Sự Đau Khổ Im lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---

### **Chương 22: Sự Đau Khổ Im Lặng**

Mùa đông lạnh lẽo bao trùm thành phố Seoul, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Trong phòng bệnh của Umee, ánh sáng từ đèn neon mờ ảo không đủ xua tan sự u ám đang bao phủ cả căn phòng. Mỗi ngày trôi qua, Umee đều phải đối mặt với những cơn đau đớn không ngừng, và sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Jungkook đã không rời xa Umee một phút giây nào, dù cho nỗi đau trong lòng anh ngày càng gia tăng. Anh ngồi bên giường bệnh của Umee, lặng lẽ nhìn cô, trái tim anh nặng trĩu với nỗi lo lắng và sợ hãi. Umee đã trở nên yếu ớt hơn rất nhiều, và mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến sinh tử mà cô đang phải đấu tranh.

“Umee, em cảm thấy thế nào hôm nay?” Jungkook hỏi, giọng anh tràn đầy sự quan tâm và lo lắng.

Umee mỉm cười yếu ớt, cố gắng làm cho Jungkook bớt lo lắng. “Em cảm thấy ổn hơn một chút, chỉ là cơn đau vẫn còn âm ỉ. Nhưng em có thể chịu đựng được.”

Jungkook nắm chặt tay Umee, cảm giác sự ấm áp từ bàn tay cô đang dần trở nên lạnh lẽo hơn. “Đừng cố gắng quá sức, em cần nghỉ ngơi. Anh ở đây với em, sẽ không rời xa đâu.”

Những lời động viên của Jungkook không thể làm giảm bớt nỗi đau mà Umee phải chịu đựng. Cô cảm thấy mình đang dần mất đi sức sống, và mỗi ngày trôi qua là một thử thách khắc nghiệt. Những cơn đau đã trở thành người bạn đồng hành không mong muốn, khiến cô cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng.

Jungkook nhìn vào đôi mắt Umee, ánh mắt cô lấp lánh sự quyết tâm nhưng cũng đầy mệt mỏi. Anh không thể chịu đựng nổi khi thấy cô đau đớn như vậy. “Em không nên chịu đựng một mình. Anh sẽ làm tất cả để giúp em cảm thấy tốt hơn, dù anh biết rằng không có gì có thể thay đổi tình hình hiện tại.”

Umee khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười dù lòng đầy sự uất ức. “Cảm ơn anh, Jungkook. Em biết anh đang làm hết sức mình. Nhưng có những thứ mà chúng ta không thể kiểm soát được. Em chỉ mong rằng chúng ta có thể tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau.”

Những lời nói của Umee khiến Jungkook cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình mà không có cô bên cạnh. Sự bất lực và nỗi đau không thể diễn tả bằng lời đã khiến trái tim anh cảm thấy như đang bị xé nát từng mảnh.

Cả hai người đều im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Umee và sự lo lắng trong ánh mắt của Jungkook. Không khí trong phòng bệnh dường như dày đặc hơn, và những giây phút trôi qua trở nên dài vô tận. Jungkook cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng không có lối thoát, nơi mọi nỗ lực của anh dường như trở nên vô nghĩa.

Umee nhìn Jungkook, sự yêu thương trong ánh mắt cô vẫn không thay đổi. “Dù em có ra sao, anh hãy luôn nhớ rằng em yêu anh. Em không muốn anh phải đau khổ vì em. Hãy tiếp tục sống và hạnh phúc, như em đã từng làm.”

Lời của Umee khiến Jungkook cảm thấy nghẹn ngào. Anh không thể nói gì, chỉ có thể nắm chặt tay Umee và cảm nhận sự hiện diện của cô trong những giây phút cuối cùng của ngày. Nỗi đau trong lòng anh không thể nào diễn tả hết, và sự lo lắng về tương lai không có Umee làm cho mọi thứ trở nên càng thêm u ám.

Cuối cùng, phòng bệnh lại trở về với sự im lặng nặng nề, chỉ còn lại nỗi đau và sự bất lực của Jungkook. Anh cảm thấy như mình đang đứng trước một vực thẳm không đáy, nơi sự mất mát đang chờ đợi. Mặc dù Umee chưa rời xa anh, nhưng cảm giác bất lực và sự lo lắng về tình trạng của cô đã khiến anh cảm thấy như đang mất đi một phần quan trọng của chính mình.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro