어디세요?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#soonhui

Đông đến mang theo đêm lạnh giá, xuân về sắc sớm mai ấm nồng, ngày vào hạ lại thấy nắng gắt buổi ban trưa, thu sang ôm chiều mơ dịu dàng.

Mỗi một mùa đến rồi lại đi, Moon Junhwi cứ chờ mong mãi. Em chờ người thương em đang làm việc ở Busan, để Seoul rộng lớn chỉ còn lại mình em.

Em muốn mùa xuân được ở bên cạnh Kwon Soonyoung đếm ngược đến 0 giờ đón năm mới, mua thêm vài chậu hoa nhỏ ở chợ và quây quần ăn một bữa cơm tối.

Em nhớ mùa hạ, Kwon Soonyoung đèo em trên chiếc xe đạp nhỏ, đạp quanh hồ rồi băng qua mấy con đường góc phố, Seoul bình lặng thoảng cơn gió, trời xanh hiện hữu trong mắt em.

Em thích thời điểm thu sang. Kwon Soonyoung sẽ đưa em đi bất cứ đâu em muốn và chụp thêm mấy bô ảnh nữa. Anh nói muốn lưu lại thật nhiều khoảnh khắc của mình và em, tình yêu của bạn nhiếp ảnh gia cũng lãng mạn và mộng mơ như giấc chiều thu vậy.

Em không chịu được tiết trời lạnh giá ngày đông. Những lúc ấy Kwon Soonyoung sẽ gói em thành cục chăn bông nhỏ rồi ôm trên sofa vừa ôm vừa xem phim. Anh nói ôm em vừa ấm lại mềm mềm yêu lắm.

Bốn mùa Moon Junhwi đều có Kwon Soonyoung, những năm qua chỉ có hai người yên bình ở bên nhau.

Thế mà năm nay Moon Junhwi không có Kwon Soonyoung nữa. Năm mới chỉ có mình em đón, hạ, thu rồi đông cũng chỉ có duy nhất mình em.

Soonyoung của em đi mãi, anh ở tận Busan lại chưa lần nào quay về trong hai năm.

Kwon Soonyoung đã hứa anh và Moon Junhwi sẽ chung sống với nhau đến tận cuối cuộc đời.

Moon Junhwi từng nói em sẽ ở bên Kwon Soonyoung mãi mãi về sau không chia lìa.

Nhưng Kwon Soonyoung đã rời khỏi nơi này, anh lựa chọn rời xa những kỉ niệm đẹp đẽ mình cùng em trải qua bao năm tháng. Anh không có can đảm nhìn nụ cười người mình thương hằn lên bức di ảnh.

Em ở lại. Có lúc vẫn chưa nhận ra mình đã qua đời vì cơn đột quỵ ba năm trước. Moon Junhwi thẩn thờ nhớ lại, lần cuối em và anh gặp nhau, em thấy Kwon Soonyoung đặt hoa lên mộ của ai đó rồi cất bước rời đi. Lạ thay, Moon Junhwi không thể đi theo anh được nữa.

Người tôi thương, rời đi trong đêm tĩnh mịch
Người, đang khóc thương ai?
Nhành hoa cài trên ngực áo, mắt biển trời thẳm sâu
Người còn, kẻ mất
Âm dương hai ngã đường
Người nợ tôi lời hứa bạc đầu răng long, tôi nợ người thân xác cách ba tấc đất tôi nằm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro