it's monochromatic and cold

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải mất một lúc lâu bác sĩ thú y mới tiến hành kiểm tra, và Jungkook có hơi mất kiên nhẫn. Anh ngồi bên ngoài, hết lướt Facebook rồi lại chuyển sang Instagram, chẳng tìm thấy thứ gì mình yêu thích như bình thường vẫn hay giải trí với những ứng dụng đó.

Càng về sau càng cảm thấy chán nản, vì thế, anh đã làm một việc có ích hơn. Jungkook mở thanh tìm kiếm trên internet và gõ vào đó Cách chăm sóc mèo sơ sinh.

Anh đọc qua rất nhiều bài báo khác nhau về việc cho mèo con uống sữa bình, trước khi nhận ra bé mèo của anh đã đủ lớn nên nó có thể tự ăn được.

Jungkook đưa tay lên ôm mặt, thật là xấu hổ quá đi mà.

Anh chỉ cần đọc một chút về cách làm thế nào để mèo cảm thấy thoải mái như ở nhà và những điều cần lưu ý kèm theo. Nhưng ý tưởng bao quát chủ yếu đằng sau mỗi bài báo đều chẳng khác gì những kiến thức anh đã biết.

Để mèo thích nghi. Đưa nó về nhà. Thức ăn. Và thêm thật nhiều tình yêu đổ vào đó.

Cũng dễ thôi.

Jungkook không có ai để thể hiện tình yêu thương, vì vậy chú mèo này sẽ nhận được nhiều sự dịu dàng nhất từ anh. Trước khi bác sĩ thú ý xuất hiện lần nữa, tâm trí Jungkook đã quyết định từ khoảnh khắc này, bé mèo sẽ là của anh, và anh sẽ làm mọi thứ để chăm sóc nó.

"Cậu có thể vào rồi." Ngài Kim mở cửa phòng khám.

Jungkook nhanh chân bước vào trong, ngay lập tức phát hiện con mèo vẫn đang ở trên bàn, nhưng nó không còn cuộn mình nữa. Nó ngồi thẳng, bàn chân trái đã được quấn băng hơi lơ lửng một chút trên mặt bàn.

"Tôi hỏi một câu trước nhé."

"Vâng." Jungkook ngồi xuống ghế, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng trước dáng vẻ nghiêm trọng của bác sĩ thú y.

"Cậu có thật lòng quan tâm nhóc con này không?"

Jungkook cau mày, xen lẫn với tiếng kêu meo meo của chú mèo đen. "Tất nhiên rồi. Mèo con giờ là của tôi. Tôi là chủ của nó."

Kim Taehyung mỉm cười. "Tôi đã mong cậu sẽ nói vậy." Hắn gật gù vài cái tỏ vẻ hài lòng. "Bắt tay vào việc chính nào. Đầu tiên, nhóc này không phải mèo con, nó chỉ trông giống mèo con thôi. Điều quan trọng nhất là đây, nó đã là một con mèo trưởng thành rồi."

Chủ nhân mới của chú mèo ngắt lời bác sĩ thú ý. "Xin thứ lỗi. Sao anh cứ gọi bé mèo là cậu nhóc mãi vậy? Tôi nghĩ nó là mèo cái mà."

Chàng bác sĩ bật cười thành tiếng. "À không, không phải đâu, vì trái ớt nhỏ xíu không lộ ra thôi. Có thể trông giống mèo cái thật, nhưng hãy yên tâm - con mèo này là một cậu nhóc."

Jungkook liếc nhìn chú mèo con của mình. Còn con mèo thì nhìn chằm chằm về hướng ngài Kim.

"Được rồi." Anh nâng tay, lướt những ngón tay mảnh mai qua gáy em mèo. "Vậy nó bị sao thế, ý tôi là...cậu nhóc này ấy?"

Chú mèo lại kêu lên vài tiếng meo meo.

"Chà, hãy bắt đầu với điều rõ nhất nhé. Như cậu thấy đó, bàn chân trái bị thương. Nó bị gãy xương, vì thế tôi đã băng bó lại bằng một miếng băng nhỏ. Cậu nên thay băng khi nó bị bẩn, tôi chắc chắn cậu nhóc này sẽ cho phép cậu thôi." Kim Taehyung mỉm cười với con vật vẫn đang nằm trên bàn. "Tiếp theo là tai trái. Bị khuyết mất một phần ở đầu vành tai. Không cần khâu hay băng bó lại vì vết thương này cũ hơn vết thương ở chân. Tuy nhiên, phải kiểm tra thính lực để xem về lâu dài tình trạng có xấu đi hay không."

Jungkook gật đầu liên tục.

"Thế còn mắt trái?"

Bác sĩ thú ý thở dài. "Thật ra thì nhóc con bị mù. Có thể trong thời gian tới thị lực sẽ càng tệ hơn, nhưng không hẳn là chắc chắn. Cậu chỉ cần để mắt đến nhóc ấy là được."

Chàng trai tóc đen nhoẻn miệng cười. "Cảm ơn ngài Kim."

"Đó là niềm vui của tôi mà. Rất vui khi được làm việc cùng cậu." Vị bác sĩ mỉm cười và nhẹ nhàng xoa lên quai hàm của chú mèo con.

Con mèo đảo mắt một vòng.

Cả hai thảo luận thêm một chút về thức ăn mà mèo nên ăn, và ngài Kim đã đưa cho Jungkook các loại vitamin mà một bé mèo cần phải uống hàng ngày trong hai tuần sau đó.

Bác sĩ thú y đi cùng họ đến quầy thu ngân và thậm chí còn giảm giá cho Jungkook.

Sau đó, cả người và vật cùng nhau ra về, trở lại xe của Jungkook - anh ngồi vào vị trí lái và chú mèo con cũng đã yên vị trên ghế bên kia.

"Giờ chúng ta đi mua chậu vệ sinh, vài món đồ chơi và cả thức ăn cho mày nữa, em bé ạ."

Một tiếng meo meo khác lại vang lên. Và Jungkook dịu dàng mỉm cười.

"Mày biết đó." Anh cười khúc khích. "Tao không nói meo meo được." Jungkook rời khỏi tay lái và cưng chiều gãi sau tai chú mèo. "Ước gì tao nói được ngôn ngữ của mày nhỉ."

Con vật chỉ giương mắt nhìn anh. Đôi mắt nó chậm rãi chớp vài cái, thích thú với những đồ chơi mà Jungkook tặng.

"Chúng ta bây giờ là một đội rồi, mày và tao, được chứ? Thật mong mày sẽ ổn khi có một người chủ như tao." Anh quay sang nơi khác. "Không biết ai làm tổn thương mày nhỉ, nhưng có một điều tao có thể hứa với mày, mèo con à. Tao sẽ không bao giờ làm vậy với mày đâu."

Nói xong, anh dừng xe, tắt máy và một lần nữa ôm sinh vật nhỏ bé kia vào lòng.

"Cùng đi mua sắm nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro