Chương thứ năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kể từ sau khi Duy mỹ nhân bị thương, mỗi ngày công chúa đều sẽ tới trong cung Duy mỹ nhân một chuyến. Bây giờ toàn bộ trong cung cũng biết mặc dù Duy mỹ nhân bị thương nhưng mà cũng là gặp họa được phúc, lấy được công chúa sủng ái. Ngay cả Hoàng thượng cũng bởi vì Duy mỹ nhân bị thương còn đối với Duy mỹ nhân dùng mọi cách ban thưởng. Duy mỹ nhân trong nháy mắt thành người chạm tay có thể bỏng nhất trong cung.

"Điện hạ, ngài đã tới."

Duy mỹ nhân vừa thấy được Phác Thái Anh liền vui mừng ra mặt. Mặc dù nàng cũng cảm thấy mình bị thương có chút kỳ quái, bằng mình nhiều năm vũ kỹ, làm sao có thể sẽ ngã xuống? Nhưng mà nàng không biết nguyên nhân. Rốt cuộc là ai sử dụng ám khí? Nàng hoài nghi tới công chúa nhưng mà từ sau khi nàng bị thương công chúa liền đối với nàng che chở trăm bề, mỗi ngày đều tới đây thăm hỏi chiếu cố. Để cho nàng hoài nghi đối với công chúa cũng liền hoàn toàn bỏ đi. Công chúa không cần thiết làm như vậy. Thật ra thì nàng cũng biết hậu cung như chiến trường. Đoán chừng là có người không ưa công chúa lật thẻ bài của nàng cho nên muốn thiết kế ngăn cản đi. Một cái chân của nàng coi như là phế, sau này cũng không cách nào khiêu vũ nữa. Nàng nhìn ra công chúa rất thích nàng vũ, chỉ là... chỉ là vũ đến một nửa liền ngã xuống. Sau này.... sau này cũng không có cơ hội khiêu vũ cho công chúa xem nữa. Trong lòng Duy mỹ nhân khổ sở dị thường.

Tuy nhiên cũng may công chúa cũng không chê nàng sau này không thể khiêu vũ, còn đối với nàng che chở trăm bề. Bây giờ, tất cả mọi người đều biết người công chúa hướng mũi là nàng. Mặc dù không thể lấy điệu vũ kiêu ngạo của mình đi lấy lòng công chúa. Nhưng mà dáng vóc nàng rất đẹp, nàng còn có một gương mặt xinh đẹp có thể để cho công chúa vui vẻ.

"Hôm nay mỹ nhân cảm thấy như thế nào?"

Phác Thái Anh ngồi vào mép giường Duy mỹ nhân, ôn nhu nắm lên tay Duy mỹ nhân, thân mật che che. Khóe miệng mỉm cười vẫn làm cho không người nào có thể kháng cự.

Duy mỹ nhân cảm thấy mỗi một lần công chúa xuất hiện nàng đều có cảm giác kinh ngạc vì quá xinh đẹp. Công chúa lại còn ôn nhu thế này, toàn bộ hậu cung ai không thích? Nàng cảm giác mình thật rất may mắn. Lần này bị thương, thật sự là bị thương quá đáng giá. Nàng thật đúng là muốn cảm tạ những người đang âm thầm làm chuyện xấu đó. Nếu như không phải là bọn họ, nàng lại không có cách nào thân cận công chúa điện hạ như thế này.

"Tốt hơn nhiều."

Duy mỹ nhân ngậm thẹn thùng, nhìn Phác Thái Anh một cái. Sau đó cúi đầu chống lại ánh mắt của công chúa, nàng cũng có thể cảm giác được tim của mình nhảy lên không theo quy luật.

Phác Thái Anh nhìn mỹ nhân thẹn thùng, không khỏi mỉm cười. Một ngón tay kéo lại cằm Duy mỹ nhân, thoáng nâng đầu Duy mỹ nhân đi lên, mỉm cười nhìn vào ánh mắt đã sớm bị mình mê hoặc. Vui vẻ trong mắt càng thêm nồng đậm. Trong lúc lơ đãng, môi Phác Thái Anh nhẹ nhàng đụng chạm bên tai Duy mỹ nhân. Trong nháy mắt Duy mỹ nhân đỏ mặt lên.

"Yêu thích nhất là dáng vẻ mỹ nhân thật thẹn thùng, phá lệ động lòng người."

Phác Thái Anh ở bên tai Duy mỹ nhân nhẹ nhàng thổi một cái, sau đó kéo ra khoảng cách cùng Duy mỹ nhân. Cười nhìn mỹ nhân trước mặt đã hồng đến bên tai. Nàng luôn là có thể dễ dàng bắt được chỗ nhạy cảm của mỗi nữ nhân.

"Điện hạ luôn sẽ giễu cợt thần thiếp."

Duy mỹ nhân rút tay mình bị nắm về, có chút không thuận theo.

"Mỹ nhân vẫn còn trách Bổn cung
sao?"

Phác Thái Anh cố làm vẻ khổ sở. Duy mỹ nhân đùa giỡn tiểu tính tình tán tỉnh, nàng dĩ nhiên là biết. Mà nàng cũng liền để Duy mỹ nhân tuỳ hứng.

"Làm sao sẽ? Điện hạ, làm sao thần thiếp sẽ nghĩ như vậy đây? Điện hạ đối với thần thiếp như thế nào trong lòng thần thiếp rất là rõ ràng. Lần bị thương này, đơn thuần ngoài ý muốn. Làm sao thần thiếp dám trách điện hạ đây? Chẳng qua là sau này thần thiếp cũng không thể vì điện hạ khởi vũ nữa."

Duy mỹ nhân vừa nói, không khỏi bi thương. Kỹ năng tự cho là cao ngạo, cứ như vậy bị dập tắt. Nói nàng không khó chịu đó là giả.

"Nếu như không phải là Bổn cung nhất thời hứng khởi. Cũng sẽ không cần mỹ nhân khiêu vũ cho Bổn cung xem, sẽ càng không xuất hiện việc ngoài ý muốn. Nói cho cùng, đây vẫn là lỗi của Bổn cung. Mỹ nhân trách Bổn cung, cũng là phải."

Phác Thái Anh ảm đạm nói. Đối với chuyện Duy mỹ nhân bị thương thật sâu áy náy.

Duy mỹ nhân nhìn Phác Thái Anh ảm đạm, thật sự là không đành lòng.

"Điện hạ, ngài đừng nói như vậy. Thật, nếu ngài nói như vậy nữa, chính là vùi lấp thần thiếp với ý bất nghĩa. Điện hạ, cho tới bây giờ thần thiếp cũng chưa từng trách ngài. Thần thiếp có thể vì điện hạ khởi vũ, là phúc khí của thần thiếp. Chỉ tiếc thần thiếp phúc duyên không đủ, không thể vì điện hạ vũ xong một khúc hoàn chỉnh. Thật sự là chung thân tiếc nuối. Điện hạ......"

Duy mỹ nhân thâm tình nhìn dung nhan tuyệt thế trước mặt. Không thể vì công chúa điện hạ vũ xong một khúc, đúng là chung thân tiếc nuối .

"Không ngại, chỉ cần mỹ nhân không việc gì là tốt rồi."

Phác Thái Anh lau mặt mỹ nhân, ánh mắt nhu hòa để cho Duy mỹ nhân cảm thấy không uổng cuộc đời này. Dùng một cái chân đổi lấy công chúa điện hạ đối đãi như thế, nàng không tiếc.

"Điện hạ, Hoàng thượng mời ngài đi Long Ngâm điện một chuyến."

Đang lúc hai người thâm tình nhìn nhau, Cảnh Mặc đi vào thông báo.

"Mỹ nhân nghỉ ngơi nhiều hơn, Bổn cung đi trước, ngày mai trở lại thăm ngươi."

Phác Thái Anh vừa nói liền nhanh chóng hôn ở trên mặt Duy mỹ nhân. Có chút quyến luyến nhìn Duy mỹ nhân nhưng cũng không lưu lại nhiều, xoay người liền rời đi. Chờ Duy mỹ nhân phản ứng kịp, còn đợi nói một câu gì đó. Nhưng là đã không còn thân ảnh của công chúa điện hạ. Chỉ có thở dài, chính mình thật sự rơi vào trong nhu tình của công chúa điện hạ.

Phác Thái Anh ra khỏi cung điện Duy mỹ nhân, cũng không đi Long Ngâm điện mà là trở về tẩm điện của mình. Thật ra thì cũng không có chuyện Hoàng thượng muốn tìm nàng, chỉ là Cảnh Mặc nhìn thời điểm không sai biệt lắm, tự mình đi vào gọi công chúa mà thôi. Cảnh Mặc cảm thấy thật ra thì công chúa quá tàn nhẫn quá âm hiểm. Rõ ràng chân Duy mỹ nhân là nàng động tay nhưng mà sau đó vẫn còn đối với Duy mỹ nhân như vậy. Đây không phải là vừa đánh vừa xoa sao? Nhưng mà công chúa lại làm được giọt nước không lọt, không có ai sẽ hoài nghi là nàng làm. Nhìn bây giờ Duy mỹ nhân được sủng ái thì sẽ biết.

Phác Thái Anh trở lại cung điện của mình liền lập tức có người bưng lên một chậu nước còn có một chén nước. Đây là thói quen của Phác Thái Anh. Sau khi đi tẩm cung khác trở lại, chuyện thứ nhất chính là muốn rửa tay, còn có súc miệng và cuối cùng là sẽ phải đi tắm. Nàng không thích có mùi nữ nhân đọng lại ở trên người của mình.

Chờ hết thảy xong, Cảnh Mặc bị Phác Thái Anh gọi đến trước mặt.

"Là ai làm?"

Phác Thái Anh hỏi có chút không giải thích được nhưng mà Cảnh Mặc biết nàng hỏi là cái gì. Mới vừa rồi ở chỗ Duy mỹ nhân, nàng ngửi thấy một mùi đặc biệt, mùi xen lẫn bên trong thuốc. Không cẩn thận ngửi kỹ càng, người bình thường sẽ không ngửi được. Khi Phác Thái Anh ngửi thấy được mùi kia, trong lòng liền hiểu. Khóe miệng đã lơ đãng giơ lên.

"Là mấy vị bên Dụ Hiên cung."

Cảnh Mặc trả lời thật. Thời điểm công chúa cùng Duy mỹ nhân gặp mặt, nàng tìm cơ hội hỏi thầm người. Biết thuốc của Duy mỹ nhân bị động tay chân, là độc dược. Mấy vị chủ tử Dụ Hiên cung cũng muốn mạng của Duy mỹ nhân, các nàng không tha cho người được hưởng sủng ái. Đặc biệt là sủng ái từ công chúa.

"Haha, không có uổng phí Bổn cung thương yêu các nàng một lần."

Phác Thái Anh cười đến tà mị.

Cảnh Mặc đối với Phác Thái Anh cười đã thấy quen thuộc. Đây là chiêu thức công chúa thường dùng. Trách chỉ tại Duy mỹ nhân quá không biết điều, đụng chạm ranh giới cuối cùng của công chúa điện hạ, bản thân còn không tự biết. Người đụng chạm ranh giới cuối cùng của công chúa, chết! Bất kể là ai, chạm phải ranh giới cuối cùng của công chúa. Cho tới hiện tại công chúa sẽ không biểu hiện bất mãn mà là đối với người kia càng sủng ái, cho thêm nhiều sủng ái, sau đó.... ở trong hậu cung này, không phải là chỉ có một nữ nhân mà là một đống nữ nhân. Không thể luôn sủng ái, cũng không có lâu dài cưng chiều. Sở dĩ công chúa ở lại trong cung, có lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân này.

"Vẫn là điện hạ anh minh."

Cảnh Mặc cung kính nói. Thật ra thì toàn bộ hậu cung, đều ở trong lòng bàn tay công chúa. Mỗi cung
mỗi chỗ đều có người của công chúa đang giám sát nhất cử nhất động hậu cung.

Đối với lời khen tặng của Cảnh Mặc, Phác Thái Anh cười nhưng không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro