ii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

wonhee im lặng nhìn chị ấy thở đều đều trong giấc ngủ.

cô bé nhìn gương mặt thanh tú rất đỗi dịu dàng đã hằn in trong tâm trí mình suốt ba năm cấp ba và đến tận bây giờ, không biết cô bé đã lén lút ngắm nhìn bao nhiêu lần cho đủ.

sửa lại tấm chăn mỏng cho ngay ngắn, wonhee nhẹ nhàng nhón chân bước ra ngoài. đêm nay là lần đầu tiên wonhee không ngủ được, nên cô bé tự cho phép mình thức đêm một lần.

-moka, ánh trăng sáng hôm nay giống chị nhiều lắm đấy.

lee wonhee cười khổ. cô bé tựa vào lan can, đôi má phúng phính như hai cái cái bánh bao nhỏ trở nên méo mó.

cô bé thích moka từ lâu rồi. đó là bí mật mà cô bé định chôn vùi cả đời này, vì chị ấy quá đỗi dịu dàng, quá đỗi thuần khiết, đến mức không dám chạm vào, không dám đi quá giới hạn của tình cảm chị em. wonhee thích sự cưng chiều của chị ấy tới mức, cô bé chưa bao giờ dám nghĩ nếu một ngày phải rời xa sự yêu thương đó.

bởi vì đã quá thích, nên mới càng không muốn đối mặt với hiện thực.

lee wonhee 15 tuổi, thà im lặng, còn hơn mất tất cả.

lee wonhee 18 tuổi, vẫn là im lặng như thế, chỉ có điều mỗi ngày trôi qua đều không cam tâm.

nhớ tới tối nay, bàn tay của gã đàn ông lớn tuổi chạm vào đùi non của moka mà vuốt lấy, wonhee siết chặt bàn tay đã ngừng rỉ máu.

cô bé vốn không có sức mạnh, lại không màng điều gì mà lao tới như người mất trí vật lộn với một tên đàn ông cao lớn. hắn dám chạm vào moka, dám lợi dụng chị ấy thì wonhee nhất quyết không cần phải làm một cô bé ngoan nữa.

"wonhee là một cô bé ngoan mà"

không, em không ngoan đâu. em đã đánh nhau. em đã phạm lỗi rồi.

.

điều đầu tiên xảy ra vào sáng sớm hôm sau là khi moka choàng tỉnh dậy từ cơn say rượu với cái đầu đau như búa bổ, hộc tốc chạy một mạch vô phòng của wonhee và phá tan giấc ngủ của con bé bằng cái giọng cao cao đặc trưng của người nhật, lay người wonhee bằng cái lực mạnh không thể tưởng tượng nổi.

-này, lee wonhee.

-lee wonhee!!hôm qua em đưa chị về nhà hả?

-ôi trời dậy đi nào, hôm qua em có thấy tên đàn ông nào không?

cái kí ức cuối cùng của moka giúp cô nhớ rằng hôm qua tiền bối chung công ty hình như đã có hành động đi quá giới hạn. nhưng cô không thể chắc chắn được điều gì, rõ ràng thứ rượu chết tiệt đó thậm chí khiến cô hoàn toàn không thể kiểm soát được chính bản thân mình.

-chị, để em ngủ chút đi. em muốn ngủ thôi.

moka vội vàng túm lấy cái chăn bông mà wonhee toan trùm kín lại chính mình, có lẽ để có thể được yên thân mà ngủ tiếp giấc ngủ ít ỏi.

-hôm qua ấy. em đưa chị về, phải không?

lee wonhee nói, hơi gắt gỏng một tí

-là em đó! để yên cho em ngủ.

thiệt tình thì bây giờ wonhee cũng tỉnh cả ngủ luôn rồi. nhưng con bé không muốn trả lời về những gì xảy ra hôm qua. ngộ nhỡ moka nhớ lại nụ hôn đó thì nó phải làm sao đây?

-thôi nào. hôm qua không có ai ở đó sao? sao em tìm được chị?

vẫn trùm chăn. wonhee nói, giọng lí nhí, nhỏ tới mức moka gặp khó khăn chỉ để nghe cô bé nói

-có một anh. khá cao.

wonhee nói dối:

-ảnh gọi điện thoại cho em kêu em tới.

lúc này moka mới thật sự nhẹ nhõm. hôm qua cô đã thực sự sơ suất, may mắn tiền bối lại là người tốt, chứ không thì thiệt là tai hoạ.

moka không nghĩ nhiều, cô đứng dậy toan rời khỏi phòng. cô luôn tin tưởng wonhee mà.

cô bé trong chăn môi mím chặt. cô vừa muốn nói ra sự thật về cái tên biến thái ấy, vừa muốn che giấu tội lỗi của mình. tình yêu đơn phương đang gặm nhấm dần cái đau đớn tột cùng trong tim một đứa trẻ hãy còn non nớt, và có gì đó, đang thôi thúc nó.

wonhee bật dậy khỏi tấm chăn của nó, níu vội tay áo chị ấy hỏi khẽ:

-chị, chị có thích em không?

cô mỉm cười, trả lời hơi có phần bất ngờ:

-có chứ.

rồi xoa đầu nó nhẹ nhàng.

-chị lúc nào cũng thích em mà. em sao thế?

wonhee hành động như một đứa trẻ (mà vốn dĩ con bé vẫn luôn là một đứa trẻ trong mắt moka), kéo chị ấy lại gần mình và vòng tay ôm trọn vòng eo của moka.

mùi hương hoa nhài vừa thơm vừa dịu ngọt đến phát nghiện, wonhee ấm ức ôm chị ấy không nói gì.

-chị gạt em.

lee wonhee không nhận ra con bé đang siết chặt vòng tay của mình đến mức moka phải nhăn mặt một chút.

-chị hứa mà. chị sẽ luôn thích em. chị không gạt em đâu.

wonhee buông thõng hai tay. ánh mắt con bé tối dần.

không. moka không thích nó. lee wonhee biết chị ấy đang hiểu lầm ý cô. cô bé không cần chị ấy thích cô như một người em gái ngoan ngoãn.

wonhee muốn chị ấy, thích cô thực sự.

.

quán cà phê ở đây được trang trí hết sức đẹp mắt với phong cách cổ điển trang nhã, mùi cà phê thơm lừng bay phảng phất làm thực khách phát nghiện. tuy nhiên ở cái giờ đi học đi làm này thì quán vẫn còn thưa khách, và chính vì thế wonhee mới hẹn gặp chị gái cô ở đây.

-chị phát chán lên được rồi đấy. chừng nào thì nhóc thôi hãy lải nhải về cái cô người nhật đó được vậy?

yunah gần như bò ra bàn. chị ấy đã phải nghe chữ "moka" lần thứ 48 trong ngày hôm nay rồi.

-im đi. chị làm sao hiểu được cảm giác của tôi bây giờ.

wonhee càu nhàu và trừng mắt về phía người chị họ của mình.

-cà phê sữa và matcha đá xay của quý khách đây ạ.

bồi bàn đặt xuống bàn hai cốc nước. nó cảm ơn thật to, chộp ngay lấy ly nước của mình. wonhee nhìn yunah đầy ngờ vực, cái chị này nháy mắt liên tục là có ý gì vậy, bị đao hả?

khi nhân viên phục vụ đã đi khỏi, yunah mới quay sang ra vẻ:

-chị là người từng trải, cưng à. hồi chị tán minju cũng như vậy cả thôi.

wonhee vừa nhấp môi vào món trà xanh ưa thích của nó đã lập tức sặc ra

-minju? minju nào?

-người yêu chị. mới hồi hôm qua tỏ tình. là một đại-mĩ-nhân.

ba chữ cuối cùng cố ý nhấn mạnh.

yunah phá ra cười theo cái kiểu cực kì đáng ghét. cô hướng mắt theo cái chỉ tay của chị ấy, thế mà lại là cô nhân viên ban nãy đem nước ra cho bọn họ.

lúc nãy wonhee không để ý cho lắm, bây giờ đâm ra cũng phải cảm thán vẻ đẹp của chị ấy (nhưng mà moka sakai đẹp hơn đó, biết chưa?)

-thấy chưa? thấy cái cách cậu ấy rửa chén chưa? tại sao cậu ấy lại rửa chén một cách xinh đẹp như vậy chứ. cậu ấy xếp cốc kìa. wonhee, nhìn xem có ai xếp cốc mà quyến rũ như cậu ấy không?

lee wonhee ngán ngẩm. vô số từ loại chị ấy dùng để miêu tả minju đều lọt vào tai cô, đại loại như là 'nữ thần', 'thiên thần' hoặc kinh tởm hơn là 'em bé thỏ con ngốc nghếch'?

đồ dại gái.

wonhee lơ đãng nhìn yunah tíu tít chạy lại gần minju và thơm má chị ấy ngay khi chị gái vừa đổi ca làm.

con bé đang cực kì bị giày vò bởi cái sự ghen tỵ kinh-khủng-khiếp của nó với yunah (arg moka cũng giống thỏ con, mà chị ấy cũng giống mèo con nữa). wonhee muốn đặt cho moka một cái tên dễ thương y chang như vậy, nhưng khổ nỗi con bé không đủ can đảm như yunah.

cô sợ moka chê nó trẻ trâu.

cô mở điện thoại của mình, lặng lẽ nhìn dòng chữ 'moka unnie' ở danh bạ. suy nghĩ một hồi quyết định lén đổi lại thành:

'nữ thần xinh đẹp siêu cấp đáng yêu'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro