1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đầu tiên kết hôn, Kang Taehyun đã chu toàn chuẩn bị cho Choi Beomgyu một bất ngờ lớn.

Anh nhìn thấy không kiềm chế được niềm hạnh phúc mà vỡ òa nức nở lên.

"Taehyunie, anh rất vui!"

"Anh vui là được"

Taehyun mỉm cười đáp. Beomgyu cũng cười. Một năm đầu tiên trôi qua dịu dàng như vậy trong sự ngọt ngào của cảm giác lần đầu.

*

Năm thứ hai kết hôn.

Một năm qua, ngày nào Taehyun cũng đều đặn mua hoa về cho anh vào mỗi cuối ngày.

Anh nhận lấy, và luôn bày ra một vẻ mặt hạnh phúc. Nhưng rồi lại cảm thấy nó quá thừa thãi sến súa.

Anh đã thật sự rất phiền với những bó hoa mà Taehyun mua cho hằng ngày.

Anh không thích nó, nói đúng hơn là anh không thích hoa hồng. Anh thích hoa cẩm tú cầu cơ!

Nhưng ngặt nỗi, dù anh có than vãn ngàn lần về việc mình không thích nó thì Taehyun vẫn đều đặn mỗi ngày mua.

Anh thật bất lực, tiếp đến là cam chịu, buông xuôi.

Tiếp tục như vậy đến năm thứ ba.

Beomgyu dần dần chán nản trong cuộc hôn nhân này. Anh chán gương mặt của Kang Taehyun, chán ghét nụ cười giả lả của cậu, chán ghét luôn những đóa hoa xinh đẹp đó, cũng không còn nhiệt huyết với cuộc hôn nhân này. Nhưng anh không nỡ dứt ra.

*

Tháng thứ năm của năm thứ ba kết hôn.

Beomgyu trong năm tháng qua cũng ít về nhà hơn. Anh dành thời gian cho những cuộc vui bên ngoài, cho công việc và cho người tình của mình. Anh cùng với chàng trai kia đã bên nhau được ba tháng và Taehyun vẫn không hay biết gì, anh nghĩ vậy.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ của chính mình, thì một giọng nói trầm ấm cất lên, kéo anh về lại thực tại.

"Gyu à, vào ăn cơm thôi"

"Chờ em chút"

Beomgyu nhanh chóng thu gom đồ đạc lại, cất nó vào một góc rồi nhanh chân đi về hướng nhà bếp.

"Em nhìn đi, toàn là những món em thích"

Chàng trai kia mỉm cười với anh

Gã ta năm nay ba mươi mốt, lớn hơn anh tận tám tuổi. Phải là tám tuổi.

Gã vẫn còn trong thời kì đỉnh cao nhất, phong độ nhất. Gã ta có học thức và biết chau chuốt ngoại hình, cũng biết nói những câu ngọt ngào, êm dịu. Biết an ủi, biết lắng nghe.

Ba tháng quen nhau, Beomgyu luôn cảm thấy rất thoải mái khi bên cạnh gã, anh như được sống lại với thời niên thiếu của mình, cái thời mà vừa chập chững biết yêu. Anh hạnh phúc, anh vui vẻ, và anh muốn như vậy mãi.

"Nhìn ngon mắt lắm. Cảm ơn anh!"

Beomgyu đáp lại nụ cười của gã bằng một ánh nhìn tràn đầy yêu thương, anh mỉm cười rạng rỡ, đi đến bên cạnh, cùng gã ăn cơm.

*

Buổi tối

Ngôi nhà lớn lại sáng đèn.

Ở giữa phòng khách, một bóng dáng cao gầy đang đứng sừng sững cạnh cửa kính giữa cầu thang. Giương đôi mắt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài cổng chính, nơi có đôi tình nhân đang hôn nhau. Đôi mắt cậu tối sầm, vẻ mặt cũng đanh lại, đôi bàn tay xiết chặt, dường như đang rất kiềm chế.

Beomgyu thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng kia, gương mặt anh đỏ rực, ngượng ngùng pha lẫn chút lo sợ. Anh đẩy nhẹ vai gã, lại nói

"Anh về đi, đi đường cẩn thận"

"Được, anh về đây, khi về sẽ nhắn cho em"

"Ừm"

Gã trai kia cười cười, sau đó leo lên chiếc xế hộp phóng đi mất, Beomgyu đứng đấy nhìn theo, cho đến khi chiếc xe mất dạng trong màn đêm thì mới bình tĩnh đi vào bên trong.

Beomgyu có chút giật mình khi nhìn thấy Taehyun đang đứng ngay trên cầu thang, anh căng thẳng đến mức cần cổ đổ đầy mồ hôi. Tay khẽ nắm chặt, giọng nói run run cất lên

"Taehyun, anh về rồi"

Anh nhìn cậu đang bước từng bước lại phía mình, sự sợ hãi bỗng chốc bao trùm lấy cơ thể. Anh bất giác nhắm chặt mắt khi bản thân chỉ còn cách cậu một bước chân, anh muốn hứng chịu cơn thịnh nộ của cậu, bởi anh biết mình xứng đáng phải nhận nó và nó là hình phạt cho sự phản bội đau đớn này.

Nhưng đáp lại chỉ đơn giản là cái xoa đầu nhẹ nhàng, cùng câu nói

"Lần sau, có muốn hôn ai thì nên cẩn thận. Anh biết đó, ở bên ngoài không an toàn"

Giọng nói đều đều phát ra, hoàn toàn không mang theo chút tức giận nào mà ngược lại còn là yêu chiều, căn dặn.

Anh ngước mặt lên nhìn cậu, lại vừa hay bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn mình. Đôi mắt to tròn trong veo không một gợn sóng, tĩnh lặng như mặt hồ về đêm. Anh sững sờ nhìn Taehyun, không tin vào mắt mình, muốn cất giọng hỏi nhưng lại không thể nói. Từng câu chữ như nghẹn lại vào trong sau khi nhìn cậu.
Taehyun cười, nụ cười gượng gạo. Cậu thật sự rất hận, nhưng lại không thể làm tổn thương anh. Cậu đã quá yêu gương mặt của anh rồi.

Taehyun cố kìm hãm ngọn lửa ghen tuông bên trong mình, lại trưng ra cái vẻ mặt bình tĩnh kia trước mặt anh, lại thốt lên một câu căn dặn đầy gượng gạo.

Nhân đạo quá rồi Kang Taehyun!

Tâm cậu cuồn cuộn như thác, chỉ muốn lao đến giết chết gã đàn ông ban nãy.

Phải, chính là như vậy, nhưng trước tiên cậu cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro