dạ nắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       tôi ngước nhìn bầu trời ngập trong biển nước màu thiên thanh, khẽ nheo mắt vì vài mảng màu nhàn nhạt len vào ống kính lòe nhòe rợm đầy bụi. khẽ dịch người sang, và ngón tay lỡ bắt ngang một sắc màu lạ lẫm, trộn lẫn giữa nắng vàng và màu da trời ngan ngát. tôi gọi nó là dạ nắng. thứ màu lạc loài hằng vấy bẩn nền trời xanh.

         dạ nắng, khi tôi vươn tay chạm tới mây bồng

        khi tôi sải cánh và liệng vòng quanh ánh dương

        dạ nắng, thứ hỗn độn đến tuyệt vời

        giữa mối tình trời cao và nắng sao vời vợi.

         tôi rảo bước trên con hè vắng vẻ, với bóng cây đã đổ rạp trên mặt đường. vu vơ làm rụng rơi đôi ba dòng suy nghĩ, để chúng hóa thành bụi cát len lỏi qua mọi nẻo đường. mang theo một niềm thương nỗi nhớ, riêng cho dạ nắng ươm xanh vòm trời. tôi nghiêng đầu, với theo làn gió thoảng ngang, để rồi thấy em trầm ngâm giữa ngổn ngang ngàn điều. với đôi má vấn vương dăm ba vệt nắng, với chiếc váy màu dạ nắng nhem nhuốc những nỗi buồn thêng thang.

         tà áo lơ thơ giữa gió ngàn

         chứa màu nắng vàng đầy nỗi nhớ

         gửi đến nơi tôi đứng thẫn thờ

         dạ nắng bơ phờ đượm mắt em.

        tôi đưa tay, đỡ lấy ánh nắng chui qua kẽ lá khép hờ. để rồi chúng bướng bỉnh, bám lấy những khớp xương rộc gầy đến đáng thương. em cười, khi nhìn tôi cáu lên với tia nắng lởn vởn. còn tôi thì ngẩn người, chẳng thèm chớp mắt khi nguồn thanh xuân ấy dần trượt khỏi hồn em.

         tôi sực tỉnh, giữa dạ nắng ngợp trời

         với em tôi đuổi bắt tuổi xuân hằng rong ruổi

        em ơi, thực sự đã hết rồi. em ơi.

       những đốm thời gian loang lổ màu chồng chất, bủa vây em. trông như một bức tranh trừu tượng, với em đứng giữa muôn vàn những ô màu bẩn tưởi, gai mắt hệt màu dạ nắng hằng ngự trên vòm trời. em cười, nhưng sao trông cằn cỗi. khóe mắt lúc nhúc những nếp gấp, xô đẩy nhau tựa như cách thời gian đưa em tới buổi già. sao nhanh quá, em ơi.

       em ơi, cứ ngỡ ngày xuân sẽ nào tàn

       vì em là nắng vàng em ơi

       sẽ tắt thôi khi chiều tà ghé đến

       dạ nắng này, rồi sẽ thoi thóp giữa đêm đen.   

      em ơi, tan mất giữa mảnh nắng hoe vàng, rồi bầu trời vọng lại tiếng khóc than. để tôi cất cao nỗi hi vọng hoang tàn, bằng một giọng nói quánh đặc niềm xót xa. theo gió đi xa và chạm đến khoảng trời, mang dạ nắng một thời về bên tôi. trước khi vụt tắt phía chân trời, khi ráng chiều bước tới và cuỗm mất em tôi. nhưng rồi em ơi, dạ nắng phai phôi mất rồi.

       dạ nắng phai cuối chân trời
  
      phôi đi lời hứa, chân tình rách bươm.

    đôi chân tôi bỗng lạc bước, chợt rẽ vào ngõ ngắn cụt. với dãy nhà san sát mang một màu dạ nắng của tôi. tôi sờ lên bờ tường nham nhám một màu ấm áp của riêng mình em. lã chã, nước mắt rơi. vu vơ, ươm vài vệt nắng.

    ai ơi, trời sao thoáng đãng xa vời,

    nào đâu ngờ tới mưa tình ghé ngang.

    em ơi, em đâu rồi ?

     bỏ tôi đi trong cuộc tình còn bỏ ngỏ, trong câu ngỏ giữa con hè. em ơi, dạ nắng xưa kia vẫn còn đó. nhưng em ơi.

     em đâu mất rồi ?

    giữa tình bồi hồi đầy xao xuyến.

     em ơi, đâu rồi ?

     dạ nắng hôm nào ôm lấy tôi.

       loay hoay trong con đường mòn u tối. chùn bước trong một phần đời vắng em. trời xanh ngân nga một câu hỡi. hỡi ôi dạ nắng bỏ tôi rồi. giữa màu thiên thanh buồn rũ rượi, giữa tình nồng nàn sớm phai phôi.

     dạ nắng ơi, cõi hồn rơi theo nhịp đập nhoi nhói. có ai mãi tìm em kìa, dạ nắng ơi. người gọi tên em sau cơn mưa đằng đẳng. chỉ còn mỗi da trời, trần trụi với thớ cảm xúc chơi vơi.

     em ơi, em ơi. có nghe tôi gọi. gọi một hôm tình, chứa dạ nắng đong đầy những yên vui.

      em ơi, em ơi. có nghe tôi hỡi, ơi dạ nắng hời, ngày nào đấy lại về bên tôi.
   
     [sera] thứ tư : myeokcakes

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro