đặc biệt yêu thích người đó nên tôi mới muốn kết hôn, mà là vì tôi cảm thấy nếu không kết hôn, chắc chắn chúng tôi sẽ chia tay." Park Dohyeon nói.

"Không biết anh có từng trải qua mối tình nào lâu dài chưa, nhưng giai đoạn sau sẽ có những lúc thực sự mệt mỏi. Nhìn đối phương vừa quen mà lại vừa xa lạ. Anh không cần phải nói chuyện cũng biết họ đã làm gì hôm nay, dường như đã hoàn toàn hiểu rõ người này rồi. Nhưng sau khi chia tay, anh phát hiện ra rằng mình thực chất chẳng biết gì về họ... Tóm lại, ngoại trừ một hai năm đầu, thời gian sau đó sẽ rất khó khăn, tôi cho rằng nếu kết hôn thì sẽ khác. Ví dụ như nếu có một đứa con, hai chúng tôi có thể cùng nhau chăm sóc đứa trẻ và vun vén cho mối quan hệ. Thực ra lúc đó chúng tôi cũng đang cùng nuôi một chú cún, nhưng người kia không hề quan tâm đến nó, có lúc tôi còn nghĩ rằng nếu lỡ sau này sinh con ra chẳng may cậu ấy cũng sẽ bỏ mặc con giống như vậy. Mặc dù điều đó khó có khả năng xảy ra, dù sao Omega cũng vất vả hơn rất nhiều... Khi cầu hôn đối phương, tôi rất căng thẳng. Tôi đã khóc khi bị từ chối, nhưng khóc xong thì tôi cũng bừng tỉnh, cảm thấy người đó đã đưa ra quyết định tốt nhất cho cả hai chúng tôi."

"Tôi có thể hiểu cảm giác của cậu. Tôi cũng từng rất thích một người, đến mức tôi còn nghiêm túc nghĩ mình sẽ không thể sống nổi nếu chúng tôi không cưới nhau, may mắn là bản thân đã vượt qua được giai đoạn đó."

"Phải chăng cuộc đời chính là như vậy? Có thể anh nói đúng, tình yêu chỉ là một khái niệm viển vông."

"Cũng có thể tình yêu là thật." Han Wangho cụp mắt, "Nhưng không thể yêu, không đủ yêu, tình yêu thoáng qua cũng đều là thật. Chuyện yêu thích giống như một cơn sốt cao chớp nhoáng. Cậu có từng nghe qua câu hát này chưa? 'Tình yêu tựa như thời tiết mùa hè, nói đổi liền đổi'..."

"Ừm, đó là lý do tôi chọn đầu hàng sau mười năm giày vò, chẳng phải có cái khái niệm gọi là quy luật mười nghìn giờ sao? Họ nói rằng nếu làm việc gì đó trong mười nghìn giờ thì sẽ trở thành thiên tài trong việc đó. Thời gian đó tính ra được khoảng hơn bốn trăm ngày một chút, tôi đã dành khoảng ba nghìn ngày trong các mối quan hệ lãng mạn. Thậm chí nếu tôi chỉ yêu đối phương một phần sáu thời gian mỗi ngày, tôi vẫn sẽ có năm trăm ngày đã yêu. Tại sao tôi vẫn chưa là thiên tài chứ?" Park Dohyeon cười.

"Sau này tôi nhận ra đây đơn giản chỉ là một lời nói dối. Lúc nhỏ, tôi luôn cảm thấy hôn nhân là vở kịch nhàm chán. Việc kết hôn chỉ là một công cụ chính trị để duy trì sự ổn định, nhân loại đồng lòng diễn với nhau một màn lừa mình dối người. Vì thế nên tôi phải theo đuổi tình yêu hoàn hảo, tự do nở rộ, hóa ra tình yêu không hoàn hảo cũng chẳng tự do và sẽ nhanh chóng tàn lụi sau khi nở rộ."

"Vì vậy nên cậu quyết định đi xem mắt?'

"Đúng vậy, nhưng tôi cũng khá bất ngờ. Chúng ta đã có một cuộc trò chuyện... khá vui vẻ? Anh thấy thế nào?"

"Tôi thấy khá tốt, dường như đây là lần đầu tiên mà tôi nói chuyện về nhiều chủ đề ngẫu nhiên như vậy với Alpha."

"Anh không nói những chuyện này khi đang hẹn hò sao?"

"Làm ơn đi, làm vậy chẳng khác gì tự mình xua đi bầu không khí lãng mạn hết." Han Wangho nói với vẻ mặt rất đáng thương, "Dohyeonie muốn tôi bị đá sao? Danh tiếng của tôi vốn đã rất tệ rồi."

"Tại sao lại tệ? Do hai vụ dị ứng kia à?"

"Không phải, vì tôi hẹn hò rất nhanh, chia tay cũng rất nhanh, người khác còn hỏi có phải tôi đang sưu tập tem không."

Park Dohyeon bật cười, "Vậy cũng không tồi, hãy dán tôi lên đầu trang Thiên Bình nhé."

"Cậu còn cười được à? Lúc đó, mỗi lần đối tượng xem mắt hỏi tôi đã có bao nhiêu mối tình, ban đầu tôi còn rất thẳng thắn mà khai thật nhưng ai nấy nghe xong đều có biểu cảm như ăn phải ốc sên sống còn bị nghẹn vỏ. Sau này, mỗi lần được hỏi, tôi đều nói rằng tôi chỉ hẹn hò có ba lần: lần đầu tiên là tình đầu ngây thơ, lần thứ hai là khi tôi hiểu được định nghĩa của tình yêu nhưng lại bị cảm xúc khống chế rồi kết thúc chóng vánh, lần thứ ba dù đã cố gắng hết sức nhưng không đủ tâm huyết nên có chút tiếc nuối..." Han Wangho cười ngọt ngào, "Phương pháp này có tác dụng rất tốt, bọn họ đều thích, đồng thời đều hứa hẹn bản thân có đủ tâm huyết, nhất định sẽ đi cùng tôi đến cuối cùng."

"Thế nào là 'đi đến cuối cùng'?"

"Tôi cũng không biết, có lẽ là chết cùng nhau chăng?"

Park Dohyeon cười, "Nếu lúc đó anh nói suy nghĩ của mình ra thì chắc chắn chuyện đã kết thúc sớm rồi."

"Sự khác biệt giữa thời gian đầu và lúc sau..." Han Wangho cắn vào quả việt quất, "Ở mấy mối tình sau này, tôi cũng không biết tại sao, nhưng mà... Thôi cứ xem như biểu hiện ở trên giường rất đáng thất vọng nên đã chia tay."

"Theo anh thì Omega có thể biểu hiện như thế nào?"

"Không... chuyện đó, cậu biết đấy." Han Wangho nói ngắn gọn, "Cộng với những tin đồn mơ hồ, mấy người đó cho rằng tôi đang sỉ nhục bọn họ. Bởi vì tôi, một người đã yêu rất nhiều lần, làm có thể không... được? Họ cho rằng tôi chỉ đang giả vờ, chắc chắn là muốn giữ mặt mũi thôi, làm danh tiếng của tôi càng trở nên xấu xí hơn."

"Mấy tên đó cũng quá rảnh rỗi rồi đi. Theo tôi thấy, dù mối quan hệ là gì, việc có thể đi xa đến mức cởi quần áo của nhau vẫn được xem là một dấu hiệu của sự chân thành. Nói chung là đến giai đoạn đó rồi thì cũng nên tôn trọng nhau chứ."

"Cậu đã thử qua bao nhiêu lần rồi? Không phải cậu chỉ yêu có bốn lần sao?"

"Tôi chỉ yêu bốn lần, nhưng cũng tán tỉnh qua lại trong thời gian rảnh rỗi. Trước đây tôi đã hẹn hò một cách năng động, cũng có thể nói là năng động quá mức. Bây giờ..." Park Dohyeon nhún vai, "Sớm kết hôn có vẻ sẽ an toàn hơn."

"Có phải vậy không?" Han Wangho hỏi, "Vậy cậu có cảm thấy đặc biệt bất an khi ở cạnh một người như tôi không? Nói thật, tôi không đảm bảo mình sẽ không làm chuyện gì quá phận ở bên ngoài."

Park Dohyeon nói, "Ý tôi không phải là anh sẽ tuyệt đối chung thủy, mà là ở cạnh anh không mang cho tôi cảm giác bất an. Không bằng nói rằng chúng ta có thể nói chuyện lâu như vậy chính là vì anh có thể khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, bởi vì tôi nghĩ những người trung thực thường có thể dễ dàng giải quyết được hầu hết các vấn đề của thế giới. Hoặc ngay cả khi họ không giải quyết được thì việc vạch trần cốt lõi của sự việc sẽ khiến mọi người cảm thấy dễ thở hơn một chút."

"Cậu thật sự có chút... Có lẽ cậu đã siêu phàm thoát tục rồi nên tôi cũng hơi hiểu được tại sao chúng ta có thể nói chuyện thoải mái thế này. Vì sao sao cậu lại thích nơi này? Có kỷ niệm nào khó quên không?"

"Thật ra là không, tôi lớn lên trong môi trường thành thị. Lần đầu tiên đến đây, tôi cảm thấy nó rất hoang sơ và thú vị. Dù sao nơi này cũng là địa điểm thu hút khách du lịch, nên ngoài để thỏa mãn thú vui ngắm cảnh thiên nhiên còn có cơ sở vật chất hiện đại, chẳng hạn như quán cà phê và công viên giải trí, cũng tương đối yên tĩnh. Chỉ là gọi đồ ăn giao tận nơi khó hơn một chút, nhưng không sao, tôi thích ăn cơm nhà hơn."

"Ở mặt này tôi với cậu tương đối giống nhau. Tôi cũng có tình yêu thầm kín với thiên nhiên." Han Wangho đứng dậy và vươn vai, khẽ nheo mắt lại, "Rõ ràng tôi là người không thể sống thiếu hệ thống vận hành năng suất cao của thành phố, nhưng sở thích thường ngày của tôi là xem phim tài liệu về thiên nhiên. Khi có thời gian đi du lịch, tôi cũng sẽ tìm những nơi tương đối đơn giản như thế này, ví dụ như ở nông thôn hoặc trong rừng. Có thể quên đi những lo lắng của hiện tại và trở về với sự vô tư của thời nguyên thủy? Tất nhiên, tôi cũng biết rằng người nguyên thủy không hề vô tư."

"Có lẽ không ai là vô tư cả, nhưng con người hiện đại làm việc hơi quá sức. Họ bị dồn ép quá mức, không có không gian và thời gian riêng tư, thường khó cân bằng được bất kỳ cảm xúc nào."

"Đó có phải lý do chúng ta đi xem mắt không? Như một kiểu thức ăn nhanh vậy, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, chúng ta hiểu được cuộc sống của một người và cùng nhau đưa ra quyết định cho tương lai."

"Em cảm thấy mình vẫn chưa hiểu rõ về cuộc đời của anh." Đôi mắt của Park Dohyeon sau lớp tròng kính ánh lên cảm giác thân thuộc ấm áp, Han Wangho chợt nhận ra rung động đến muộn màng của trái tim, "Sau này chúng ta hãy từ từ tìm hiểu nhau nhé."

Cậu đứng dậy, đưa áo của mình cho Han Wangho, "Sắp có tuyết rồi, không có áo khoác sẽ lạnh đấy, nhân cơ hội này mình cũng có thể đi chơi vòng xoay ngựa gỗ, vào ngày tuyết rơi sẽ được giảm nửa giá."

"Còn có chương trình như vậy sao?"

"Chủ yếu là cho mấy trò chơi ngoài trời, nhưng em không nghĩ bây giờ anh muốn đi trượt cáp, phải không?"

"Vòng đu quay thì sao?"

"Em chưa từng thử qua nên cũng không rõ. Mấy lần trước đây em hầu như chỉ đi một mình, cứ như vậy lên vòng đu quay có cảm giác... giống như đang tự tử?"

"Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé." Han Wangho ngáp dài. Để đến địa điểm hẹn hò kỳ lạ này, anh phải thức dậy lúc ba giờ sáng. Trên đường đi, anh đã soạn sẵn rất nhiều lời mắng chửi dành cho Park Dohyeon, cuối cùng lại không nói được một câu nào, cũng không biết sau này có cơ hội nói hay không.

Không có điều ước nào được tạo ra trên vòng đu quay, áo khoác của Park Dohyeon cũng không có mùi hương nào đặc biệt khiến cho người ta lưu luyến, cậu có mắc bệnh sạch sẽ nhẹ nên đã giặt tẩy rất kỹ lưỡng và không đang trong kỳ dịch cảm. Han Wangho thật ra đang trong kỳ phát tình nhưng anh đã dùng miếng dán ức chế, vô cùng thận trọng với việc kiểm soát bản thân.

Thời điểm cabin đi qua đỉnh, hai người đã mất đi lòng trung thành với tình yêu lãng mạn từ lâu cũng không có gì đặc biệt phấn khích, Han Wangho gần như đã thiếp đi mất. Trong nửa chiều hạ cánh của vòng quay, anh dựa vào vai Park Dohyeon, gần nhau đến độ có thể mơ hồ ngửi thấy pheromone thoang thoảng sau gáy. Gỗ tuyết tùng, cây nho, hoa huệ, gừng... Chưa kịp phân biệt rõ ràng đã buồn ngủ đến mức ngủ quên. Anh vô thức ôm thắt lưng cậu, chầm chậm siết vòng tay lại rồi ngủ ngon lành.

Vòng đu quay kết thúc rồi dừng lại, Park Dohyeon mang biểu cảm tội lỗi nói với nhân viên phụ trách rằng họ còn muốn đi thêm vài vòng nữa. Thế là vòng quay lại lần nữa xoay tròn. Cho đến khi nóc cabin phủ đầy tuyết, Han Wangho mới ngơ ngác tỉnh lại, thân thể rũ xuống ấm áp dễ chịu như được phơi nắng, chớp chớp đôi mắt mơ hồ và nói xin lỗi cậu vì vô tình ngủ quên, sau đó hỏi mình ngủ có lâu lắm không. Park Dohyeon lắc đầu, trả lời anh rằng họ chỉ vừa mới đi được một vòng thôi.

Park Dohyeon nắm tay Han Wangho đi qua mảng tuyết lớn. Tuyết đã ngừng rơi từ lâu, nhưng khi gió lớn thổi qua, vài bông tuyết vẫn bay lên như sỏi cát, sượt qua mắt Han Wangho, dính vào rèm mi của anh rồi chậm rãi tan chảy. Anh nheo mắt, cảm thấy hơi đau, hỏi cậu có phải lông mi của anh bị dính vào mắt không. Cậu cúi đầu cẩn thận nhìn, mắt anh không có gì cả, nhưng lông mi lại ươn ướt, giống như vừa mới khóc xong. Như có điều gì thôi thúc trong lòng, cậu chợt quay mặt sang một bên, tay ôm lấy má của anh, tặng cho hàng mi một nụ hôn phớt. Sau đó vội vàng đứng thẳng lưng để tạo ra khoảng cách, trong đầu cố gắng bịa một cái cớ hoặc lời xin lỗi. Han Wangho kéo nhẹ khăn quàng cổ của Park Dohyeon rồi đặt tay lên vai cậu, khẽ nhón chân, đặt môi mình lên đôi môi nhiễm hàn khí của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro