4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nàyyy anh Jihoon," Seungkwan nói sau khi gõ cửa và nghe thấy tiếng 'mời vào' nhẹ nhàng.

Jihoon ngước mắt khỏi bàn làm việc, bút dừng giữa chừng.

"Không," anh ấy nói và quay lại với công việc của mình.

"Không gì ạ?" Seungkwan yêu cầu, tức giận. "Em thậm chí không nói bất cứ điều gì."

"Nghe này, Hansol nói với anh là em đi khắp nơi để hỏi mọi người là họ nghĩ gì về em và Chan và thẳng thắn mà nói, anh sẽ không thảo luận về đời sống tình cảm của em khi anh tỉnh táo đâu, Seungkwan," Jihoon nói.

"Ổn thôi!" Seungkwan nói. Một nhịp trôi qua. "Anh có rảnh đi uống nước sau giờ làm việc không?" anh hỏi đầy hy vọng.

"Ra khỏi văn phòng của anh đi," Jihoon nói.

Seungkwan ra khỏi văn phòng.

--------------------------------

Chan kéo nĩa quanh đĩa đầy một nửa, trông khá tội nghiệp.

"Đừng nghịch đồ ăn," Seungkwan nói với cậu.

"Đừng mắng em," Chan trả lời ngay lập tức. Rồi cậu thở dài.

Seungkwan cau mày. Điều này không giống Chan chút nào. Bình thường bữa trưa của họ—những buổi đi chơi náo nhiệt hơn nhiều.

"Này. Em có vẻ buồn bực. Có chuyện gì đang xảy ra à?" Seungkwan hỏi cậu.

"Em chỉ—hôm nay em đã làm gì sai sao? Hay ngày hôm qua?" Chan nói nhanh, như thể cậu đã đợi câu hỏi từ lâu. Seungkwan cảm thấy có chút tội lỗi dâng lên trong lồng ngực. "Hôm nay anh hơi... em không biết nữa, anh tránh mặt em à?"

"Không," Seungkwan nói. "Không, em không làm gì cả, đó là—là anh. Đó là vấn đề của anh."

Chan im lặng trong giây lát, nhìn anh chằm chằm với vẻ hiểu biết, hơi quá hiểu biết. Cậu luôn nhìn Seungkwan như vậy sao? Nhưng họ ghét nhau.

"Có phải... điều gì đó với Joshua đã nói trong cuộc họp của anh không?" Chan hỏi. "Em không có ý tọc mạch nhưng em nghĩ sau khi anh quay lại là lúc anh bắt đầu hành động kỳ lạ."

"Em biết anh quá rõ rồi," Seungkwan kinh hoàng nói với cậu.

"Chà... chúng ta là bạn," Chan chỉ ra, "Em cũng hy vọng như vậy."

"Chúng ta ghét nhau," Seungkwan tuyệt vọng nói. "Chúng ta tranh luận mọi lúc."

"Ừ, nhưng thích," Chan nói, tạm dừng. "Theo một cách thân thiện."

"Bạn bè không làm thế đâu," Seungkwan khăng khăng.

"Đó là những gì chúng ta đang làm," Chan nói, Chan-nụ cười của cậu và—

Oh, Seungkwan nghĩ.

---------------------------------------

"Em nói với bản thân, với em ấy và mọi người rằng em ghét em ấy vì em sợ thừa nhận cảm xúc của chính mình," Wonwoo nói. "Em ngại thừa nhận cảm xúc của chính mình vì em sợ chúng sẽ không được đáp lại. Nhưng đồng thời, em sợ rằng chúng sẽ được đáp lại và đó là vì em sợ hãi trước sự tổn thương đi kèm với sự thân mật."

"Em không hỏi," Seungkwan nói. Rồi anh dừng lại. "Anh nghiêm túc chứ?"

"Chết tiệt," Wonwoo nói.

Mẹ kiếp.

Có tiếng nước chảy và tiếng khăn giấy bị xé toạc.

"Này, khi quay lại bàn làm việc, em có thể nói với Chan rằng hôm nay anh không thể chở em ấy được không?" Wonwoo hỏi. "Anh có một cuộc hẹn tại quán cà phê mèo và anh biết em ấy sợ chúng—mèo không phải quán cà phê. Ngoài ra, em ấy có thể nói về em trong suốt thời gian đó, điều đó thực sự sẽ giết chết sự rung cảm lúc đấy."

Mình chỉ muốn sử dụng phòng tắm trong yên bình thôi, Seungkwan nghĩ trong sự an toàn của tâm trí mình.

"Được thôi," Seungkwan nói.

----------------------------------------------

"Chà, chà, chà," Chan nói khi Seungkwan ngồi xuống. "Anh đã biến mất ngay sau bữa trưa, nhưng hãy nhìn xem ai cuối cùng đã bò trở lại."

"Em ấy không thể rời xa em, Channie," Jeonghan cười khúc khích.

Seungkwan ném cho anh ấy một cái nhìn sắc bén, đánh giá. Rồi anh liếc nhìn giữa hai người họ, Jeonghan nhướn mày và nhếch mép cười nhưng Chan thậm chí còn không để ý. Đặc trưng.

"Giống như những người khác cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi với hơi thở cà phê của anh ấy," Chan nói.

Seungkwan la ó cậu. "Mục tiêu dễ đạt được. Thêm vào đó, em đã uống cà phê hai lần ngày hôm nay. Theo kịp anh rồi."

"Em sẽ theo kịp anh thôi!" Chan giận dữ nói.

"Em sẽ sao?" Seungkwan ngơ ngác hỏi.

"Em ấy nghe thấy em rồi," Jeonghan nói. Chan gật đầu tự hào.

Seungkwan quay sang Jeonghan, hy vọng mặt mình không quá đỏ. "Chúng ta có thể nói chuyện không?" anh yêu cầu. "Riêng tư?"

"Được thôi," Jeonghan trả lời. "Nhưng hiện tại anh đang rất bận."

"Anh đang xây Pokemon bằng lego," Seungkwan nói với anh ấy. Đó là một con rùa xanh kì lạ nào đó với cái đầu to ngu ngốc—bất cứ thứ gì mà Seungkwan không biết Pokemon.

"Đó là công việc quan trọng," Jeonghan nói.

Seungkwan thực sự không muốn mọi chuyện đến nước này nhưng chỉ còn một việc duy nhất anh có thể làm. Cậu mở to mắt và bĩu môi, nói, "Làm ơn đi, hyung?"

Jeonghan, như dự đoán, tan chảy. "Được rồi, được rồi."

Seungkwan không biết nên ghê tởm hay tự hào nữa.

--------------------------------------------------

"Anh phải dừng lại đi," Seungkwan nói với Jeonghan ngay khi họ bước vào cầu thang.

"Dừng lại cái gì?" Jeonghan mở to mắt hỏi.

Seungkwan hít một hơi thật sâu và nhắc nhở bản thân rằng Jeonghan là tiền bối trong công ty này và la mắng anh ấy là điều vô cùng không phù hợp và thô lỗ. (Và nguy hiểm nữa. Seungkwan đã từng thấy bắp tay của các bạn trai anh ấy hoạt động trong một chuyến đi chơi bowling của công ty. Seungcheol suýt phá vỡ đường băng bằng gỗ với cú ném lén của mình. Joshua chỉ biết tung hứng những quả bóng bowling và không ai được phép đùa giỡn về việc tung hứng những quả bóng đó vì họ đang chơi bowling và Joshua nổi tiếng là người có khả năng nhắm hoàn hảo. Jeonghan là một thiên tài, chết tiệt.)

"Chuyện của em và Chan, em không biết anh nghĩ anh biết gì nhưng anh không thể tiếp tục đưa ra những bình luận này. Em biết em ấy mù tịt nhưng ngay cả em ấy cũng sẽ nhận ra," Seungkwan nói.

"Vì vậy, đây là em đang thừa nhận nó?" Jeonghan hỏi. "Rằng em thực sự thích em ấy mặc dù đã nói với mọi người theo đúng nghĩa đen, kể cả chính em, rằng em ghét em ấy?"

"Đó có phải là điều tất cả anh muốn nghe không?" Seungkwan đòi hỏi và giờ anh đang tức giận, tăng vọt mức độ thất vọng bình thường của anh ở công ty. "Chà, đó không phải là việc của anh!"

Đó không phải là việc của bất kỳ ai—không phải của Joshua, không phải của Soonyoung, không phải của Junhui, không phải của Hansol, không phải của Jihoon, không phải của Wonwoo, không phải của Jeonghan, và không phải của bất kỳ ai trong số họ với những lời phàn nàn ngu ngốc của họ!

"Seungkwan," Jeonghan bình tĩnh nói. "Em là người đã hỏi mọi người trong văn phòng về ý kiến ​​của họ về mối quan hệ của em. Anh nghĩ đây là một trò chơi công bằng."

"Và em đã nói với mọi người cùng một điều rồi nhưng các anh cứ ép," Seungkwan nói, "Bọn em không ở bên nhau, bọn em sẽ không bao giờ ở bên nhau, bởi vì em ghét em ấy. Em không thể chịu nổi em ấy. Và–và em ấy không thể chịu đựng được em! Bọn em không thích nhau."

Có tiếng đóng sầm cửa vang vọng khắp cầu thang, nhấn mạnh tâm trạng của anh. Cả anh và Jeonghan ngay lập tức quay đầu về phía tiếng ồn nhưng không có ai ở đó.

Có bao nhiêu khả năng, Seungkwan nghĩ với cảm giác chìm đắm, rằng đó không phải là Chan?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro