trăng rừng của absinthe.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

absinthe.

nàng tiên xanh ngủ khì khi trăng rừng vừa soi rọi, trong vò rượu nằm lăn lóc ven bìa rừng trơ trọi những nhành thông rỗng toác. với hơi men ngọt ngào mà gã hát rong hay gọi đó là cõi hồn của đêm tối, với làn váy xanh xanh được dệt ra từ thớ vải suôn mềm trải dài nơi suối nguồn quạnh hiu. và nàng yêu trăng, nồng nàn như mùi hoa đêm vấn vương nơi cảnh khuya u tịch.

a-b-s-i-n-t-h-e

những chữ cái latin mà loài người thấp hèn thường bập bẹ để gọi nàng, tội lỗi của vầng trăng. hôm nay nàng ta lại bâng quơ những câu hát không rõ chữ, lại vắt tâm tình ngang mảnh trăng tròn lẳng với ánh hào quang thanh thoát. khiến giọng hát trong veo của nàng bị trật nhịp và con tim thì lạc mất trong bóng đêm mịt mờ.

ôi ! absinhthe kiều diễm. nàng lại lêu lổng nơi rừng khuya với chỉ mỗi một thỏi bạc lửng lơ trên ngọn bạch đàng chót vót. để rồi cạn hơi giọt sương đêm nhỡ đọng trên phiến lá bóng hới, phảng phất bóng trăng già ngự trị phía vòm trời tối tăm. nàng dạo chơi nơi con lối mòn hiu hắt, nơi mộng tàn của bầy chim nhại hằng thét lên những tiếng kêu lạc loài. rồi nàng chìa tay, đón lấy một hạt mầm bị gió cuốn, với tia sáng lấp lánh như ánh sao hôm được hái từ tít nơi dãy ngân hà.

ồ, là một viên đá mặt trăng, vốn là những mảnh vỡ li ti màu bạc trắng thường được gửi đến bởi đức mẹ an yên hằng ngủ say nơi vầng dương của đêm dài. nó là tặng cho nàng chăng ? tặng cho nàng tiên tử với nụ cười làm cả mặt trăng cũng say như điếu đổ, trao cho absinthe một mảnh hồn sáng loáng đã trót vì nàng mà yêu thương. nàng khúc khích cười, làm đung đưa tà váy xanh ngát. ướm nó lên chiếc cổ trắng ngần với đôi chút ngạo mạn, và dường như lúc đó cả đấng thánh thần cũng bẽ bàng vì vẻ đẹp của nàng .

nhưng hỡi ôi absinthe hời, ngày đã tàn mất rồi absinthe ơi. đã tan mau dẫu đêm khuya chỉ mới hao mất nửa đường đời, để trăng già lại một lần nữa chết non rồi nàng ơi. nàng vẫn đứng đó, vẫn phất phơ màu xanh lá nên thơ giữa đêm dài. nhưng để trăng tìm hoài một nỗi vui rạng rỡ trên vành môi trắng bệch. hỡi absinthe ơi xin đừng ngủ, đừng gieo mình trong giấc mộng thuở giao thu. để rồi ban khuya rộn bên rừng nay cũng xin vắng lặng, khi đêm ngàn chẳng vương nổi tia nắng làm tà áo ngát vỡ tan trong mệt nhoài.

người ta đồn rằng, mỗi đêm về bên cánh rừng hoang nọ. trăng lại khóc tỉ tê vì không thể cứu được một mảnh tình xanh ngát.

người ta đồn rằng, có vò rượu nọ mang một linh hồn u uất, cứ mãi chết đi khi chặng đêm sáng tỏ một bóng trăng rừng.

absinthe. người ta đồn rằng nàng rất yêu trăng. đến phát cuồng phát dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro