33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap33] Gia đìnhChiếc xe ô tô sang trọng từ cổng từ từ đi vào sân, người phụ nữ quý phái tay cầm một chiếc áo lông mỉm cười với JungKook.

"Con dâu, hôm nay con có vẻ rất vui."- Bà Kim khoác tay cậu cùng cậu bước vào nhà.

"Hôm nay con được nghỉ một ngày, ở nhà nghỉ ngơi rất vui."-JungKook cầm giúp bà chiếc áo lông hào hứng kể.

"Á à, lười còn dám khoe sao? Con càng ngày càng to gan rồi."-Bà Kim nhéo mũi cậu rồi đi thẳng lên tầng ba.

"Con sai rồi a, mai con đi làm bù."-JungKook rối rít chạy theo bà Kim.

"Biết thế là tốt."-Bà Kim cười cười rồi mở cửa tầng ba:-"Tại sao không bật đèn?"

*Phụtttttttt* Hàng nghìn bóng đèn nhỏ đủ màu sắc treo xung quanh tầng ba của biệt thự làm khoảng không gian vốn vô cùng sang trọng này thêm phần lung linh và rực rỡ.

Bà Kim ngạc nhiên vô cùng nhìn khoảng không gian bên trong, bóng bay treo lơ lửng khắp nơi, mỗi quả bóng treo một chữ cái khác nhau ghép lại thành chữ "Chúc mừng ngày của người phụ nữ đẹp nhất."
Một loạt quả bóng nhỏ hình trái tim đỏ đỏ hồng hồng bay lơ lửng trên không cùng với những cái cây lấp lánh kim tuyến dưới ánh đèn càng thêm mĩ lệ. Đây chính là thành quả của JungKook và Taehyung suốt mười hai tiếng qua, thật sự đã cướp được nước mắt của người phụ nữ đẹp nhất nhà này.

"Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, con yêu mẹ."-Taehyung đội chiếc mũ sinh nhật, tay cầm bánh gato được trang trí lung tung hoa có, sô cô la có, kem có, kẹo có. Nói chung là có cái gì dùng được, Taehyung trộn đủ vào và cắm vào bánh, trông nó ngộ nghĩnh hết sức. JungKook bạo gan dám đem chiếc mũ hình chóp tua rua đủ màu đội lên đầu bà Kim, phấn khích nói:

"Cảm ơn mẹ đã cho con làm con mẹ nha."- Thân thiết lau những giọt nước mắt hạnh phúc trên gương mặt của mẹ, cậu ấm áp hướng đến mẹ nụ cười thật tươi.
"A, đúng rồi, con và JungKook có nấu cơm trong nhà. Hi vọng mẹ chưa ăn bên ngoài."-Taehyung cũng cười vui vẻ cười toe toét.

Hạnh phúc như được vỡ òa ngay trước mắt, bà bật cười ôm lấy hai người con trai trươc mặt mà âu yếm thủ thỉ:

"Từ trước đến nay chưa ai làm sinh nhật cho mẹ cả. Hai đứa, mẹ rất vui."

Cuộc đời bà toàn đấu tranh vì gia đình nên chưa biết đâu là tình cảm thật sự. Bao năm bận bịu, không chăm sóc được cho con cái nên hạnh phúc của bà chưa bao giờ tròn vẹn. Giây phút này đây vỏ bọc mạnh mẽ quyền lực của bà bị vỡ đổ hoàn toàn, bây giờ bà muốn làm một người mẹ bình thường cùng con cái trải qua ngày sinh nhật hạnh phúc nhất.

JungKook nháy mắt với Taehyung, cậu thành công rồi, chinh phục người phụ nữ quyền lực này không khó như trong tưởng tượng của nhiều người, chỉ cần hiểu thông cảm và quan tâm là đủ rồi.
Taehyung vỗ vỗ lưng bà Kim, khoé mắt hắ cũng cay cay. Hắn không ngờ hai chữ gia đình lại ấm áp như thế này, tình yêu thương của mẹ tuy đến muộn nhưng không có nghĩa là bị nguội lạnh. Hắn biết bà Kim thương hắn, và hắn cũng vậy, cứ nghĩ chỉ cần như vậy là đủ không ngờ tác động nhỏ từ buổi sinh nhật nhỏ này lại khiến mẹ hắn hạnh phúc đến rơi nước mắt.

Taehyung gật đầu với cậu, hắn nợ cậu một lời cảm ơn. Thấy hai mẹ con nhà người ta âu yếm, cậu chỉ lẳng lặng quay đi giấu nhẹm đi những giọt nước mắt. Cậu nhớ mẹ cậu, ngày xưa gia đình của cậu cũng hạnh phúc như thế này. Mẹ làm bánh, con thổi nến, bố hát sinh nhật thật vui vẻ. Bây giờ nhìn hai mẹ con bà Kim và Taehyung xum vầy lại cậu nhớ nhà quá.

Taehyung đặt chiếc bánh sinh nhật xuống bàn, hắn nắm lấy vai cậu mỉm cười. Hắn hiểu cậu đang nghĩ gì nhưng bản chất của hắn không hề biết an ủi người khác nên anh chỉ còn biết nhẹ nhàng đưa cậu cùng hoà nhập với gia đình của mình.
"Ăn cơm thôi, nguội sẽ mất ngon."

"Cảm ơn."-JungKook hít sâu, lau nước mắt mỉm cười với hắn.

"Người một nhà cả, không cần cảm ơn."-Hắn nói rồi xoay người bỏ đi, hai tai đã đỏ bừng xấu hổ.

Bây giờ cậu là người của Kim gia, cậu đã có gia đình mới. Đúng rồi, cậu không được suy nghĩ linh tinh nữa. Hôm nay là ngày vui mà, nếu buồn là bất hiếu với mẹ chồng.

"Taehyung à, cái này là con nấu thật?"- Bà Kim tròn mắt dơ muỗm canh rong biển lên hỏi hắn.

"Chứ mẹ nghĩ JungKook nấu ngon được thế này sao?"-Taehyung cười khẩy, tiếp tục cắm mặt xuống bát cơm.

"Này."-JungKook huých Taehyung chu mỏ mắng:-"Vừa phải thôi, đa số đồ ăn ở trên bàn là tôi đạo diễn đấy nhé."

"JungKook, cậu không im lặng thì chết được luôn chắc?"-Taehyung nghiến răng nói nhỏ.

"Ở đâu cái kiểu tranh giành sủng hạnh đấy hả? Trẻ trâu thế?"-Cậu bật cười.
"Hai đứa thân thiết nhỉ?"-Bà Kim cười toe toét.

"Vợ con..."-Taehyung chỉ JungKook:-"Lắm mồm."

Cậu nhìn Taehyung nhếch mép khinh bỉ:-"Thế nào cũng được."

Rõ ràng sánh theo cậu như cún con, hỏi liên mồm, lại nói những thứ không đâu vào đâu. Bao nhiêu như vậy giờ lại dở mặt bảo cậu lắm mồm. Các cụ có câu "chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng" đúng không sai tí nào.

Đêm hôm đó sáng trăng, một nhà ba người họ lấy ghế đẩu ngồi trên tầng thượng ngắm trời đất, hít thở không khí trong lành và buông bỏ hết những phức tạp trong cuộc sống.

"Ô, mẹ ơi, sao băng. Ước đi, ước đi."-JungKook chỉ về một tia xuất hiện trên bầu trời hào hứng nhắm mắt nắm tay lẩm bẩm ước.

"Bé lắm đấy mà ước, vớ vẩn."-Taehyung ngoạc mồm ngáp ngủ, không quan tâm lắm.

JungKook ước xong, lườm Taehyung rồi liếc mẹ đang nhắm mắt thành tâm bên cạnh:-"Anh không thích thì cũng im lặng dùm đi."
Taehyung nhìn mẹ đang tủm tỉm cười, bà khá hài lòng với điều ước của mình. Chỉ cần bà vui, cái gì hắn cũng sẽ làm.-"Ai bảo? Tôi ước xong rồi."

"Anh ước gì vậy?"-JungKook đem đôi mắt sáng hơn sao hỏi.

"Cậu nói trước rồi tôi sẽ nói cho cậu tôi ước gì."-Taehyung nhìn lên bầu trời cười dịu dàng.

"Thôi được rồi."-JungKook bĩu môi:-"Tôi ước ba gia tộc KimByunJeon trường tồn."

"Nhạt nhẽo."-Taehyung ngoáy lỗ tai:-"Kim gia có tôi đương nhiên trường tồn."

"Anh thì ước hay chắc. Giỏi thì nói đi."-JungKook tức xì khói đầu.

"Mẹ nói trước, con sẽ nói cuối."-Taehyung lay lay tay bà Kim ngồi kế.

"Khôn thế bao giờ mới bị đánh bả hả con?"-Bà Kim ha ha cười, bà lấy tay của JungKook và Taehyung l*иg vào một, bà ôn nhu nói:

"Mẹ biết đây là điều ước xa vời nhưng mẹ thật sự mơ ước rằng hai đứa có thể trở thành một đôi."
Taehyung và JungKook nhìn nhau, đôi mắt trong veo hiện rõ hình ảnh đối phương. Trên thế gian đôi khi có những thứ có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới, tình cảm của hai người bây giờ cũng vậy, nó giống như một làn khói mờ ảo bao trùm khiến cả hai cùng mất đi phương hướng không có cách nào lựa chọn, cũng không thể thoát khỏi nó. Bà Kim nói đúng, đây là điều ước xa vời.

Taehyung rút tay ra trước, anh ho khan một tiếng rồi từ từ nói:-"Con ước nhà mình mãi mãi như thế này và mẹ yêu của con sẽ sống khoẻ mạnh đến nghìn tuổi."

Tiếng nói trầm ấm của Taehyung vang trong đêm sâu, ước muốn của đứa con có hiếu bất ngờ đánh một đòn đau vào trái tim người mẹ. Bà không nói gì thêm, chỉ gật đầu qua loa rồi đôi mắt bà tiếp tục dõi lên màn trời đen đặc chỉ có duy nhất vầng trăng là còn đang lấp lánh trên cao.
JungKook nhìn bà Kim trong lòng khẽ nhói. Sự thật nếu bị phơi bày ra, không chỉ Taehyung không chịu được mà đến cậu cũng không chịu nổi cú sốc này. Nếu đó là bí mật cậu thà vĩnh viễn không bao giờ biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123