What color is it today ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author's note
Tôi đã bị phân tâm trong quá trình cập nhật những câu chuyện của mình và cuối cùng tôi vô tình viết nên soulmate au này. oops.

Cảnh báo cho cringy và một câu chuyện không được chỉnh sửa đầy đủ.

Enjoy :)
(Xem phần cuối của tác phẩm để biết thêm.)
________________

"Vậy hôm nay nó có màu gì?" Jimin hỏi khi đang trong tình trạng hết hơi, dường như anh chạy nhanh hết cỡ đến bàn ăn trưa của họ chỉ để biết câu trả lời.

Jeongguk ngước nhìn bạn mình một giây trước khi lại quay mặt xuống phần thức ăn của mình, hành động như thể mình không quan tâm. Nhưng thực tế, người trẻ hơn thực sự đang cố che giấu cái má ửng hồng và thậm chí còn cắn vào ống hút của mình để không cười như một thằng ngốc.

"Hồng"

Jimin nhướn mày ngạc nhiên, cuối cùng cũng ngồi xuống bàn sau khi lấy được hơi.

"Hyung! Em ấy nói hôm nay là màu hồng!" Jimin hét lên, làm Jeongguk ngạc nhiên và đỏ mặt. Jeongguk quay lại nơi Jimin hét lên và thấy Hoseok đưa ngón tay cái lên từ nơi anh ta đợi ở hàng ăn trưa, giống như một người bình thường làm trong bữa trưa, không giống Jimin.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cho Hoseok biết, Jimin chuyển toàn bộ sự chú ý của mình về phía người trẻ hơn.

"Vì vậy, màu hồng? Thật sao? Anh không nghĩ họ đã làm màu hồng trước đây." Jimin nhận xét, lấy một miếng từ bánh sandwich của Jeongguk. Trước khi Jeongguk có thể phản kháng, Jimin đã lên tiếng một lần nữa.

"Hey hyung, màu gì lại là màu hồng?" Jimin hỏi Seokjin khi Namjoon, Hoseok và chính anh ngồi xuống.

"Nó giống như màu tốt nhất từ ​​trước đến giờ." Seokjin bắt đầu (mọi người tròn mắt.) "Nhưng để dễ dàng hơn, đó là màu thường biểu thị cho các cô gái." Seokjin kết thúc bằng một cái nhún vai. Jimin thốt lên "oh" trước khi lấy thêm một số đồ ăn từ những người khác.

Đã được một thời gian kể từ khi Jimin và Jeongguk nhìn thấy màu sắc. Mọi người đều có khả năng nhìn thấy màu sắc ngay khi họ được sinh ra và vào ngày sinh nhật thứ năm của bạn là khi bạn tìm hiểu xem bạn có được sinh ra với một soulmate hay không. Nếu bạn thức dậy và thấy bình thường, bạn sẽ không có soulmate hoặc họ đã chết nhưng nếu bạn là một trong những người may mắn (?), bạn sẽ thức dậy để nhìn thế giới chỉ bằng màu mắt soulmate của mình.  Từ nhóm bạn của họ, tất cả họ nhưng Hoseok đã thức dậy khi thấy thế giới của họ màu nâu vào sinh nhật thứ năm của họ, đó là màu mắt chung.

Seokjin và Namjoon đã may mắn tìm thấy nhau khi Namjoon chuyển trường trung học hai năm trước. Hai người nhớ họ đã sốc như thế nào khi lần đầu tiên họ nhìn nhau và tất cả mọi thứ xung quanh đột nhiên biến thành màu sắc.

Jeongguk đang chọc chọc đống thức ăn của mình, nhớ lại câu chuyện của hai người, khi cậu nhận ra Namjoon đang nói chuyện với mình.

"Đợi đã. Soulmate của em đã chọn màu hồng hôm nay phải không?" Namjoon hỏi cậu. Jeongguk nhìn lên một giây trước khi ngại ngùng gật đầu.

"Điều này thật không công bằng hyung. Tại sao soulmate của Jeonggukie lại lãng mạn như vậy?"  Jimin quăng mình lên người Hoseok, rên rỉ trên vai của người kia.

"Lãng mạn? Làm thế nào để anh có được sự lãng mạn?"Jeongguk đột nhiên buột miệng. Jimin ngồi dậy một giây, đưa cho Jeongguk một cái nhìn trống rỗng, trước khi lại ném mình vào Hoseok. Anh bị bóp nghẹt nhưng mọi người đều nghe thấy gì đó, "Và em ấy thậm chí không đánh giá cao nó!"

"Oh Ggukie còn nhỏ mà". Cuối cùng, Hoseok cũng lên tiếng sau khi cười nhạo Jimin. Jeongguk gửi cho anh một cái lườm, "Em không thấy sao? Soulmate của em đã làm hỏng hệ thống của số phận. Anh ta phát hiện ra rằng có thể đeo kính áp tròng màu để thay đổi tầm nhìn của em với thế giới. Anh ta thậm chí không biết nó có hoạt động không nhưng anh ta vẫn cố gắng để có được màu sắc mới mỗi ngày cho em chỉ để em có thể nhìn thế giới khác đi." Hoseok giải thích, khẽ thở dài khi nghe nó thực sự lãng mạn.

"Yeah, và anh thậm chí chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì về kính áp tròng màu trong tất cả những cuốn sách anh đã đọc về những soulmate. Nó chưa bao giờ được viết trong lịch sử." Namjoon bình luận tiếp, mọt sách bên trong thoát ra một chút.

"Có phải ống kính màu thậm chí còn rẻ không? Bây giờ họ nên có cả một bộ sưu tập chúng." Seokjin nói tiếp theo, không giúp gì cho Jeongguk cả.

"Cảm ơn các anh rất nhiều vì đã khiến em cảm thấy tốt hơn đến nỗi em đã khiến soulmate của mình tan vỡ." Jeongguk lầm bầm, vẫn chọn tiếp tục thức ăn cho mình.

"Hey, anh đã gọi soulmate của em là thông minh." Hoseok mỉm cười trước khi cho Jeongguk một cái siết chặt trấn an. Jeongguk quay lại mỉm cười một chút cho đến khi Jimin lại lên tiếng.

"Tại sao soulmate của em không thể hiểu được điều đó? Em đã bị mắc kẹt khi nhìn thế giới màu nâu mãi mãi." Jimin tiếp tục hờn dỗi, "Em cá là soulmate của em lười biếng." Jimin đi đến kết luận.

Seokjin vỗ nhẹ vào vai chàng trai trẻ hơn, "Yah! Làm thế nào em có thể gọi soulmate của mình lười biếng chỉ vì cậu ta là một người bình thường."

Jimin nhún vai nhưng nở một nụ cười nhỏ, chỉ tưởng tượng soulmate của mình như thế nào và thật lòng thậm chí không quan tâm nếu họ lười biếng.

Jeongguk cũng không khác, nghĩ về soulmate của chính mình và những gì bạn bè cậu nói về anh ấy. Cậu không thể chờ đợi để gặp anh ấy.

"Hey, nếu em không ăn thứ đó, hãy để một người đói ăn." Jimin lầm bầm trước khi lấy đĩa của Jeongguk, khi cậu vẫn chỉ chọc nó. Jeongguk đã không phản kháng nhiều vì cậu không thực sự quan tâm và thay vào đó chỉ tiếp tục mơ mộng.

~~~

Không ai trong số họ thực sự nói về những soulmate kể từ lần cuối cùng ở bàn ăn trưa của họ. Dù sao thì họ cũng không muốn biết rằng Hoseok có vẻ chán nản như thế nào khi chỉ đề cập đến chủ đề này. Việc họ làm nhiều nhất là hỏi câu hỏi tò mò hàng ngày của họ với Jeongguk, đó là "Màu gì hôm nay?"

Sau đó họ có một cuộc nói chuyện dài về những soulmate đã không đến một tháng sau khi Jimin gọi Jeongguk.

Và đó là nửa đêm.

"OH MY GOD JEONGGUK EM PHẢI ĐẾN XUỐNG ĐỂ ĐẾN CLUB HOSEOK HYUNG DẪN ANH ĐẾN, NGAY BÂY GIỜ!"

Jeongguk sắp cúp điện thoại của hyung mình. Cậu đang ngủ và nó rất ấm áp. Mãi cho đến khi cậu nghe thấy câu tiếp theo, điều đó khiến ngón tay cái của cậu đóng băng và trái tim hẫng một nhịp,

"ANH ĐÃ TÌM ĐƯỢC SOULMATE  CỦA MÌNH!"

Jeongguk, giống như bất kỳ người bình thường nào, sẽ chỉ nói sẽ gọi lại cho anh ấy vào buổi sáng để nói về điều đó nhưng không. Jimin là một NGOẠI LỆ lớn. Người bạn thân nhất của cậu, người đã nói về ngày sẽ gặp gỡ soulmate của mình kể từ ngày anh ấy phát hiện ra rằng trong nhóm đã có một người gặp soulmate của mình.

Jeongguk phải lẻn ra khỏi cửa sổ phòng ngủ của mình để tránh bố mẹ và thậm chí lấy id giả của cậu (bạn bè của cậu đã lấy một cái) trong trường hợp cậu cũng phải vào trong club.

Trước khi cậu biết điều đó, Jeongguk đã ở trước club và rất biết ơn rằng soulmate của mình vẫn còn thức bằng kính áp tròng màu xanh lá cây, khiến Jeongguk đi bộ suốt đêm rất dễ dàng.

"Jeonggukie!" Giọng nói quen thuộc khiến Jeongguk vòng lại rất nhanh.

Cậu thấy Jimin đi đến và Jeongguk nuốt nước bọt khi nhận thấy anh cũng đang kéo ai đó đi cùng.

"Yoongi hyung, Jeon Jeongguk. Jeongguk, Min Yoongi, soulmate của anh." Jimin giới thiệu họ với nhau và mỉm cười thật tươi ở phần cuối.

Jeongguk phát biểu về 'Min Yoongi' này. Anh ta trông thật hư hỏng với cái áo khoác da và làn da nhợt nhạt tương phản với mái tóc màu xanh lá cây. Jeongguk thậm chí còn có chút sợ hãi với cái nhìn đáng sợ mà người kia ném ra (bây giờ đang lo lắng cho Jimin một chút vì họ trông giống như hoàn toàn đối lập) cho đến khi người kia nở một nụ cười nhẹ, và nói nhỏ, "Hey. Rất vui được gặp cậu.  "

Jeongguk thậm chí không có thời gian để đưa ra một lời chào thích hợp khi Jimin xuất hiện ngay trước khuôn mặt của cậu, ôm mặt và kiểm tra hầu hết mọi chi tiết.

"Oh shit Jeonggukie. Em trông thật đẹp trai với màu sắc. Và em thật xanh xao." Jeongguk ngay lập tức đẩy Jimin đi, cậu không bao giờ thực sự thích bị chạm vào. Cậu cũng không thích sự ghen tuông nhỏ nhoi xuất hiện trên khuôn mặt của Yoongi trong một giây.

"Vì vậy, uhm, làm thế nào hai người gặp nhau?" Cuối cùng Jeongguk hỏi hyung của mình, nó đã vuốt ve tâm trí cậu kể từ khi cậu phát hiện ra Jimin tìm thấy soulmate của mình.  Jimin cười toe toét với điều đó.

"Well, Hoseok hyung đã đưa anh đến đây vì anh ấy nói anh ấy sẽ biểu diễn và anh muốn xem nó. Sau đó, khi anh ấy biểu diễn xong và anh muốn về nhà vì đã muộn nhưng anh ấy buộc anh phải ở lại vì anh ấy nói bạn của anh ấy sẽ đi  biểu diễn tiếp theo. Và vì hyung ấy rất ồn ào, Yoongi hyung nhìn về phía bọn anh và bọn anh đã giao tiếp bằng mắt. Sau đó, cả thế giới biến thành màu sắc." Jimin kết thúc câu chuyện, nhìn tình yêu ập đến. Và Jeongguk có thể nói Yoongi cũng đang mỉm cười nhưng làm cho nó kín đáo bằng cách nhìn xuống sàn nhà.

"Cậu sẽ ở lại chứ Jeongguk? Club sẽ không kết thúc trong vài giờ nữa." Yoongi đề nghị. Jeongguk trông có vẻ không chắc chắn, vì cậu đã lẻn ra khỏi nhà để đến đây, nhưng Jimin đang nhìn cậu khẩn khoản.

"Thôi nào Jeonggukie. Anh đã gọi Namjoon và Seokjin hyung và họ đang trên đường đến. Nó sẽ rất vui! Ai biết được, có lẽ em cũng sẽ gặp được soulmate của mình." Jimin nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hiểu biết. Jeongguk thở dài, biết việc gặp được soulmate của mình là một trong một triệu, nhưng dù sao đi nữa, cậu muốn trở thành một người bạn tốt với hyung của mình. Nói về hyungs,

"Oh Jeonggukie! Em thực sự đã đến!" Hoseok hét lên, đi về phía họ.

"Yeah và em nhận được chân lý của cuộc đời em." Jeongguk nhận xét sau khi Hoseok vỗ vai cậu.

"Này Hobi, Taehyung đâu rồi?" Yoongi đột nhiên lên tiếng, nhận ra Hoseok trở về một mình.

"Oh em ấy nói em ấy sẽ đi mua thứ gì đó. Em nghĩ vậy. Em không biết, nhưng ẻm rất tuyệt."

"Aish đứa trẻ đó. Tôi thề nếu nó say." Yoongi lầm bầm, rút ​​điện thoại ra và gọi cho người kia.

"Oh, em nên gặp Taehyung, Jeonggukie! Ảnh thật kỳ lạ nhưng cũng rất tuyệt vời." Jimin nhận xét. Jeongguk định gật đầu, đưa ra một số bình luận ngược lại, trước khi đầu cậu đột nhiên cảm thấy choáng váng. Jeongguk đã nhắm mắt trước nỗi đau kỳ lạ. Đột nhiên sau khi cậu mở mắt ra, thế giới biến thành màu vàng.

"Em ổn chứ Gguk?" Hoseok hỏi trước. Jeongguk gật đầu với hyung, vẫn cố quấn lấy bộ não của mình về những gì vừa xảy ra. Chưa bao giờ trong đời, cậu thức dậy khi soulmate của mình sẽ đeo hoặc thay đổi ống kính màu. Đó là một cảm giác kỳ lạ.

Jeongguk đi theo các hyung của mình vào club, hy vọng những người trong đó và những tiếng nhạc sôi động có thể làm mình mất tập trung một chút.

Cậu quyết định sẽ đi cùng với Jimin trong thời gian này vì ai biết được Hoseok đã lẻn đi đâu nữa.

"Hey, có chuyện gì à?" Jeongguk tự đánh lạc hướng mình bằng cách hỏi khi Yoongi không ngừng cau mày với điện thoại của mình.

"Hm? Không có gì. Chỉ là, bạn của tôi, Taehyung không trả lời điện thoại của ẻm và ẻm đang ở một nơi nguy hiểm." Yoongi bật ra một tiếng cười nhỏ, mặc dù Jeongguk vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt không chắc chắn. Cậu muốn hỏi thêm về anh chàng Taehyung này, tự hỏi anh ta là một chàng trai đến mức nào khi một cơn đau nhói khác xuất hiện trong đầu cậu.

"Cậu có chắc là cậu ổn chứ?" Yoongi hỏi lần này. Sau khi nghe Hoseok hỏi, người kia biết đây không phải là chuyện bình thường.

"Y-Yeah tôi ổn." Jeongguk cố gắng trấn an lần nữa, trước khi lại chớp mắt.

"Woah." Jeongguk thở ra. Bây giờ mọi thứ đã trở thành màu xanh tươi sáng.

Jeongguk thấy ánh mắt nghi ngờ Jimin đang ném vào cậu. Vì vậy, trước khi hyung có thể nói bất cứ điều gì, cậu đã xin phép vào phòng vệ sinh.

Bây giờ Jeongguk đã có thời gian để suy nghĩ (hoặc hoảng loạn) với chính mình trên đường đến phòng vệ sinh.

Cái quái gì là gặp được soulmate của cậu ngay cả lúc này? Chà, anh ta có thể ở một múi giờ khác hoặc một cái gì đó. Nhưng! Tại sao anh ta lại thử rất nhiều kính áp tròng ngay bây giờ, Jeongguk nghĩ. Và rất nhiều câu hỏi được thêm vào đó.

Jeongguk thậm chí còn không thể vào được trong phòng vệ sinh khi một cơn đau nhói khác đâm vào não cậu.  Cậu giữ chặt bồn rửa mặt và rên rỉ vì đau. Cậu thực sự hy vọng không ai nghe thấy hoặc chứng kiến ​​cậu trông kỳ lạ như thế nào. Nhưng tất cả những điều đáng lo ngại khi bị bắt gặp đã bay ra ngoài cửa sổ khi cậu ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào mình trong gương.

Bây giờ mọi thứ đều màu tím, Jeongguk nghĩ thầm. Chỉ cần nói, Jeongguk thích màu xanh sáng hơn.

Jeongguk vội vã rời khỏi phòng vệ sinh sau vài phút, nhận ra rằng cậu đã mất quá nhiều thời gian, và chỉ tự mình kết luận để đối phó với nỗi đau.

Jeongguk quay lại với Jimin và may mắn thay đã thấy Namjoon và Seokjin hyung của mình. Jeongguk nở một nụ cười nhỏ như một lời chào khi tai cậu bắt gặp một phần cuộc trò chuyện của Yoongi trên điện thoại.

"- có thể em thậm chí không tỉnh táo ngay bây giờ! Em có thể nhận được màu mới vào sáng mai và em không thực sự phải làm vậy, Taehyung. Và anh vẫn nói đó là một sự lãng phí vì anh chắc chắn đó không phải là điều số phận đang hoạt động!" Yoongi tiếp tục hét vào điện thoại của mình. Lông mày của Jeongguk nhíu lại vì điều đó bởi vì: 1) Người tên Taehyung này thực sự là một cái gì đó và 2) Màu sắc? Số phận?

Thật không may, mặc dù, Jeongguk đã không nghĩ nhiều về điều đó bởi vì Seokjin đã nói chuyện với cậu về cuộc trò chuyện của chính họ.

"Vì vậy, Jimin nói rằng em đã hành động kỳ lạ, Jeonggukie." Người đàn ông nói với cậu. Jeongguk liếc về phía Jimin trước khi trả lời, "Thực sự không có gì hyung. Chỉ là - một cơn đau đầu nhỏ." Jeongguk lầm bầm. Về mặt kỹ thuật, cậu không hoàn toàn nói dối.

Seokjin đang trao cho cậu một ánh mắt nghi ngờ, rất giống với Jimin bây giờ, trước khi Namjoon quyết định lên tiếng.

"Nếu nó trở nên tồi tệ hơn thì Seokjin và anh có thể chở em về nhà." Namjoon đề nghị, nhưng Jeongguk thậm chí không có thời gian để cảm ơn anh ấy trước khi Seokjin ngắt lời cậu, "Hey, làm sao em đến được đây? Em đã lẻn ra ngoài à?" Jeongguk tròn mắt nhìn hyung của mình trước khi một cơn đau khác (không may phổ biến bây giờ) đâm vào đầu cậu.

"Nhìn xem, hyung! Em ấy đã làm điều đó kể từ khi ẻm đến!" Jimin chỉ ra, Jeongguk quá bận rộn để ngăn chặn câu chuyện căng thẳng hyung của mình kể.

Jeongguk thậm chí còn không ngạc nhiên chút nào khi cậu mở mắt ra và mọi thứ đều có màu đỏ. Ít nhất đó không phải là một màu xấu, Jeongguk im lặng nghĩ thầm.

Cậu biết rằng mình sắp nhận được một bài giảng từ các hyung của mình, nhưng rất biết ơn khi Yoongi trở lại sau khi thực hiện cuộc gọi điện thoại của anh ấy.

"Tôi thề, Taehyung sẽ giết tôi một ngày nào đó." Yoongi lầm bầm.

"Có phải anh ấy đang trên đường trở về không?" Jimin hỏi. Mặc dù cuộc họp của họ rất ngắn, nhưng Jimin thực sự rất thích Taehyung.

"Yep. Tôi thề ai đi đến cửa hàng cho ống kính bây giờ?" Yoongi lầm bầm. Tâm trí của Jeongguk đã phản ứng với điều đó và cậu phải nhìn sang Seokjin và Namjoon hyung của mình nếu họ nghe những gì Yoongi nói nhưng không may cả hai đang yêu nhau ngay bây giờ và không nghe thấy gì. Vì vậy, Jeongguk hất đầu về phía Jimin nhưng Yoongi chỉ vòng tay từ phía sau, ôm lấy người kia trong khi Jimin lại thích nó quá nhiều.

Jeongguk thở dài, kết luận rằng cậu chỉ nghĩ quá nhiều về mọi thứ.

Ngay khi cuối cùng cậu cũng bắt đầu thưởng thức âm nhạc xung quanh họ, một cú đâm sắc nhọn khác đâm vào não cậu.

Cậu thậm chí không để Jimin nói chuyện trước khi xin lỗi một lần nữa để cậu có thể có được "không khí trong lành".

Jeongguk thực tế đã đi mù bên ngoài câu lạc bộ, vẫn sống trong nỗi đau của đầu mình.

Khi cuối cùng cậu cũng có thể cảm nhận được cơn gió lạnh trên mặt, cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi thực sự làm cho nó ra ngoài được. Đó là cho đến một giây sau, cậu va vào một ai đó và đáp xuống sàn nhà. Cậu có lẽ nên mở mắt ra một giây trước đó.

"Oh my god, em ổn chứ?" Jeongguk nghe thấy một giọng nói thực sự sâu sắc hỏi mình, cảm thấy sự hiện diện của người khác bên cạnh anh trên sàn nhà bây giờ. Jeongguk cuối cùng cũng mở mắt ra, khi nó đang nhìn chằm chằm xuống đất.

Wow, mọi thứ đều màu nâu, Jeongshock nghĩ thầm. Cậu thậm chí không biết mình có đúng trăm phần trăm không nhưng cậu đoán đây là màu mắt tự nhiên của những người soulmate của mình. Nó chỉ cảm thấy rất kỳ lạ vì cậu nghĩ rằng đây thực sự là lần đầu tiên cậu nhìn thế giới như hầu hết mọi soulmate thông thường đã làm.

Jeongguk thậm chí còn không nhận ra mình đang nhìn gì cho đến khi mắt cậu tự điều chỉnh thế giới và - oh.

Đôi mắt của Jeongguk mở to khi anh nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào một chiếc túi bị đổ trên mặt đất có rất nhiều hộp đựng kính áp tròng.  Quá nhiều để đếm. Đó là khi đầu cậu nhớ cậu vừa va vào một ai đó và cả hai đều ở trên sàn.

"Tôi thực sự xin lỗi-" Đó là điều lớn nhất thoát ra khỏi miệng của Jeongguk ngay trước khi cậu chạm mặt với người lạ.

Suy nghĩ đầu tiên của cậu, damm, anh ta thật nóng bỏng. Suy nghĩ thứ hai của cậu - cậu thực sự không có thời gian để có một người vì đột nhiên Jeongguk có một cơn đau quá quen thuộc trong đầu và chết tiệt, không ai nói với cậu rằng điều này đáng lẽ phải đau. Jeongguk đã nhắm nghiền mắt vì quá đau đớn.  Rất may lần này nó đã đi nhanh như khi nó đến. Jeongguk vẫn nhắm mắt khi nghe tiếng người lạ bên cạnh thở ra, "Oh my god"

"Mọi thứ đều có màu sắc." Jeongguk nghĩ nhiều hơn, cơ thể vẫn không tin những gì đang xảy ra. Lần đầu tiên cậu không mở mắt ra và thấy có một màu, nhưng bây giờ tất cả chúng kết hợp lại và Jeongguk quá kinh ngạc.

Jeongguk, sau khi nhìn chằm chằm vào gần như tất cả mọi thứ xung quanh, nhìn chằm chằm vào những gì ngay trước mặt mình. Người lạ đẹp trai - chờ đã, không - soulmate của cậu.

"Xin chào. Tôi-tôi là Kim Taehyung." Soulmate của Jungkook giới thiệu trước, cho cậu một trong những nụ cười dễ thương nhất mà anh từng thấy. Taehyung.

Jeongguk bị một người khác dụ dỗ quá nhiều đến nỗi anh gần như quên giới thiệu bản thân mình,

"X-Xin chào. Tôi là Jeon Jeongguk."

Hai chàng trai chỉ mỉm cười với nhau trong vài phút, mỗi người kiểm tra từng gợi ý về màu sắc của nhau.

"Có lẽ chúng ta nên đứng lên khỏi mặt đất, đúng không?" Jeongguk đã ngạc nhiên khi cậu là người lên tiếng trước. Taehyung đỏ mặt một chút, hầu như không chú ý, trước khi gật đầu và đứng dậy.

Jeongguk cũng sẵn sàng đứng dậy khi cậu nhớ về sự trở lại.

"À, nhân tiện, xin lỗi lần nữa vì đã làm rơi đồ của anh." Jeongguk xin lỗi trước khi bắt đầu trả lại các trường hợp bị đổ.

Taehyung nhún vai trước khi quỳ xuống và giúp Jeongguk đặt lại thứ đó vào, "Chúng không thực sự quan trọng."

Điều đó khiến Jeongguk dừng lại những gì cậu đang làm, bị sốc bởi những gì anh nói và cái nhíu mày của Jeongguk hiện trên khuôn mặt cậu.

"Không quan trọng sao? Đây là lý do tại sao em có thể nhìn thế giới một màu sắc khác nhau mỗi ngày. Em nghĩ rằng chúng có thể chỉ là một chút quan trọng."

Những gì Jeongguk đã nói khiến toàn bộ cơ thể của Taehyung đóng băng tại chỗ trước khi quay đầu lại về phía Jeongguk.

"Đợi đã. Ý tưởng kính áp tròng đó thực sự có hiệu quả?!" Taehyung hỏi, tim anh đập rất nhanh. Sau khi Jeongguk xác nhận điều đó bằng một cái gật đầu, anh ta đã đứng dậy rất nhanh từ mặt đất.

"Anh biết rằng anh đã đúng trong suốt thời gian này! Tất cả bạn bè của anh thường gọi anh là kẻ kì lạ, không chỉ vì điều đó, mà còn mua rất nhiều ống kính màu. Ngay cả Yoongi hyung cũng vậy và cuối cùng anh ấy đã thuyết phục anh rằng anh thật kỳ lạ hôm nay vì vậy anh đã để họ ra ngoài- "Taehyung dừng lại, nhận ra điều anh ta đang nói, "Đợi đã. Màu cuối cùng em thấy là màu nâu? "

Jeongguk đã có một khoảng thời gian khó khăn sau mỗi lời Taehyung nói và cậu đã im lặng trong một giây cho đến khi cậu nhận ra điều cuối cùng mà người kia nói là một câu hỏi.

"Oh, vâng. Mọi thứ đều màu nâu." Jeongguk lầm bầm trở lại. Đôi mắt to tròn của Taehyung thậm chí còn mở to hơn khi tỏ tình và Taehyung chuẩn bị nói với cậu điều gì đó ngay khi người khác ngắt lời anh ấy.

"Taehyung, cậu đây rồi. Chúng tôi đã đợi cậu để chúng tôi có thể về nhà. Club đêm nay không tuyệt lắm. Cậu đã ở đâu vậy?!"

Nghe như giọng nói của Yoongi và Jeongguk có thể nói rằng đó không phải là một lựa chọn thông minh cho hyung của cậu khi tham gia vào cuộc trò chuyện của họ ngay bây giờ.

"Hyung! Em đã đúng! Ý tưởng liên hệ màu sắc của em đã phát huy tác dụng và anh gọi em là ngu ngốc vô cớ. Và vì màu sắc cuối cùng em ấy nhìn thấy là màu nâu hyung! Ai là người ngu ngốc nhất bây giờ?!" Taehyung đã nắm lấy vai của Yoongi và lắc qua lắc lại. Rất may, có vẻ như đó là từ một sự pha trộn giữa giận dữ và phấn khích.

"Yah, anh vẫn là hyung của cậu! Và cậu thậm chí đang nói về điều gì? Làm sao cậu biết ý tưởng điên rồ đó thậm chí còn hiệu quả?!" Yoongi hỏi lại, rõ ràng không đủ nhanh để ghép các mảnh lại với nhau.

"Em đã tìm thấy soulmate của mình hyung!" Taehyung thốt lên với nụ cười rộng nhất mà Jeongguk từng thấy. Cậu ngạc nhiên khi thấy nụ cười dễ đó thật lây lan vì cậu đột nhiên thấy mình cũng cười.

"Đợi đã, ống kính màu? Soulmate? Jeongguk ?!" Jimin vẫn ở cách xa Namjoon và Seokjin, nhưng ngay khi nghe những lời đó (lớn tiếng) bay ra khỏi miệng Taehyung, anh đã chạy nhanh như mọi lần anh muốn biết ngày đó là màu gì đối với Jeongguk

"Wow, anh thật sự xinh đẹp trong màu sắc Jimin hyung. Anh có luôn có mái tóc màu cam không?" Jeongguk nghĩ khi Jimin giúp cậu lên khỏi mặt đất.

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau, Jeonggukie." Jimin hơi đỏ mặt trước khi quay đầu về phía soulamte mới được tìm thấy của bạn mình, "Và Taehyung?! Cậu là soulmate lãng mạn đã thay đổi thế giới của Ggukie thành từng màu duy nhất ngoài kia? Huh, Tôi thực sự sẽ không đoán được." Jimin thừa nhận, quay trở lại với Yoongi. Rõ ràng người kia đã có một chút ghen tị với cái cách Jimin gọi Taehyung là lãng mạn nên anh ta quay lại để ôm ấp người trẻ hơn, giữ an toàn cậu ấy tại chỗ.

"Đợi đã, em nghĩ nó thật sự lãng mạn?" Taehyung đột nhiên hỏi, bước về phía Jeongguk.

Jeongguk đỏ mặt nhưng đưa ra câu trả lời, "Um, yeah ? Không có soulmate nào nghĩ về việc đó, không bao giờ. Vậy ..."

Đến lúc này Namjoon, Seokjin và Hoseok đã quay lại và bắt gặp chuyện đang xảy ra. Chỉ cần nói, ý định của họ không giúp được gì cho Jeongguk cả.

"Yeah, anh chỉ có một ý tưởng điên rồ sau khi sống vài năm trong một thế giới buồn tẻ màu nâu. Anh thực sự không biết nó có hoạt động không nhưng em đã mua các màu khác nhau để em không phải bị mắc kẹt chỉ với một. Anh không muốn em trải nghiệm những gì mọi người làm. "

Jeongguk đang tránh ánh mắt của Taehyung để rất nhiều để người kia không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cậu. Nó chẳng giúp ích gì cho việc cậu có thể nghe thấy giọng nói của Seokjin và Hoseok và Jimin thì thầm với Yoongi, "Anh nên làm điều đó với em." Mặc dù nó rất vui và nghe có vẻ như anh ấy không có ý đó.

Và Jeongguk rất biết ơn khi nghe Namjoon nói với bạn bè của mình, "Chúng ta nên trở lại bên trong và cho hai người này, uh, sự riêng tư."

"Chà, cảm ơn rất nhiều vì điều đó. Thành thật mà nói, điều duy nhất em mong muốn được thức dậy mỗi ngày là để xem hôm nay em sẽ có màu gì." Jeongguk tìm thấy giọng nói của mình sau khi nghe thấy mọi người đi khỏi đó.

"Anh có bao nhiêu màu?" Jeongguk hỏi tiếp, mắt chuyển sang túi của Taehyung. Soulmate của cậu chế giễu.

"Oh đừng nghĩ đây là những người duy nhất. Tôi có thêm một tấn ở nhà." Taehyung cười nhưng vẫn mở túi cho Jeongguk xem. Nó khiến giới trẻ ngạc nhiên hơn vì bây giờ mình có tầm nhìn màu sắc, mình có thể nhìn thấy cầu vồng từ các tiếp điểm, không giống như trước đây khi thả chúng xuống.

"Anh thậm chí đã chi bao nhiêu cho những thứ này?" Jeongguk thở ra kinh ngạc. Taehyung nhún vai, và Jeongguk không thực sự thích điều đó bởi vì nó thường có ý nghĩa rất lớn.

"Thỉnh thoảng anh sẽ ăn cắp tiền từ Yoongi hyung trong nhiều năm. Mặc dù vậy, điều đó không thành vấn đề bởi vì anh đoán đây là sự trả thù của anh vì đã biến màu nâu thành màu cuối cùng mà em thấy." Taehyung nói, cau mày, "Xin lỗi vì điều đó."

Lông mày của Jeongguk nhướn lên, ngạc nhiên khi thấy Taehyung đang cảm thấy rất tiếc, "Anh đã cho dm những màu sắc khác nhau trong suốt cuộc đời em. Em chắc chắn rằng nhìn màu mắt bình thường của anh trong một phút là ổn. Và chỉ cần nói, màu nâu là màu mới và em thực sự cảm thấy khá tốt." Jeongguk thừa nhận. Điều đó hẳn đã cổ vũ Taehyung vì nụ cười hình hộp đó (mà Jeongguk nhận ra anh sẽ yêu nó) trở lại.

"Vì vậy, em muốn đi bộ xung quanh hay trở lại bên trong với bạn bè bọn mình?" Taehyung hỏi cậu sau đó.

Jeongguk không ngần ngại nói: "Chắc chắn là đi dạo xung quanh." Không phải là bạn bè của cậu là nỗi đau - oh, đợi đã. Jeongguk chỉ biết rằng cậu sẽ chọn soulmate của mình thay vì những người bạn ngốc từ bây giờ.

Jeongguk nhìn sang Taehyung, người đã đưa tay ra cho mình cầm lấy.

Người trẻ hơn đã sẵn sàng nắm lấy tay người kia thì điện thoại của cậu rung trong túi sau. Jeongguk thở dài nhưng nhanh chóng kiểm tra điện thoại của mình để xem nó có quan trọng không.

Anh đã nói gì v vic có th gp soulmate ca bn ti nay ? Ch cn nói rng, đó là vì anh, em đã gp anh y vì vy hãy biết ơn hyung ca em nhiu hơn t bây gi.

Jimin. Jeongguk nở một nụ cười nhỏ trước khi bỏ điện thoại vào túi và bắt đầu nắm lấy tay Taehyung, quấn ngón tay mình với người kia.

Không sau đó, cả hai bắt đầu đùa giỡn, tìm hiểu mọi thứ về nhau, và về cơ bản chỉ là những trò đùa.

Jeongguk đã biết Taehyung là "thứ gì đó" của mình nhưng Jeongguk không thể không mỉm cười khi nghĩ rằng Taehyung giờ là thứ mà cậu sẽ sẵn sàng dành phần còn lại của cuộc đời mình cùng.

Author's note
Cảm ơn #betasquad của tôi, người đã cho tôi phản hồi. Tôi đã không có thời gian để chèn phản hồi đó mặc dù vậy tôi sẽ quay lại sau khi có thời gian :)

Hãy để lại kudos và một comment về những gì bạn nghĩ về câu chuyện khập khiễng của tôi. Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro