40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap40] Gia biến.Sau trận hoan ái ngày hôm qua, Taehyung hiện tại mới mở mắt, hắn sờ sang bên cạnh đã trống một khoảng trong lòng có chút mất mát.

"Đừng sờ nữa, em không có bỏ anh. Chỉ là bây giờ đã quá trưa, nếu không tỉnh dậy thì công việc sẽ ngập quá đầu a."-JungKook mặc chiếc áo len cao cổ trắng tinh dài qua tay một chút, nom có vẻ rộng rãi, tay cậu bưng đến một bát canh giải rượu nóng hổi đem đến cạnh bàn.

"Em mặc như vậy, che được sao?"-Taehyung lấy gối kê sau lưng, hắn ngồi dậy mỉm cười nhìn cậu.

"Che được phần nào thì che."-JungKook ho khan che đi cặp má lại chuyển màu của mình.

"JungKook à, em thật đáng yêu đó."-Taehyung đột ngột kéo JungKook nằm gọn vào trong lòng cậu, hôn lên trán cậu một cái.

"Anh mặc quần áo vào đi."-Cậu đẩy anh ra, cố gắng bò ra khỏi người hắn.

"Sao vậy? Cơ thể này không phải em đều đã nhìn qua rồi sao?"-Taehyung tiếp tục trêu ghẹo, không cho cậu đường lui.
"Taehyung, anh yêu em sao?"- Jungkook mang hi vọng của mình đặt lên câu hỏi đó, cậu dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn sâu vào mắt của hắn. Câu này, nếu Taehyung trả lời được dù có hay không cậu cũng không bao giờ giận hắn.

Nhưng...

Hắn không trả lời, chỉ âm trầm nhìn cậu, vòng tay ấy cũng theo đó buông lơi.

"Nếu anh không yêu em, tốt nhất đừng reo cho em bất cứ suy nghĩ gì về chuyện hai ta cả. Em không muốn thêm một lần nữa mộng tưởng về tương lai xa vời đó. Taehyung, em cũng là con người, em cũng có thể tổn thương. Hôm qua là em uống say, không trách anh được. Nhưng từ sau em nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách thì hơn. Oh Yohye nếu biết chuyện sẽ không để yên đâu."-Cậu thoát khỏi vòng tay hắn, quay người đi ra khỏi phòng giấu đi giọt nước mắt đáng thương trên khoé mi.

Taehyung nhìn bóng lưng đơn lẻ bước ra khỏi căn phòng trong lòng anh nhói từng cơn. Đau, đúng là rất đau. Tình cảm của anh hiện tại dành cho JungKook hay Yohye anh cũng không thể xác định, hắn chỉ biết rằng ở bên Yohye hắn cảm thấy bình yên vô cùng, còn đối với JungKook là thấu hiểu, sự sẻ chia. Có thể nói rằng Yohye cho hắn sự yêu thương nuông chiều còn hắn cũng giống Yohye nhưng là đem sự nuông chiều đó đặt lên JungKook, từ khi nào hắn muốn bảo vệ cậu trong vòng tay của mình, hắn chỉ muốn ôm lấy cậu giống như sủng vật mà yêu thương chăm sóc.
Tiếc rằng, JungKook giống một con bươm bướm bay tự do tự tại không hề muốn bị ép buộc gò bó. Nên cuối cùng, tình cảm của hắn dành cho Yohye vẫn là phần hơn.

Em giống như một cánh bướm đẹp mắt.

Anh tham lam muốn giam em vào trong lòng bàn tay.

Em vùng vẫy muốn thoát ra khỏi anh,

Anh mệt mỏi cũng muốn buông em ra.

Nhưng bản chất của em là một cánh bướm vô tình.

Một khi bay đi không bao giờ quay đầu trở lại.

Anh muốn ích kỉ giam em, nhưng không nỡ để em héo mòn trong lòng bàn tay của anh.

Này, cánh bướm nhỏ, em bảo anh nên làm thế nào?

Nếu anh buông tay, anh sẽ mất em.

Nếu anh giữ chặt, em sẽ héo úa mà chết dần.

Hay là,

Anh gϊếŧ chết em sau đó tự cầm lấy con dao đâm xuyên qua trái tim của bản thân.

Chỉ có cách đấy chúng ta mới có thể toàn vẹn ở bên nhau.
Butterfly...

Vì em quá xinh đẹp nên khiến trái tim anh sợ hãi.

_______

Mấy ngày tiếp sau, Taehyung luôn ở trong phòng cùng mẹ còn JungKook bận bịu công việc cũng ít khi chạm mặt nhau mà dù có chạm thì JungKook cũng né tránh. Cậu nói rồi, cậu phải có khoảng cách với Taehyung, "tình yêu" hai chữ đó xa xỉ quá, cậu không muốn có nó nữa.

Giờ cũng đã muộn, cậu đem một cốc trà hoa lên miệng uống một ngụm nhưng nóng quá, cậu trượt tay cốc rơi xuống đất vỡ tan.

"JungKook."-Cùng lúc đó Taehyung không gõ cửa mà lập tức mở cửa xông vào, mặt mày anh tái mét:-"Mẹ không ổn rồi."

JungKook vừa nghe xong hốt hoảng cùng Taehyung chạy qua xíu té, trong đầu cậu hiện tại trống rỗng. Như thiêu thân cậu chạy ngay đến bên giường của bà Kim, ở đó có dì An đang ngậm ngùi nước mắt đứng cạnh.
"Bà Byun Baekhyun muốn gặp cậu lần cuối cùng."-Dì An nói.

Cậu run đôi tay cầm chặt lấy đôi tay bà Kim, vừa khóc vừa nấc lên:-"Mẹ ,mẹ là người thân duy nhất của con còn trên cuộc đời này, mẹ phải gắng lên."

Bà Kim mỉm cười khẽ, rút tay ra khỏi tay cậu, bà khẽ xoa đầu cậu:-"JungKook, mẹ vốn từ đầu không coi con là con dâu mẹ. Từ khi ba con mất, ông đã gửi con cho mẹ chăm sóc chỉ là mẹ đến muộn nên khiến con chịu nhiều cực khổ. Mẹ có lỗi với con và ba con. Mẹ xin lỗi, bây giờ con cũng đã là người họ Kim, người thân của con không chỉ có mình mẹ. Còn Taehyung,.."

Bà đưa tay về phía Taehyung vẫy hắn lại. Bà cầm lấy tay hắn l*иg vào tay cậu:-"Con là đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã không được yêu thương một cách trọn vẹn. Mẹ biết, Yohye bên cạnh con là chăm sóc và yêu thương con. Nhưng con phải phân biệt rõ đâu là tình yêu và đâu là tình bạn. Mẹ nghĩ, con là lầm tưởng sự chăm sóc ân cần của Yohye giống như của mẹ mà dựa dẫm thôi. Tất cả là tại mẹ, mẹ không chăm sóc được cho con. Mẹ biết xin lỗi là không đủ nhưng... Sức của mẹ đến đây là cạn kiệt rồi con ơi, mẹ thế nào cũng chỉ là một người phụ nữ không hơn. Kiếp này mẹ nợ con, Taehyung..."
"Con không trách mẹ, không trách."-Taehyung hít hít cái mũi, viền mắt đã đỏ hoe mà hắn không dám khóc. Taehyung biết là kiếp nạn này mẹ không qua nổi, hắn chỉ còn cách cứng rắn để mẹ an tâm mà nghỉ ngơi thôi.

"JungKook à, Taehyung mẹ gửi gắm con chăm sóc giúp mẹ. Mẹ biết con yêu Taehyung, coi như là mẹ tham lam cầu xin con đừng hắt hủi nó, bản chất của Taehyung ngây ngô chỉ là ta xây cho nó bộ mặt giả vờ lạnh lùng để tự bảo vệ thôi. Taehyung đến hiện tại chỉ biết đến công việc, người bên nó ngoài Yohye và con ra không còn ai cả. Mẹ nói thật, con là người đầu tiên và cuối cùng mà mẹ tin tưởng. Chăm sóc Taehyung, nó là tất cả của mẹ. Mẹ thậm chí không cần Kim gia, chỉ cần có Taehyung yên ổn hạnh phúc là đủ rồi."- Bà Kim lau khoé mắt ngập nước của JungKook vỗ vỗ mu bàn tay của cậu bà cười nhẹ.
"Con biết, con sẽ chăm sóc anh ấy. Mẹ đừng lo lắng, Taehyung sẽ ổn thôi."- JungKook ho một cơn dài, cậu nhắm mắt cầm chặt lấy tay bà Kim:-"Không chỉ có Taehyung, còn có Kim gia bà Byun gia mà mẹ giao con nhất định sẽ bảo vệ và xây dựng nó. Mẹ à, con biết rằng thời gian vừa qua mẹ đối xử với con rất tốt. Trước khi gặp mẹ con chỉ là một con sâu nhỏ nằm trong bọc kén sơ sài hoen ố giữa cánh rừng đen tối lạnh lẽo đầy rẫy sự đau thương, chính mẹ là ánh sáng soi rọi cả cuộc đời của con, con biết ơn mẹ vô cùng. Mẹ à, bây giờ con không chỉ là một chú bướm nhiều màu nữa, đôi cánh của con đã cứng cáp, con chắc chắn có thể bay giữa bão táp phong ba để bảo vệ Kim gia. Cánh bướm này nhờ mẹ mà có và cũng nhờ mẹ mà sống, con sẽ vì Kim gia mà bất chấp cả tính mạng của mình. Mẹ đừng bận tâm, con mạnh mẽ hơn tất cả những gì mẹ đã và đang nhìn thấy."- JungKook nhoẻn miệng cười, nước mắt của cậu đã ngừng rơi, trên khuôn mặt thanh tú của cậu ánh lên tia bất khuất sáng như ánh mặt trời. Cậu cầm lấy tay Taehyung đang đặt trên vai mình, nhìn bà Kim khẽ gật đầu.
"Tốt lắm."-Bà Kim cười lên một tràng hạnh phúc rồi hai mắt từ từ nhắm lại. Bà đã đi vào giấc ngủ ngàn thu nhưng bà vẫn rất vui vẻ vì những sắp xếp hoàn hảo của mình trên cuộc đời này, JungKook chính là sự thành công nhất của cuộc đời bà, bà đã thành công trong việc đào tạo người đứng sau vô cùng hoàn hảo.

Từ trên xuống dưới Kim gia ai lấy đều quỳ gối từ cổng biệt thự vào đến tận trong phòng ngủ của bà Kim, những tiếng khóc nấc lên cùng những lời tiếc thương đang vang lên. Mọi người ai cũng không kìm được nước mắt, chỉ có Taehyung và JungKook cầm chặt tay nhau đứng cạnh bà Kim một chút nước mắt cũng không dám rơi. Cả hai đều không muốn cho mẹ thấy sự yếu đuối của chính mình và đó cũng là mong muốn của bà Kim lúc còn trên trần gian này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123