Hưng Phấn Trường Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hưng Phấn Trường Kỳ 

Author: 竹馬有愛一生推

Editor: A.

Pairing: Xán Liệt x Thế Huân

Rating: NC-17

Tình trạng: HOÀN.

DO NOT TAKE OUT OF THIS WORDPRESS WITHOUT MY PERMISSION. DO NOT REPOST REUPLOAD OR FOR COMMERCIAL IN ANY KIND OF WAY.

~

Phần 1 

"Đồng môn, căn cứ vào ngươi miêu tả triệu chứng, ân... Như là bệnh PSAS, chính là liên tục duy trì tính hưng phấn kích thích, chỉ có điều..."
"Chỉ có điều sao?"
"Loại bệnh này là phi thường hiếm thấy, hơn nữa..."
"Hơn nữa?"
"Đây là bệnh mà chỉ có phụ nữ mới có a..."
"...Như vậy a."
"Thật ngại quá, đồng môn, chúng ta cứ xem là tiểu bệnh... Thật sự chưa thấy qua tình huống này bao giờ... Nếu không ngươi đi đại bệnh viện xem thế nào."
"A... Được rồi... Không sao, cảm ơn bác sĩ. Tôi đi."
PSAS? Liên tục duy trì tính... tính hưng phấn kích thích... Lúc ngủ dậy quả thực nghe chính xác như vậy, chỉ có điều bác sĩ nói đó là tiểu bệnh phụ nữ mới có a... nha... thật buồn bực. Ngô Thế Huân rũ người đi về nhà. Dọc đường đi cầm trong tay tờ chẩn đoán bệnh, vẫn nghĩ tới lời nói mới rồi của bác sĩ suốt.

—- Hồi Ức —–

Ngô Thế Huân đúng là một nam sinh cấp ba tài cao, bởi vì bản thân giống như một tiểu vương tử, đẹp tinh xảo, sắc mặt lạnh lùng phong độ, đạt danh hiệu hạng nhất khi vừa vào trường học khiến cho bao người náo động. Nửa học kỳ trôi qua, còn có thể có tiếng tăm mà đến bạn học, mỗi ngày trước cửa nhà cũng đông đúc nữ sinh mang theo thư quà, chiều nào cũng được ngồi nghe những lời khen tán thán, đến khi vũ đạo nhảy múa quần áo y phục bình thường mặc lên cũng thấy choáng đẹp. Thời gian trôi qua, mọi người cũng thành thói quen, tổng hội đem những thư tình này thu nhận được đưa cho Thế Huân, bởi vì cậu cũng biết rõ nữ sinh đứng cách đó không xa, từ nhỏ đã được gia giáo tốt nên cũng làm cho bản thân trở nên hết sức có lễ độ. Còn sau khi bãi trường về đến nhà xử lý mấy tấm thư tình đó như thế nào thì không ai hiểu rõ.

Cuộc sống mỗi ngày từ trước đến nay đều như thế, Thế Huân mỗi ngày sinh hoạt đều là như nhau, buổi sáng sớm thì đến trường, buổi tối lại sẽ về nhà.

Chính là thế nhưng mà dần dần Thế Huân giống như nảy sinh ra chút thay đổi.

Ngày đó giống như mọi ngày, buổi tối tan học, Thế Huân lên tàu kế hoạch là về nhà. Không ngoài dự tính, xe điện ngầm vẫn còn khách rất nhiều, làm cho Thế Huân rất là buồn bực, khó chịu.

Xe bắt đầu chạy, trên xe đầy người, cũng tuỳ theo thế mà lắc lư đung đưa, chen lấn khiến người khác phải choáng ngợp thiếu không khí.

Ngô Thế Huân dường như cảm giác được có gì đó khác thường, nhất là ở bốn phía chen lấn chật chội, đám đông cứ đụng chạm lên thân thể, quần áo trên người hơi mỏng cứ quẹt qua quẹt lại cọ xát liên hồi. Ngô Thế Huân sửng sốt nhận ra chính bản thân ở bên dưới đang từ từ dựng đứng lên.

Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, từ nhỏ bé đến càng ngày càng tăng lên tới khoái cảm, kích thích toàn thân đến từng tế bào. Ngô Thế Huân bất cẩn khẽ mở miệng nhưng là vừa mới cương lên đã phát ra ngay âm thanh tiếng động, liền tức thì cắn chặt môi dưới.

Đương lúc này, bác gái bên cạnh vẫn luôn ôm lấy hai bên hông, theo đoàn tàu tiến tiến lùi lùi chà xát chính mình, cảnh này khiến Thế Huân càng thêm bức bối, hạ thân giống như đã muốn ra trọn vẹn rồi, hai bắp chân đều run rẩy trong phấn chấn, tuy là đã cố giữ chặt thân thể miệng bặm chặt môi, vẫn là nhịn không được muốn bật ra câu rên rỉ.

Ngay lúc xe điện ngầm đến đích tức thì Thế Huân tựa như phi thẳng ra ngoài, nhìn xuống hạ thân bên dưới mong sẽ thư thái hơn, nhưng vẫn còn rất to, hiện lên trên cả đũng quần, cũng vẫn che giấu không ngừng chính bản thân đã muốn lắm rồi.

Về đến nhà, ba và mẹ đã sớm tựa như hằng ngày ngồi ở bàn ăn chờ Thế Huân, nhưng mà Thế Huân hiện tại thật sự là ăn có cớ nào vô, dưới thân giống như là muốn bùng nổ, dùng túi sách che đỡ phần phình lên một khối, từ chối dùng bữa lý do quá mệt mỏi, liền nhanh như chớp chạy lên lầu, khoá cửa lại.

Vừa vào phỏng ngủ liền chạy thẳng đến nhà vệ sinh, cởi ngay quần ra, quả nhiên, thứ kia dương như muổn giãy giụa thoát ra khỏi quần lót mà lòi ra ngoài.

Ngô Thế Huân cũng không phải chừa hề giải quyết cho bản thân, chẳng qua là lần đầu muốn ra nhưng thời điểm lại khó biết, nhưng lại không muốn làm quá lên chuyện này.

Ngay sau đó quần lót cũng được cởi, Thế Huân dùng tay cẩn thận bắt đầu ôm lấy trọn vẹn hạ thân, tuy là thực chất không quen với thủ đoạn nhưng mà chỉ đơn giản là toàn thân không sao giữ bình tĩnh được làm cho Thế Huân giữ lấy giật mạnh không ngừng. Lần này tự an ủi so với trước kia cũng như thế, còn mạnh mẽ hơn, trên tay càng lúc càng nhanh, trong miêng không ngừng rên rỉ, phóng ra trong nháy mắt, xém nửa là tiếng kêu bật ra ngoài, thậm chí có khi còn làm kinh động đến ba mẹ đang ăn cơm. Vừa mới cao trào thì càng dân cao quá, Thế Huân đành phải cố gắng hết sức giữ nguyên như thường, âm thành tiếng động phải nhẹ nhàng kẻo tố giác cho mẹ, bản thân chẳng qua là muốn thử xem trong chốc lát.

Ngô Thế Huân cũng rất kỳ quái bản thân vì cái gì mà lớn như vậy, phản ứng? Nhưng là vậy cũng không tới mức suy nghĩ nhiều, chắc đây chỉ là thời kỳ dậy thì bình thường, một phản ứng bình thường thôi.

Chính là thế nhưng về sau đó phát sinh ra chuyện đó khiến Thế Huân càng ngày càng lo sợ.

Cho dù đúng là chỉ đứng ở bên cạnh, chỗ tiếp cận không thể truyền đến hoócmôn mạnh mẽ . Âm thanh, cơ thể cũng sẽ phản ứng, đơn giản là vũ đạo khi làm việc, nhẹ nhàng khe khẽ để cơ thể chấn động, làm cho chính mình cảm thấy khoái cảm. Dưới thân có gì đó giống như mệt mõi rả rời cả ngày. Ngô Thế Huân vì không cho bạn học nhìn ra cái đó, cho dù là ở mùa hè cũn mặc y phục dài tay áo dài, thể dục thể thao hoạt động vũ đạo cũng có mọi loại lý do để tránh được. Mỗi ngày đều thống nhất thời điểm buổi sáng buổi tối cứ hễ đi xe điện ngầm là lại như trước cứ cuồn cuộn không dứt nhưng cơn khoái cảm, duy trì lâu dài. Có khi chỉ ban ngày ban đêm có khi từ sáng đến tối. Có mấy lần tối khuya ở xe điện ngầm Thế Huân không nhịn được liền bắn ra hết dính vào quần cảm giác đích thực là rất tệ. Hơn nữa Thế Huân là vì không thể từ chối được bản thân muốn phát ra rên rỉ nên cắn vào môi dưới rất sâu đích thực để lại dấu răng.

Thân thể ngày càng nhạy cảm, Thế Huân thực sợ chính mình sau sẽ chết mất. Cho nên mỗi ngày tan trường chuyện thứ nhất chính là tắm rửa giội nước cho mát, kết quả thành ra phát sốt ầm lên mấy ngày, không đến lớp học được.

Ngô Thế Huân không dám nói chuyện này với cha mẹ, sợ hai người họ không thể nào chịu đựng được, cũng không muốn họ lo lắng, lại càng không có dũng khí nói ra cho thầy cô bạn bè, ngay cả đến bạn thân cũng không muốn đề cập tới. Đây chính là có liên quan đến danh dự cả bản thân, đó là mấu chốt.

Vì thế, Ngô Thế Huân liền đơn phương một mình, đến tính toán gì đến phòng khám bác sĩ để xem, ai ngờ đến cả bác sĩ cũng chưa thấy qua loại bệnh này.

—- Hết Hồi Ức ——

Cho dù này là quái bệnh, thì cuộc sống đâu phải trở thành có lỗi? Hôm nay đúng là trường học kỷ niệm ngày thành lập, thủ vị là trường học năm nay làm vũ hội giấu mặt. Thế Huân vốn không thích nơi náo nhiệt, không định tham gia, liền tới bệnh viện, nào ngờ chính là một đơn thuốc, nhưng lại bị Chung Nhân đến tức tốc đưa về trường.

"Thế Huân này, thử xem cái này, ta đặc biệt làm cho ngươi. Nhìn xem này, màu sắc vậy tính chất vậy đây... Này là nút thắt quan trọng nhất!"

"Hắc Chung, được rồi, ta chấp nhận cùng ngươi đi đã là nể mặt, ngươi ở đây đều là cái gì a..."

Màn đêm buông xuống, trường học lễ đường đèn đuốc sáng trưng.

"Kim Hắc Chung! Đừng cho ta thấy mặt ngươi! Ta nhất định phải lột da ngươi!" Ngô Thuấ Huân trong lòng bực bội căm giận mà nghĩ.

Nửa giờ trước...

"Thế Huân này, ngươi thử xem, thật vất vả lắm mới làm ra y phục, người thử một chút, đi thôi đi thôi~", nói xong liền đem lại y phục áo vest quần tây màu trắng nhét vào tay Thế Huân rồi đẩy hắn vào phòng thay đồ.

Vài tíc tắc sau.

"Này, Chung Nhân! Này cái việc này thật quá ngốc! Sao không kéo được mạng che mặt ra... Chung Nhân? Hắc Chung??! Tiểu tử đáng chết! Đem quần áo trả lại cho ta!"

Thế cho nên hiện tại Ngô Thế Huân chính là đang mặc y phục trắng, là âu phục đồ vest, ngốc kkhông kéo mạng che mặt ra cứ lao vào hội trường tìm Chung Nhân. Hé ra mạng che mặt hơi mỏng nên giấy theo ống quần từ túi đều rơi ra...

"Bạn học... Đồ dùng của ngươi rơi cả kìa..." Quá mức ồn ào, tiếng nhạc chơi làm chìm đi nửa sau câu nói của thiếu niên kia.

"Này ngươi mắc bệnh... mờ ảo quá... liên tục duy trì tính hưng phấn... hưng phấn... Ngô Thế Huân... Bệnh viện XX..." Không ai nhìn thấy người này có vẻ biểu cảm ra sao. "Ngô Thế Huân... Ngô Thế Huân... hà..."

——-

Chết tiệt.. Túi áo trong đó như thế nào mà lại không thấy nữa, rõ ràng là sợ Chung Nhân nhìn thấy cho nên thay quần áo lúc đem đơn thuốc nhét vào túi quần mới... Chẳng lẽ... Nếu như bị người nào trong trường chứng kiến...

Nghĩ vậy Ngô Thế Huân thật sự luống cuống, hơn nữa, giống như cơ thể lại vừa nổi lên phản ứng chết tiệt, lúc nào cũng lay động theo điệu nhạc. Ngô Thế Huân cố nén sự khó chịu, chuẩn bị trở lại hội trường, băng qua xuyên qua người đông đúc chen lấn, đám đông khi thì theo cơ thể bắt đầu run rẩy phấn chấn, không cần xem cũn biết hạ thân bên dưỡi đã muốn rồi. Không ngờ tới, nên làm gì bây giờ...

"A... Tây phục màu trắng... Mạng che mặt màu trắng... Ngô...Thế Huân? Tìm được mục tiêu rồi..."

Ngô Thế Huân vốn định dừng lại khi nghe giọng nói đó, lại cảm giác được trên lưng bị người khác nhéo một phen, không ngoài dự tính, Ngô Thế Huân hai chân mềm nhũn thiếu chút nửa ngã ra đất. Thế Huân quay đầu lại muốn phải thấy rõ là ai, nhưng ngọn đèn hiện lên trong chớp mắt, chỉ thấty được một người ăn mặc y phục màu đen, là thiếu niên trước mắt hắn, cười, mạng che mặt không giấu được nét xinh đẹp trong đôi mắt. Ngô Thế Huân sửng sốt, giống như sẽ rơi vào bẫy...

Nhưng thực chất là...

"Ân a~", người thiếu niên mặc Tây phục đen chậm rại giơ tay lên, khớp tay rõ ràng ngón trỏ đưa vào miệng. Ngô Thế Huân thoáng cái thấy nhạy cảm, thân thể lập tức nổi lên phản ứng, không cẩn thận tiếng rên rỉ phát ra. Ngô Thế Huân trừng mắt đối phương lúc này đang cười đùa vui vẻ xem là rất hài lòng đã trêu ghẹo được Thế HUân.

"Ngô Thế Huân, chào ngươi. Ta là Phác Xán Liệt." Thiếu niên trong bộ Tây phục đen đến bên Thế Huân và thì thầm vào bên tai, cố để trầm giọng giảm đi những âm thanh bát nháo bên ngoài. Thế Huân bên tai nghe khe khẽ, hơi thở phả ra làm Thế Huân rụt cổ lại.

Giống như... người này cũng không phải xấu tính... Nghĩ vậy, Thế Huân đã quên hoàn toàn chuyện đơn thuốc.

"Liên tục duy trì tính chất hưng phấn kích thích? Ngô Thế Huân?" Phác Xán Liệt cười đắc ý, nhìn Ngô Thế Huân chậm rãi há hốc miệng, dùng tay che. Ngay sau đó cơ thể ấy đột nhiên run lên, đôi mắt phía sau mạng che mặt trừng lớn nhìn đối phương. Phác Xán Liệt đạt được như mong đợi hiệu quả, càng thích thú hơn.

"Anh... đơn thuốc..."

"Đúng vậy không sai... Vừa mới nhặt được... Này bệnh đó rất thú vị đó..."

"Anh...! Ân~"

Vốn đang tranh cãi kịch liệt,dáng mạo Thế Huân lấp tức co quắp lại trong lòng ngực.

"Buông tay ra!"

Phác Xán Liệt tiếp tục vuốt ve, bắt đầu miết vào chỗ sưng tấy ở giữa hai bắp đùi Ngô Thế Huân.

"A... Mau buông tay...", trên người vẫn mặc y âu phục, Thế Huân gắng đè thấp âm thanh vào cuống họng sợ gây rắc rối cho người khác. Vì không thể chối từ bản thân sụp đổ trước đối phương, chỉ có thể tựa vào lòng ngực rộng của Phác Xán Liệt, cố gắng hết sức cắn chặt môi dưới.

Phác Xán Liệt tay không màng dừng lại, đưa đầu lưỡi ra liếm lấy vành tai Ngô Thế Huân đang buông người trên vai rộng. Đã vậy còn chưa đủ, không ngờ lưỡi luồn vào sâu bên trong lỗ tai, vương vấn. Mũi ngửi mùi hương dễ chịu trên tóc như tăng thêm phần hứng thú. Ngô Thế Huân bị như này thật đang cố hết sức ngấm ngầm chịu đựng nhưng không thể kiềm chế sự sợ hãi.

"A... Đừng..."

"Ngô Thế Huân, chỗ phía trước đang rất nhảy cảm, lúc này gần đến đỉnh điểm rồi? A... Ta quên, phải liên tục duy trì tính hưng phấn kích thích..."

"Anh dám..."

Phác Xán Liệt dùng tay đẩy đối phương ra khỏi lồng ngực, chuyển thân thể hướng mắt về phía mình, đem một tay luồn vào xuống lỗ huyệt phía dưới. Một ngón chậm rãi đẩy sâu vào huyệt, Ngô Thế Huân để có thể đứng vững liền nhanh tay nắm chặt lấy quần áo bên hông của Xán Liệt. Trán để lên bờ vai gầy rộng của Xán Liệt, răng từ trước đến sau đích thực gắt gao cắn lấy môi dưới.

Phác Xán Liệt một tay ôm lấy Ngô Thế Huân mảnh khảnh đầy thủ đoạn, đem một cánh tay của Thế Huân đến để nơi sau thắt lưng, vòng quanh ôm lấy Xán Liệt. Lại dùng tay nâng cằm Ngô Thế Huân đặt lên vai mình.

"Tay cũng ôm ta như thế đúng như dáng vẻ chuyên nghiệp như đã từng trải qua.", Phác Xán Liệt ngón tay vẫn giữ y nguyên ở trong cơ thể Thế Huân. So với người bình thường, nhạy cảm nhiều rồi dần dần cơ thể sẽ từ từ thích ứng. Sau lỗ huyệt bắt đầu bài tiết ra chất dịch nhờn, như dòng chảy cuồn cuộn không dứt, ẩm ướt hết ngón tay Xán Liệt mà chảy ra ngoài. Cứ theo dòng đại thuỷ mà chảy xuống tận chân. Cái này là y phục mà Chung Nhân mất công chọn lựa mà Thế Huân lại làm hỏng. Có chút bất cẩn, Thế Huân để dịch vị trong miệng tự dưng tràn ra, mồ hôi theo thái dươg lăn xuống gò má. Xán Liệt nhẵn một cái từ gò má đến xương quai hàm Thế Huân đều tan biết mất chất dịch ấy. Màu đen của y phục dường như làm hoa mắt Thế Huân.

"Ha.... Ngô Thế Huân... Mạng che mặt của ngươi làm phiền đến ta..." Nói xong, Phác Xán Liệt dùng ngón tay bất chấp nổi đoá, lấy ra cắm xuyên sâu hơn vào lỗ huyệt vài lần. Ngô Thế Huân thoáng chốc cắt chặt răng, cố buộc chặt lấy cổ họng, sau bản thân không chịu được kiểm soát mà xuất tinh ra ngoài.

"Ta xem tại đây ngươi sớm muốn gì cũng phải bị ta hành chết. Ta cũng biết ngươi khó chịu bực bội. Đi, màu đến một địa điểm khác, ta giúp ngươi chữa bệnh..."

Phác Xán Liệt kéo tay ra khỏi lỗ huyệt, thuận tay vuốt lên phía sau lưng Thế Huân, một phen ôm lấy Thế Huân trong lòng ngực, liều mạng vượt qua ranh giới kinh động, cất bước ra khỏi hội trường.

Thế Huân...? Chung Nhân đang ở góc xó xỉnh nào trêu chọc Bạch Hiền lớp bên cạnh. Lần theo âm thanh ấy mà nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng cao và rắn rỏi kiên cường, thân hình được bao bọc bởi lớp quần áo gọn gàng khéo léo. Là bộ âu phục mới đang ôm lấy trong vòng tay... Hình như là... Ngô Thế Huân...?

"Thật không uống phí, ta đi ra ngoài một lát~ Ở đó đợi ta quay về~"

Còn về Phác Xán Liệt suốt quãng đường mang Ngô Thế Huân ra khỏi hội trường. Thế Huân đem biểu cảm trên mặt mà vùi vào cổ Phác Xán Liệt, sợ bị bạn học nhìn thấy. Đến khi ra khỏi trường học đến vào hành lang nhỏ nhỏ, dẫn đến ph2ong thể dục và vùng lân cận gần đây không có một dáng người. Sơ lược sân rộng khoảng 20 mét chiều dài, bình thường chỉ có học sinh nam trốn học tụ lại nơi này, ngay cả việc vệ sinh nơi này cũng chỉ là thỉnh thoảng. Phác Xán Liệt ôm Ngô Thế Huân đi vào lối nhỏ, từng bước chân đều vô cùng cẩn thận nhưng dù thế Ngô Thế Huân vẫn cứ nói lầm bầm không ngừng, khiến cho Phác Xán Liệt cũng toàn thân nóng ran.

"Ân~", hai chân cuối cùng cũng được chạm tới đất, sau đó lại bị Phác Xán Liệt đẩy mạnh một phen làm ngã uỳnh lên tường. Ngay sau đó Phác Xán Liệt kéo tới điên cuồng hôn, lưỡi quét vào trong khoang miệng tới tận mọi xó xỉnh, hương vị trà sữa ngọt nào đúng là quá hứng thú. Ngô Thế Huân hai tay để ở trước ngực Phác Xán Liệt nhưng vẫn là không có lực để mà chống đỡ. Phác Xán Liệt dùng tay giữ chặt lấy gáy Ngô Thế Huân, tay kia theo luồng y phục trắng liến vào sâu bên trong. Cảm giác mềm mại khiến cho Phác Xán Liệt hưng phấn lạ thường, phần giữa hai chân cũng vì thế mà cương cứng. Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy phần bụng bị va quẹt gì đó rất nhọn, rất cứng, càng cảm thấy trong phần bên trong quần lót của bản thân cũng đang như thiêu đốt nồng nhiệt.

"Đừng... Đừng... A~ ân...", ngón tay Phác Xán Liệt như có bôi mỡ phía sau lưng, nhẹ nhàng vuốt khẽ, nhưng cũng đủ khiến Ngô Thế Huân liên tục thở gấp.

"Thật đáng yêu, ta thật muốn biết phía sau mạng che kia là như thế nào, biểu cảm trên gương mặt ra sao...", nói xong Phác Xán Liệt giựt ngay lớp voan màu trắng mạng che kia xuống, trong nháy mắt kinh ngạc. Thế gian này lại có thieếu niên đẹp tinh xảo đến như vậy. Thế Huân vì sợ nhìn thấy diện mạo thực mà nhắm nghiền hai mắt, lông mi run rẩy, nước mắt theo khe mắt mà tuôn rơi, hàm răng siết chặt lên môi dưới, gắng không chịu khuất phục. Biểu cảm trên mặt cuối cùng lại làm cho người khác một chút cám dỗ mê hoặc.

Bên tai giống như con vương vấn tiếng điệu nhạc nhịp nhàng và mãnh liệt tại vũ hội trong hội trường. Ngay sau đó sẽ không chút nghi ngờ, Phác Xán Liệt hôn lên môi Ngô Thế Huân, một tiếng ưm từ trong miệng buộc phát ra.

Một tay giữ chặt hay tai Thế Huân lên trên thái dương, một tay hướng về phía cổ áo mà gắng sức xé mất y phục, sau khi từng khuy áo mà Chung Nhân ca ngợi bị bung ra thì toàn bộ cơ thể đều được bày ra trước mắt Phác Xán Liệt, toàn thân từ ngực đền phần bụng đều là làn da trắng mịn, nổi bật hai nhũ hồng phập phồng. Phác Xán Liệt đưa bàn tay đến trước ngực Ngô Thế Huân, dùng ngón cái vân vê nhào nặn đầu nhũ mềm mại. Ngô Thế Huân như tức thì bị kích động đến muốn dùng chân đá vào phía đối phương. Chính là Phác Xán Liệt đã sớm dự đoán được, dùng một chân thu về, đồng thời cường độ tay hoạt động càng nhanh hơn. Ngô Thế Huân cảm thấy chút đau đớn kích thích khiến bản thân như không còn được minh mẫn.

"Cầu xin... làm ơn... tha cho tôi... tha cho tôi...", Ngô Thế Huân nhớ là cả hai đều là bạn học cùng trường. Đối phương nở nụ cười với sắc mặt biểu cảm nét chế giễu, không màng để ý tới lời nói của người trước mắt.

"Thoả mãn xong ta sẽ tha cho ngươi... Đêm nay ta giúp người khỏi bệnh...", đáp lại lời Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt tiện tay cởi bỏ quần cậu, liền xông đến cơ thể run rẩy kia mà tận hưởng. Rước lấy cho Ngô Thế Huân phải luôn miệng kêu la rất nhiều tiếng, thân thể cũng không yên phận mà vặn vẹo giãy dụa.

"Đừng đừng... đừng...", Ngô Thế Huân trợn to mắt, hai tay liên tục vừa đấm vừa đánh vào lồng ngực Phác Xán Liệt, toàn bộ thân thể cũng bắt đầu run rẩy phấn chấn, nhất là cảm thấy người như bị chẻ làm hai, giống như đã muốn tới cực hạn ranh giới của dục vọng rồi. Vốn lúc đầu thì ghen ghét thứ cơ thể nhạy cảm, hình như cứ lúc nào cũng có thể cảm thấy dục vọng nổ thành toàn mảnh nhỏ, thân thể tê dại. Ngực không có cách nào đành thở dốc, phía sau hậu nguyệt như bị ngón tay kia làm thoả mãn mà trở nên bất lực, càng ngày càng siết chặt mang theo ngón tay vào sâu trong cơ thể.

"Hey 자 안해본 스타일로 저 큰 보름달이 지기전에 해치워라그래 wolf 내가 wolf Ahu~ 아 사랑해요난 늑대고 넌 미녀그래 wolf 내가 wolf Ahu~ 아 사랑해요난 늑대고 넌 미녀", đúng là người sao thì chuông điện thoại vậy, nhạc vang lên rung rè rè.

"Uy? Vô ích?... Lại không đúng... Nào ai có tình nhân... Ta chưa hề cấm đoán ngươi... Ta lập tức trở về..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro