II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc chiến với chúa tể hắc ám Voldemort cuối cùng cũng kết thúc với một chiến thắng đầy vẻ vang. Harry Potter lại mang lên mình một cái danh 'Cứu Thế' sau trận chiến huyền thoại ấy. Mọi người đều rất hạnh phúc vì đã chiến thắng nhưng cũng đau thương làm sao khi đã có rất nhiều người đã hy sinh trong trận chiến khốc liệt kia, những người anh dũng lại vô tình bị thần may mắn lãng quên..

" Sao cứ thẩn thờ hoài vậy Harry? Bồ mệt à?"
" Ừ, cũng một chút.."
" Bồ ấy chẳng mệt đâu, chỉ là bồ ấy nhớ-"

Ron đang nói hăng thì khựng lại vì ánh mắt hình viên đạn của Harry đang nhắm thẳng vào cậu, đúng là cậu đã lỡ nói điều không nên nói rồi.

" Nhớ ai cơ?"
" Không có gì đâu Hermione. Mình chỉ hơi mệt thôi, đi dạo một chút chắc sẽ ổn hơn thôi mà."
" Mình đi cùng bồ nhé?"
" Không cần đâu, mình muốn đi một mình."

Cậu nói rồi quay bước đi khỏi, từng bước chân chậm rãi đầy mệt mỏi, buồn bã biết bao. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua những tàn tích còn chưa được dọn dẹp hết mang theo những ảm đạm và đau khổ còn vương lại đến nơi góc trời thăm thẳm. Ánh mắt đượm buồn nhìn cảnh vật xung quanh, chúng đã yên bình như vẻ vốn có nhưng cậu lại chẳng cảm thấy được như vậy bên trong chính bản thân mình. Điều cậu muốn cũng đã làm được rồi, thế mà cảm giác trống rỗng, buồn bã này là sao chứ?

Quan cảnh khu rừng cấm vẫn như trước đây, nó vẫn chứa đầy kỉ niệm chẳng thể nào phai mờ được bên trong tâm trí cậu. Hình ảnh đó, giọng điệu đó vẫn hiện lại rất rõ trên từng nơi đôi mắt ấy nhìn qua. Người nào đó đã cười với cậu khi cùng cưỡi chổi bay xuyên qua những nhành cây cao, một cái nắm tay nhẹ nhàng cùng cậu dạo quanh ven rừng trong ánh chiều tà vàng óng như mái tóc của ai, một ánh nhìn trìu mến cùng một nụ hôn đầy cưng chiều lên mái tóc nâu bồng bềnh của cậu. Tất cả đều hiện rõ từng chút một càng khiến cho nỗi nhớ trong lòng cậu càng dâng cao lên thêm, nước mắt cũng theo nỗi nhớ mà trào ra khỏi khóe mắt uể oải. Quan cảnh mờ đi vì những giọt nước mắt cứ tuôn ra không ngừng, chúng làm ướt nhèm cả gương mặt vốn đã tiều tụy bây giờ lại càng khó coi hơn. Người đó chẳng hề thích nhìn thấy gương mặt cậu như thế nhưng cậu lại không thể dừng lại, cứ hễ nhớ về người ấy thì nước mắt lại cứ không nghe lời mà rời khỏi khóe mắt đỏ hoen kia. Nếu như người đó ở đây ngay lúc này chắc hẳn sẽ lại dùng đôi bàn tay to lớn tràn đầy hơi ấm áp lên gương mặt mặt nhem nhuốc của cậu, nhìn vào nó một cách khó chịu sau đó sẽ bảo rằng cậu trông thế này chẳng xinh đẹp gì cả và sẽ lau đi những giọt nước mắt đáng ghét trên đôi má hồng hào rồi sau đó đặt một nụ hôn thật ôn nhu lên trán để đỗ dành cậu. Cảm giác đó, cậu nhớ nó biết là bao..

" Tôi ước gì...cậu ở đây.."
" Đừng khóc như thế chứ! Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không muốn nhìn thấy gương mặt buồn bã này rồi hả Harry?"
" Không phải lúc để bồ đùa đâu Ron-"
" Khóc đến mức cậu chẳng thể phân biệt nổi giọng của tôi và cái thằng tóc đỏ Weasley đó à?!"
" Dra..Draco?"

Cậu nước mắt giàn giụa ngước mặt lên nhìn người cao lớn phía trước, không tin vào mắt mình, cậu dụi dụi đôi mắt của mình rồi lại ngước nhìn lên thêm một lần nữa. Đúng là người đó đã trở về rồi, trở về bên cậu thật rồi! Harry ôm chầm lấy người đối diện mà càng nức nở, thân thể nhỏ bé run rẩy nấc lên từng tiếng lộ rõ những mệt mỏi bao trùm lấy cậu bấy lâu nay, tất cả mọi thứ mà cậu phải cố gánh chịu khi chẳng có người ở bên vào lúc này như vỡ òa, chúng được trút hết xuống theo từng giọt nước mắt đã thấm đẫm chiếc áo vest đen của người kia. Cậu bây giờ nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, chỉ cần lại cảm nhận được hơi ấm này lập tức như chưa từng có bất kì điều gì xảy ra với cậu cả, mọi thứ..chỉ như một cơn ác mộng và bây giờ cậu đã tỉnh dậy cùng với sự ấm áp mà bấy lâu cậu chờ đợi..

" Cậu có biết là tôi đã phải chịu đựng những điều gì không hả! Tại sao cậu lại không đến sớm hơn!"
" Tôi xin lỗi mà Harry.."
" Tôi..nhớ cậu lắm...Draco.."
" Tôi cũng rất nhớ cậu Harry à. Bây giờ hãy nín đi nào, tôi ở đây với cậu rồi mà."

Người kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nâu lù xù vì dụi vào áo mình, đôi tay ôm chặt lấy cậu vào lòng. Bàn tay ấm áp nâng gương mặt tiều tụy đầy nước mắt lên và đặt lên vầng trán ấy một nụ hôn yêu thương như tất cả những gì đã từng làm trước đây. Tất cả đều vẫn như thế, vẫn là ánh mắt ôn nhu đó nhìn cậu an ủi, vẫn là các cử chỉ quen thuộc luôn xuất hiện bên cạnh cậu mỗi lúc khó khăn. Chúng vẫn như cái ngày mà cậu đã đổ gục vì sự dịu dàng của tên quý tử nhà Slytherin này, hoàn toàn gục ngã.

" Ngoan nào Harry, nước mắt không làm cậu đẹp hơn đâu."
" Đừng có chọc tôi! Đồ đáng ghét Malfoy!"
" Ừ, tôi đáng ghét lắm! Nhưng đồ đáng ghét này yêu cậu đấy Potter 'Cứu Thế'."
" Im đi Draco! Đồ sến súa nhà cậu!"
" Cậu nín khóc thì tôi sẽ không sến nữa."

Draco vuốt ve gương mặt của cậu rồi nở một nụ cười vui vẻ khi cậu đã nín khóc, đôi mắt to tròn đỏ hoen hoét lại còn sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Chúng khiến cho cậu chẳng ưa được một chút nào cả! Đôi mắt màu xanh lam trong veo đó là thứ mà cậu thích nhất, thế mà lại trở nên như thế chỉ vì bản thân cậu đã bất cẩn bỏ Harry lại một mình. Nghĩ đến đây thật cảm thấy xấu hổ mà.

" Cậu yêu tôi chứ?"
" Tôi yêu cậu lắm Harry à. Tôi thật sự chẳng muốn cậu tổn thương dù vì bất cứ điều gì cả.."

Draco đáp lời, giọng nói trầm ấm như đang giấu đi điều gì đó. Siết chặt vòng tay, ôm trọn cậu vào trong làn hơi ấm thoảng mùi táo xanh của mình, cả hai có thể nghe rõ tiếng nhịp tim của người kia đang dồn dập trong không gian tĩnh lặng với tiếng gió xì xào lướt qua những hàng cây. Harry cảm nhận được rõ những thứ ấy, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy chiếc áo vest phẳng phiu khiến nó bị nhăn đi vài phần nhưng dù sao thì cậu cũng chẳng quan tâm đâu. Thà để chiếc áo này nhăn còn hơn giữ không chặt thì người kia lại đi mất. Đã đủ lắm rồi, bây giờ cậu sẽ chẳng thể vụt mất mùi hương này nữa đâu.

" Nhưng Harry à.."
" Có chuyện gì sao Draco?"
" Tôi-"
" Làm tốt lắm con trai của ta, bắt trọn con mồi một cách nhẹ nhàng. Thật khiến ta tự hào làm sao."
" Cha.."
" Chuyện..chuyện gì vậy Draco? Tại sao cha của cậu lại ở đây?"

Harry chau mày nhìn người mình thương mà chất vấn, con mồi sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Chẳng lẽ Draco quay lại chỉ để..

" Có gì phải ngạc nhiên đâu hả Cứu Thế Chủ Harry Potter? Chúng tôi chỉ đang hoàn thành tâm nguyện của chúa tể thôi."

Lucius nói với một thái độ thư thái toát lên đầy sự thỏa mãn. Gương mặt nghiêm nghị bước lại gần, trong ánh mắt hắn Harry có thể thấy rõ được sự giết chóc, hắn là đang muốn giết chết cậu để hoàn thành chút 'ý nguyện' của Voldemort hay sao?!

" Draco, chuyện này là sao vậy? Cậu nói gì đi chứ? Draco? Draco Malfoy!"
" Im mồm! Ai cho ngươi có quyền tự tiện gọi họ Malfoy cao quý của chúng ta ra hả! Mau làm việc cần phải làm đi Draco!"
" Dra..Draco..cậu.."

Cậu giương mắt nhìn lên gương mặt kia, đôi mắt vừa mang đầy hạnh phúc giờ đây đã bị sự thất vọng và buồn bã bao phủ. Đằng sau cặp kính dày ấy, một đôi mắt xinh đẹp đang trợn tròn trong cảm xúc kinh ngạc chen lẫn thất vọng nhìn chằm chằm về phía trước. Điều gì đang xảy ra vậy chứ? Tại sao..tại sao Draco lại làm như thế với cậu? Chính con người đó đã khiến cho cậu cảm thấy như được sống lại, khiến trái tim cậu cảm nhận được hơi ấm một lần nữa.. Thế mà chẳng mấy chốc những điều vừa xảy ra như một mũi giáo nhọn hoắt đâm xuyên qua ngực cậu vậy.. Sau lại đau đến như thế này.. Tại sao vậy hả Draco?

" Harry, tôi-"
" Còn chần chờ gì nữa hả Draco? Hãy mau làm đi chứ? Hãy chứng minh cho ta thấy khả năng của con đi nào!"

Hắn nói trong sự hân hoan, dường như chẳng thể nào chờ để thấy cảnh tượng mạng sống của cậu bị tước đi bởi chính con trai của mình. Ánh mắt lóe lên sự thiếu kiên nhẫn, hẳn hắn và Voldemort cũng đã chờ khoảnh khắc này rất lâu nhỉ?

Harry bước lùi khỏi người kia, cậu không nỡ rời khỏi hơi ấm đó nhưng điều này thật chẳng thể nào tin được.. Cậu đã dốc lòng chờ đợi, cứ ngỡ điều đẹp đẽ ấy sẽ kéo dài thật lâu.. Nhưng cậu đã lầm rồi.. Tại sao cậu lại cố chấp tin rằng tên Malfoy nhà Slytherin này có thể khác với những kẻ rắn độc kia được chứ? Tại sao cậu lại nghĩ rằng thứ 'tình yêu' mà tên đó tạo cho cậu là thật lòng chứ? Tại sao có thể ngu muội đến như thế hả Harry? Vốn dĩ Draco cũng giống như người nhà cậu ta cả thôi, họ của cậu ta là Malfoy mà..

" Tôi đã lầm rồi Draco.."
" Harry-"
" Còn muốn giải thích gì nữa hả Draco? Mọi thứ đã rõ rồi mà! Hẳn người như Cứu Thế Chủ đã phải hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi chứ?"
" Tôi ngay từ đâu vốn không nên tin vào cậu.. Cái thứ tình cảm chết tiệt này của cậu tôi đáng lẽ không nên vướng vào mới phải!"

Cậu sụp đổ rồi, hoàn toàn sụp đổ rồi.. Người cậu thương bây giờ lại đến để giết cậu.. Nực cười thật đấy! Thật chẳng thể ngờ sẽ có ngày này mà. Đôi mắt cậu nhuốm đầy đau khổ mà nhìn vào ánh mắt của người mình thương, chẳng còn giọt nước mắt nào có thể rơi xuống nữa rồi. Sự buồn bã của chúng chẳng thể diễn tả nổi cảm xúc của cậu bây giờ đâu, một chút cũng chẳng thể nào! Những giọt nước mắt ấy chẳng đáng để rơi xuống vì cái người đó nữa! Một tên phản bội cùng một tình yêu dối trá khoác lên mình bộ dạng ngọt ngào đầy cạm bẫy.. Dù có chối bỏ bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn không thể nào xóa được sự thật tàn khốc này, dù chỉ là một chút..

" Mau kết thúc thôi nào Draco."
" Nhưng-"
" Mau làm đi Draco! Đây là nhiệm vụ!"
" Cậu sẽ làm thật....đúng chứ?"
" Harry à.."

Draco chẳng thể nói gì thêm khi cậu bắt gặp ánh mắt đỏ hoen với sự thất vọng rõ mồn một trong đôi mắt của Harry. Cậu vốn chẳng hề có một sự lựa chọn nào ở đây cả, sự tồn tại của cậu trên thế giới này chỉ để thực hiện theo những gì đã được sắp đặt sẵn mà thôi. Cậu yêu Harry lắm chứ! Nhưng bây giờ cậu chẳng còn cách nào khác.. Lỗi lầm này, kiếp sau cậu chắc chắn sẽ bù đắp lại cho người cậu yêu.. Chắc chắn..

" Được rồi.. Hãy làm như lời cha cậu nói đi Draco.."
" Tôi xin lỗi.. Harry à, tôi..yêu cậu.."
" Kết thúc thôi nào!"
" Draco-"
" Tôi xin lỗi!"

Chiếc đũa được vung lên trong sự dằn vặt và đau khổ, một luồng sáng vụt ra từ đầu đũa nhắm thẳng vào chàng trai nhỏ bé đang nhắm nghiền đôi mắt của mình lại. Đã đến lúc.. Nghỉ ngơi rồi..
Trong phút chốc, thân ảnh tiều tụy đã biến mất vào mây khói. Cậu đi thật rồi.. Chính Draco đã cướp đi mạng sống của cậu rồi..

Cơ thể run rẩy khụy xuống vô lực, ánh mắt vô thần nhìn về phía trước, nước mắt chẳng thể kiềm lại mà chảy dài trên gò má. Cậu đã được công nhận.. Nhưng Harry..thật sự rời đi rồi.. Chính cậu, chính Draco Malfoy này đã giết chết người mà mình yêu! Chính tên khốn này đã nói rằng sẽ bảo vệ cậu! Đã nói rằng sẽ yêu thương cậu suốt cuộc đời này! Vậy mà bây giờ nhìn xem.. Nhìn xem cậu đã làm gì vậy chứ! Kết liễu người mình yêu! Tại sao một tên khốn xấu xa luôn bị điều khiển chẳng khác gì một con rối như cậu lại xuất hiện ở trên thế giới này rồi lại khiến cho một thiên thần như Harry phải ra đi như vậy chứ hả! Tại sao người chết không phải là bản thân cậu chứ! Tại sao!

" Đi thôi Draco, con đã làm rất tốt!"
" Tôi sẽ đi cùng cậu.. Harry.."
" Đứng lên nào Draco."
" Tôi sẽ đi cùng cậu Harry!"

Một luồng sáng nữa lại xuất hiện, lại khiến một con người nữa rời khỏi thế giới này.. Lại mang một linh hồn nữa trở về bên người cần ở.. Lại giải thoát cho một sinh linh đã chịu đủ đau khổ khỏi cái thế giới ác nghiệt này..

Draco đã làm được điều cậu nói.. Đã đến bên Harry rồi.. Tình yêu của cậu vốn là thật, những lời hứa cũng là thật.. Và đây là lúc Harry thấy được chúng rồi..

Thiên đường đẹp lắm đúng không Harry? Đẹp như tình yêu mà tôi dành cho cậu vậy.. Tôi chỉ muốn nói với cậu một điều rằng.. Tôi yêu cậu, yêu cậu rất rất nhiều Harry à..

Một ngày yên bình sau trận chiến, tưởng như sẽ chẳng có một linh hồn nào phải lìa khỏi trần gian nữa nhưng không.. Hôm nay, hai linh hồn cuối cùng đã rời khỏi hồng trần đầy rẫy sự đau khổ này.. Họ đến nơi mà họ thật sự thuộc về.. Một nơi bình yên, chẳng hề có một sự đau thương nào nữa.. Chẳng hề có một sự mất mát nào nữa..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro