Day 7: Anh rất quan trọng Khun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa đề tiếng anh: 𝚈𝚘𝚞'𝚛𝚎 𝚒𝚖𝚙𝚘𝚛𝚝𝚊𝚗𝚝 𝙺𝚑𝚞𝚗
Tác giả: trashriver
Couple: Khun x Bam

-----

𝚂𝚞𝚖𝚖𝚊𝚛𝚢:

Những bất an của Khun bắt kịp anh và anh cần được trấn an rằng mình quan trọng như thế nào.

-----


Khun đã nằm trên giường của anh trong thời gian ít ỏi họ thực sự phải nghỉ ngơi. Mọi thứ gần đây diễn ra quá nhanh và anh thực sự cảm thấy mọi căng thẳng đang ập đến với mình. Anh cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng tâm trí anh đang đi 100km/h và anh không thể ngăn được tất cả những bất an quyết định hiện lên. Anh thường quá bận rộn để nghĩ về tất cả những điều đó, nhưng trong những đêm yên tĩnh như thế, anh dễ bị tổn thương nhất.

Không nhiều người biết, nhưng Khun thường nghi ngờ bản thân rất nhiều. Bất cứ khi nào kế hoạch của anh không thành, hoặc ai đó thậm chí bị tổn thương một chút, anh sẽ tự trách mình, vì lẽ ra anh phải thấy nó đến, nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng cho dù anh có thực hiện một kế hoạch như thế nào đi chăng nữa thì điều đó không bao giờ là đủ. Ai đó luôn bị tổn thương, thường là Bam. Và nó làm cho nội tâm của Khun xoắn lại.

Bam bị thương, máu me bê bết khiến Khun nhớ lại 7 năm anh tin rằng cậu bé ấy đã chết. Bảy năm qua những hình ảnh về cơ thể nát bét của Bam nằm ở đâu đó dưới đáy khu vực kiểm tra thử thách, mà anh tự suy diễn ra, và Khun chỉ không thể. Chỉ là anh không thể chịu đựng được thôi!

Anh ta đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn chưa đủ để nôn ra. Đang cuộn mình trong một quả bóng, anh ngâm nhớ tới Evan, hướng đạo của Yuri đã nói rằng sau một thời gian, họ sẽ không thể theo kịp Bam. Anh sẽ không thể theo kịp, để ở bên cạnh cậu ta.

Cậu ấy sẽ rời xa anh vào một ngày nào đó.

Anh đã nghe nó rất nhiều lần, và mỗi lần đó anh chỉ có cười và nói

"Tôi biết chứ"

Ngay cả khi sâu trong lòng, anh muốn hét vào mặt họ rằng, không, đó không phải là sự thật! Bam sẽ không rời bỏ anh. Bam sẽ không...

Anh hít vào thật mạnh, cố gắng trấn tĩnh tâm trí đang gấp gáp của mình.

"Anh thật ngu ngốc" anh thì thầm, tự trách mình. Không có thời gian để nghi ngờ bản thân.

Tuy nhiên, anh không thể ngừng suy nghĩ được nữa.

Anh biết mình sẽ ngày càng chôn vùi mình sâu hơn trong sự nghi ngờ và lo lắng của bản thân, nhưng đã quá muộn. Quá muộn để chỉ quên và chìm vào giấc ngủ. Quá muộn để không xem xét nó, bởi vì tất cả đều là sự thật. Anh chẳng có ích lợi gì, chỉ mạo hiểm mạng sống của mọi người bằng những chiến lược nửa vời của mình. Họ không cần anh ta, họ có thể xoay sở mà không cần anh ta. Bam sẽ xoay sở mà không có anh ấy.

Bam giờ đã rất mạnh mẽ, cậu ấy đã có thêm những người bạn, những đồng minh mới. Cậu ấy có thể làm tất cả một mình, tại sao lại cần đến Khun?

Cậu ấy sẽ không.

Họ không cần anh.

Bam không cần anh.

Không ai cần một kẻ phản bội như anh.

Anh chỉ lập kế hoạch sau lưng người khác.

Anh thậm chí còn không nói với Bam về việc lấy lại sức mạnh cho White.

Cậu ấy thất vọng.

Tuyệt vọng.

Cậu ấy sẽ không còn cần anh nữa.

Khun đột nhiên không thở được. Cơn hoảng loạn dâng cao khiến bụng anh quặn lại, phổi bị đau buốt do không được cung cấp đủ oxy, mắt mờ đi.

Anh cố gắng hít thở, cố gắng trấn tĩnh bản thân, bởi vì anh không thể yếu đuối như thế này được! Anh ấy không thể...

Anh không chắc bao lâu nữa mới có thể thở lại được.

10 phút?

Một giờ?

Khun cuộn mình lại, ôm gối vào ngực. Ngay sau khi xong việc, anh hoảng sợ trào nước mắt. Anh thật đáng thương mà.

Một tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra khỏi môi anh và anh vùi mặt vào gối, ngột ngạt đột ngột không phải là một ý kiến ​​tồi.

Nỗi đau.

Mọi thứ đều đau.

Tại sao?

Tại sao anh ấy lại như vậy?

Anh ấy là Khun Aguero Agnis.

Anh ấy đã sống sót sau một quả bom nổ gần trái tim mình vì chết tiệt đó!

Anh ta...có lẽ nếu anh ta không sống sót sau cuộc tấn công của Rachel... nếu cô ta thành công...có lẽ đã tốt hơn chăng?

Như thể đang có những suy nghĩ tồi tệ nhất, ai đó đã gõ cửa phòng anh, khiến anh nhảy dựng theo đúng nghĩa đen.

Ai-

"Khun? Anh ngủ rồi à?" Bam hỏi nhẹ, cánh cửa hé hé mở và cậu nhìn vào trong.

Khun ngồi dậy, thực sự vui mừng vì bóng tối bao trùm trong phòng. Bam sẽ nghĩ gì nếu nhìn thấy trạng thái của mình bây giờ? Anh cố gắng gồng mình vừa đủ để nói "Ba-am", giọng anh vỡ ra.

Chết tiệt.

Bam nhướng mày "Khun? Anh có ổn không?" Cậu mở cửa vừa đủ để vào trong và đóng cửa lại.

Khun run rẩy hít một hơi, nhưng lại cố gắng tự trấn tĩnh bản thân "D-dĩ nhiên là tôi ổn. Tôi chỉ đang ngủ quên thôi. Vì vậy, đó là lý do tại sao giọng nói của tôi nó khá kỳ lạ." Đó là một lời giải thích ngu ngốc, không ai có thể tin được.

Thật đáng thương.

Giọng nói sau đầu không ngừng thì thào. Anh hít vào thật mạnh, ngay lập tức đưa tay lên miệng.

Không.

Không, không, không, đừng.

Đừng phá bĩnh trước mặt Bam.

Không.

Làm ơn.

Xin đừng.

Ngừng lại.

Dừng lại đi.

"-Ừm! Khun! " Bam nắm lấy vai anh, khiến Khun bối rối dữ dội và nhìn lên.

Bam nhìn anh với đôi mắt to tròn, lo lắng và vàng kim, Khun không thể chịu đựng được nữa.

Mọi thứ đã quá nhiều rồi.

Anh hận mình quá dễ bị tổn thương, quá yếu đuối.

Và bất ngờ anh được Bam ôm vào lòng, cánh tay kéo mạnh vào ngực cậu. Cậu ta đang bắt chước cách Khun ôm cậu ta sau cuộc chiến giành bức tường đầu tiên trong Nest.

Cậu ấy thật ấm áp và an toàn. Nó tạo nền tảng cho anh. Khiến suy nghĩ của anh dừng lại, dù chỉ là một chút. Có lẽ trong một giây mọi thứ đều ổn. Có lẽ anh ấy không sao. Anh không khóc, nhưng nước mắt anh bất giác rơi xuống.

"Khun?" Giọng Bam lặng đi, như thể cậu ta đang sợ hãi nuôi nếu không muốn làm Khun sợ hãi như một con thú hoang. Tay cậu đặt trên lưng Khun, cố gắng hết sức để an ủi bạn mình.

Khun ậm ừ, chưa tin tưởng vào giọng nói của mình nhưng cho thấy rằng anh đang lắng nghe.

"Chuyện gì vậy?" cậu hỏi, tay còn lại nghịch những sợi lông nhỏ trên gáy Khun, khiến anh rùng mình.

Khun tự hỏi liệu mình có nhận thức được mình đang làm gì không.

"Tôi chưa bao giờ thấy anh đau khổ như vậy.." Giọng Bam có chút buồn bã, và Khun thầm nguyền rủa bản thân vì lý do của nó.

"Chỉ là...căng thẳng thôi" nó không thực sự sai-

"Đừng có nói dối, làm ơn"

Ah.

Khun hít một hơi và nhẹ nhàng đẩy Bam ra khỏi người mình, phá vỡ cái ôm. Anh không ngước nhìn cậu vì anh biết rằng đôi mắt vàng mật ong lương thiện sẽ là dấu chấm hết cho anh.

"Bam... tại sao cậu ôm giữ tôi với cậu?"

"Gì-"

"Tôi chỉ là một tên chính quy mà cậu gặp trên tầng thử thách, tôi có thể là một Khun, nhưng thành thật mà nói, hiện tại có rất nhiều người có sức mạnh tuyệt vời với cậu, tôi có thực sự...cần thiết nữa không?" những lời cuối cùng hầu như không trôi qua cổ họng anh.

Thật đau lòng khi nghĩ như vậy.

Tại sao anh ấy lại nói điều này với Bam?

Giờ anh chỉ còn là gánh nặng.

Bam còn những việc khác phải lo.

"Khun, anh đang nói gì vậy?" Bam bối rối, vì làm sao bạn cậu có thể nghĩ như vậy về mình? "Tất nhiên là tôi cần anh, chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau leo ​​lên tháp phải không?"

"Nó vẫn còn phù hợp chứ?" Khun cảm thấy trống rỗng khi nói. Anh đột nhiên bị rút cạn cảm xúc và anh không biết tại sao.

Có phải nó dễ dàng chìm đắm trong sự thương hại của bản thân?

"Tất nhiên là nó có liên quan!" Bam đột ngột lớn tiếng khiến Khun phải ngẩng đầu lên nhìn cậu. "Đó là điều quan trọng nhất! Tôi muốn leo lên ngọn tháp này với anh và mọi người khác! Tôi không quan tâm đến việc trở thành một vị thần hay bất cứ điều gì tương tự, anh của tất cả mọi người nên biết điều đó tốt nhất. Tôi chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ tất cả mọi người."

Khun nhìn xuống "Nhưng-"

"Không nhưng nhị gì hết!" Bam nắm lấy vai anh, thu hút toàn bộ sự chú ý trở lại "Khun, anh đã giúp em rất nhiều trong tất cả những điều này, anh là người đầu tiên đưa tay đến với em trong tòa tháp này, anh đã ở bên cạnh em và suýt bị...giết bởi tại em...nhưng anh vẫn ở đây, và em rất hạnh phúc vì anh đang ở đó." Bam đang trút tất cả những cảm xúc chân thật của mình ra, điều đó hiện rõ trong mắt cậu ấy "Em yêu quý tất cả bạn bè của mình, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với anh..." cậu ấy siết chặt vai Khun và cậu đưa anh lại gần hơn và ôm chầm "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Rachel vì những gì cô ta đã làm với anh đâu"

Đó là lần cuối cùng cho Khun và anh ấy đã khóc vỡ oà nhẹ vào áo của Bam. Bam thực sự quan tâm đến anh ấy đủ để bắt đầu căm ghét Rachel.

Rachel.

Và Khun biết rằng sự căm ghét bản thân sẽ không biến mất, nhưng cuối cùng anh cũng cảm thấy bình yên một chút.

Một lúc sau, cơn kiệt sức ập đến với anh và Khun đã ngủ thiếp đi.

Và nếu có ai tìm thấy họ vào sáng hôm sau, đang nằm ôm ấp trên giường của Khun, thì nó không liên quan gì đến việc của họ.
-🅴🅽🅳-


Ok phải nói là chap này Khun có hơi bị xì chéc à nha, nó giống như là khai thác nội tâm của Khun vậy. Nhìn anh thế này đáng thương và tội nghiệp quá (dù tui còn chưa thấy anh khóc bao giờ) nhưng ít nhất là Bam cũng vỗ về Khun rùi nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro