04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, dậy đi."

Khó khăn kéo anh ra khỏi ghế sau taxi, Kim Thái Hanh không quản mệt nhọc dắt díu Phác Trí Mân, đang băn khoăn không biết cách nào đưa người lên lầu thì một đôi tay hữu ích xuất hiện, Thái Hanh dọc theo cánh tay kia ngước mắt lên nhìn, hóa ra là anh họ của bạn gái cũ vừa chia tay. "Điền Chính Quốc hả? Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi sẽ đưa anh ấy về nhà."

"A, được rồi, vậy làm phiền cậu." Kim Thái Hanh sợ bị anh trai bắt gặp, cảm thấy có lỗi nên lập tức ném Phác Trí Mân cho người nọ, còn hắn lên taxi rời đi, không dám quay đầu nhìn lại.

Phác Trí Mân bất tỉnh như một đống bùn nhão, vô cùng ngoan ngoãn dựa vào ngực Điền Chính Quốc.

Sau nhiều năm xa cách, cảm giác chỗ trống trong tim cậu hiện tại như được lấp đầy, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn Phác Trí Mân, nhìn anh không chút phòng bị mà động đậy, lại nhìn vào khuôn mặt xa lạ nhưng quen thuộc của anh, ánh mắt chan chứa dịu dàng không thể tưởng tượng được.

Không liên lạc được với Phác Trí Mân, ở phim trường thấy cậu liền bỏ chạy, Điền Chính Quốc bất đắc dĩ phải dùng đến thủ đoạn xấu xa kia—việc thay đổi kịch bản là do cậu đứng sau xúi giục, vốn tưởng anh sẽ đến tìm mình, không ngờ tính toán của cậu cứ như vậy lại lệch hướng. Nghĩ lại cũng đúng, Phác Trí Mân bướng bỉnh thế kia, sao có thể dễ dàng cúi đầu trước cậu.

"Hửm?"

Phác Trí Mân lúc này đã say bí tỉ, ghé sát vào người Điền Chính Quốc hít một hơi. "Kim Thái Hanh, cậu xịt nước hoa á!"

"Không có." Điền Chính Quốc nhướng mày, kiên nhẫn trả lời anh. "Tôi không xịt nước hoa."

"Vậy sao trên người cậu lại có mùi của tên ngốc kia chứ?"

Trên trán Điền Chính Quốc nổi ba vạch hắc tuyến, ôm Phác Trí Mân bước vào thang máy, cậu tức đến mức véo eo anh một cái, nghe người nọ lầm bầm kêu đau, thế là lại xoa xoa nơi vừa véo.

Cậu xoay chìa khóa mở cửa ra, đặt Phác Trí Mân lên giường, Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh hít vào một hơi.

Ánh trăng xuyên qua bước rèm mỏng, từng tia sáng rải đầy mọi ngóc ngách trong phòng. Không bật đèn, dưới ánh trăng mờ ảo cảm giác lại thêm phần chân thật.

Năm cậu quyết định đến Anh vô tình là thời điểm tồi tệ nhất, cãi vã, lạnh nhạt, dày vò lẫn nhau, Điền Chính Quốc tức giận bỏ đi, Phác Trí Mân thở dài một hơi không giữ cậu lại.

Lời chia tay vẫn chưa nói ra nên dù có hối hận vẫn có thể liên lạc, cả hai đều giả vờ nhẹ nhõm.

...

Cảm giác thích một người là như thế nào? Là muốn cùng người ấy trò chuyện, cùng ngủ, là sau những bộn bề lo toan vẫn muốn ngại ngùng quay đầu nhìn người ấy.

Thời niên thiếu bồng bột trong chuyện tình cảm, phải chịu một cái giá quá đắt, sau khi làm hòa, Điền Chính Quốc muốn về nước những không được, vậy nên không còn cách nào khác ngoài việc nghĩ đến mối quan hệ lâu dài. Hai tháng đầu, ngày nào cũng gọi điện thoại không biết mệt, càng về sau Phác Trí Mân càng ít liên lạc, nói là mình rất bận, thế là lặn mất tăm hơi suốt một tuần không có tin tức.

Cậu chụp ảnh cùng cô bạn nọ, cố tình để lộ thông tin mập mờ trên instagram. Nhưng Phác Trí Mân vẫn một mực tỏ ra thờ ơ, còn Điền Chính Quốc lại thấy thất vọng, tâm ý nguội lạnh chỉ thừa nhận mối quan hệ này trên danh nghĩa rồi trực tiếp chặn tài khoản bên kia. Sau này nghe vài người bạn thời trung học nói Phác Trí Mân đã kết hôn với một người phụ nữ, đang sống rất tốt.

Dập tắt hết hy vọng.

Bạn gái là đối tượng mà bố mẹ giới thiệu, xinh đẹp, không quấn người, có lịch hẹn hò cố định vào mỗi cuối tuần. Điền Chính Quốc ngoan ngoãn cùng cô đến trung tâm thương mại quẹt thẻ. Muốn mua vài món đồ riêng tư của phụ nữ, Điền Chính Quốc đi vào thật bất tiện nên ngẩn người dựa vào cửa kính, lúc ngẩng đầu lên trông thấy Mẫn Doãn Kỳ cùng vợ đi mua sắm, quả là một người đàn ông tốt, trên tay còn bế con gái đang cười khanh khách đùa giỡn cùng ba.

"Gặp người quen cũ rồi."

Thấy vậy, Mẫn Doãn Kỳ đặt con gái vàng ngọc xuống, hôn lên trán bé một cái rồi dặn dò. "Con đi theo mẹ trước đi nhé, đi mua váy con thích, lát nữa ba đến sau."

Ở tầng hai của Starbucks, bọn họ chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, Mẫn Doãn Kỳ đã nhanh chóng nói. "Đừng làm phiền em ấy."

"Tại sao?"

Lòng dạ biết rõ đối phương đang nói về cái gì, Điền Chính Quốc đơn thuần chỉ là tò mò, hỏi lại người kia. "Nói chuyện với người yêu cũ là chuyện bình thường, tôi đã làm gì sai sao? Dù sao cũng phải cho một lý do chứ."

Giọng điệu bình tĩnh nhưng bên trong đã sóng ngầm mãnh liệt, Mẫn Doãn Kỳ nghe xong lời này liền nhếch mép cười. "Tôi còn muốn cùng con gái mua quần áo, nói chuyện với cậu ngắn gọn thôi. Cậu đi Anh chưa bao lâu, gia đình Trí Mân bị tai nạn, ba em ấy bị xuất huyết não, sau khi phẫu thuật được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt, nằm cả tháng trời mới qua khỏi cơn nguy kịch. Nghe nói cậu có liên lạc với em ấy, vậy mà không nhận ra tâm trạng em ấy không tốt sao?"

"Em ấy ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần hoảng loạn đi trên đường bị xe đụng, phải ngồi xe lăn, cố gắng lắm mới hồi phục được. Em ấy nghĩ mình sẽ biến thành một kẻ tàn tật, không xứng với cậu nữa, ngày nào cũng trùm chăn khóc nức nở. Tôi nghe nói cậu còn đăng hình bạn gái mới lên mạng."

"Em ấy sắp hồi phục rồi, Điền Chính Quốc à, hiện tại em ấy sống rất tốt." Mẫn Doãn Kỳ nói. "Đừng trêu đùa em ấy nữa."

...

Phác Trí Mân nằm nghiêng trên giường người ngủ say sưa, Điền Chính Quốc mò mẫm tìm chân anh, bác sĩ Mẫn vô trách nhiệm ăn nói không cẩn thận, vết thương rốt cục là ở đâu chứ.

"Tại sao anh ấy không nói với tôi."

Trước khi đi, Điền Chính Quốc mặt không biểu tình dựa lưng vào ghế, ba phần tuyệt vọng bảy phần kiệt sức.

"Anh ấy có thể nói với tôi mà."

Mẫn Doãn Kỳ từ trước đến nay luôn độc mồm độc miệng, đặc biệt là lần này, hy vọng sẽ xé rách lớp màn ảo tưởng kia.

"Hai kẻ ngốc yêu nhau sẽ không có kết quả tốt."

Giá như có thể tìm thấy vết thương thì tốt rồi, khe hở từng đẫm máu giờ đã khép lại.

Em muốn thay anh chữa lành vết thương ấy, nhưng em thật vô dụng, đến cả vết thương của anh cũng không tìm thấy.

《Cùng ngắm bình mình đi.》

《Số điện thoại này là tôi mượn của bạn. Nếu anh chặn nó thì tôi sẽ dùng số khác làm phiền anh.》

《Tôi đang đợi anh dưới lầu.》

Coi như là báo đáp ơn chăm sóc lúc anh say xỉn, mặc dù không nhớ được gì nhưng nghe Kim Thái Hanh nói Điền Chính Quốc đưa anh về nhà. Sáng sớm hôm sau Phác Trí Mân tỉnh dậy, phát hiện ấm đun nước đặt trên đầu giường, đề phòng anh nửa đêm khát nước.

Phác Trí Mân lên xe, anh ăn mặc rất đơn giản, áo len cùng quần jean mà anh thích hồi đại học.

Rạng sáng đường vắng vẻ, trong xe Điền Chính Quốc vang lên một bài hát tiếng anh, giai điệu vui tươi nhưng ca từ lại sầu thảm, Phác Trí Mân đã từng nghe qua bài hát này, sở thích của bọn họ luôn giống nhau, dù có ở cạnh hay không thì vẫn vậy.

"Mặt trời mọc có gì đẹp."

Cửa sổ xe hạ xuống, mái tóc của Phác Trí Mân khiêu vũ cùng gió đêm, tâm tình hiện tại rất tuyệt vời, thoải mái, vui vẻ không thể tả, giống như mọi phiền não đều được trút bỏ hết. "Thức đêm không tốt cho thân thể, giờ tôi già rồi, chịu không nổi đâu."

"Tôi thấy đêm hôm khuya khoắt tìm người ra ngoài là hợp lý nhất."

"Thật là." Phác Trí Mân nghĩ nghĩ. "Nói xạo quá đấy."

Xe đậu ở sân ga lưng chừng núi, Điền Chính Quốc xuống xe hút thuốc, Phác Trí Mân có chút buồn ngủ, liền đắp áo khoác lên người ngồi ở ghế phụ từ từ thiếp đi.

Còn ba tiếng nữa mặt trời sẽ mọc, 10800 giây của bọn họ, mỗi một giây trôi qua chính là dày vò. Phác Trí Mân ngủ không sâu, hai chập chờn tỉnh dậy, rồi lại tiếp tục chìm vào cơn mê, sau vài lần liền phát hiện Điền Chính Quốc vẫn đang nhìn chằm chằm mình.

Anh có chút hoảng hốt, hướng về phía cậu một cái, ngũ quan của Điền Chính Quốc phóng đại trong tầm mắt. Một nụ hôn khẽ rơi trên lông mày Phác Trí Mân. Điền Chính Quốc lùi lại, tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên khuôn mặt anh, sau đó hôn lên mũi, lên môi rồi lên cằm.

"Chính Quốc." Trí Mân hơi quay mặt đi, nụ hôn cuối cùng lại rơi vào gáy. "Tôi muốn rời đi."

"..."

Tay trái vân vê cằm của anh, vẻ mặt Điền Chính Quốc ảm đạm khó hiểu. "Đi đâu?"

"Dự định từ lâu rồi, tháng trước tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc, cân nhắc rất kĩ mặc dù tôi hơi sợ không thích nghi được với môi trường mới, nhưng nghĩ lại lúc trước em cũng như vậy, tôi không sợ nữa."

"Đi đâu?"

"Đổi sang một môi trường mới không phải rất tốt sao? Cảm giác như mọi thứ đều bắt đầu lại lần nữa. Tôi cũng không hiểu sao em lại quay về, bên kia tốt lắm mà..."

"Anh muốn đi đâu?" Điền Chính Quốc gằn từng chữ một.

"Nghe nói em và bạn gái đã bàn chuyện kết hôn, cô ấy rất đẹp, rất tốt. Tôi nghĩ mắt nhìn người của tôi vẫn tin tưởng được." Phác Trí Mân không nhìn cậu, anh bị hấp dẫn bởi bầu trời lấp lánh ánh sao. "Tôi đã từng ước gì em tìm được một người không yêu em nhiều, như vậy khi so sánh, em sẽ nhìn thấy tình cảm đong đầy của tôi dành cho em."

Cho nên hiện tại anh hy vọng có một người yêu em nhiều như anh đã từng, sau đó em đối xử thật tốt với cô ấy, tựa như lúc trước đối với anh.

Trong hôn lễ của bạn học cũ, sảnh tiệc chật ních những kẻ không hề quen biết, có vài phần sẽ lịch sự chào hỏi, còn lại thì không, dù sao quan hệ giữa họ đều là xa lạ. Điền Chính Quốc ngồi ở cạnh bàn của Phác Trí Mân, có thể nhìn thấy hành động của đối phương, hai ánh mắt chạm nhau, sau đó sẽ cùng lúc lịch sự gật đầu chào.

Ăn tối xong lại đi KTV*, cô dâu chú rể chỉ giả vờ là một cặp, còn khách khứa thì bận quan tâm đến chuyện tình cảm riêng của mình.

(*KTV: phòng karaoke)

Có tin nhắn của bạn gái gửi tới, Điền Chính Quốc liền tỉnh táo lại, cô không hề chửi rủa hay níu kéo, chỉ nói Điền Chính Quốc nếu anh muốn có thể cho ba mẹ một lời giải thích, yêu như thế nào, không liên quan đến em.

Ngay cả một câu trả lời thỏa đáng cũng không có, nên nói với ai bây giờ.

Điền Chính Quốc cười nhạo một tiếng, không đáp lại. Rượu chivas không pha, thuần túy, liều mạng rót vào cổ họng. Cậu nhìn Phác Trí Mân được nhiều người vây quanh, chẳng cần biết là thật hay giả, đều chúc mừng anh đã theo đuổi được ước mơ, thoát khỏi cái lồng công việc. Phác Trí Mân mỉm cười đáp lại, mọi người uống nhiều quá, anh đã thay bia thành cocacola.

Phác Trí Mân ra về sớm, nói là hành lý còn chưa sắp xếp, con chó phải gửi cho người nhà chăm sóc. 

Background chủ đạo trong sảnh tiệc sang trọng rất sến sẩm, người giành được micro là một gã đầu hói hát sai nhịp, thật sự rất khó nghe, cách đó không xa có một cô gái đang cùng mọi người oẳn tù tì.

Nếu người kế tiếp đi vào cửa, sẽ bước ra bằng chân trái trước.

Nếu lá bài tiếp theo quay ra, chắc chắn đó là số lẻ.

Nếu uống hết chai rượu này, sẽ không còn bị chóng mặt nữa.

Nếu trái đất hình tròn, Điền Chính Quốc âm thầm quyết định, nếu cậu tìm kiếm trên điện thoại mà thấy trái đất tròn thì sẽ lập tức đuổi theo Phác Trí Mân. Vẫn chưa muộn, đây rõ ràng là ý trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro