Chap 11. Red Blooded Monsters

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Cơn mưa kéo dài cả buổi chiều. Nó lộp bộp trên những mái nhà và đập vào những ô cửa sổ kiểu gothic, khiến mọi thứ bên ngoài trông buồn tẻ và xám xịt. Harry sợ rằng chẳng bao lâu nữa trời cũng sẽ nổi sấm sét và mưa đá kéo đến, khi thấy Draco vẫn còn đang rất cáu kỉnh, đang xét nét móng tay một cách thờ ơ với đôi mắt sáng long lanh, đượm buồn.

Cả hai cậu bé đang ngồi trong thư viện với Ron, Hermione và Ginny. Harry thực sự đã hứa sẽ gặp họ hôm nay, và vì Draco dường như trông sẵn lòng, nghĩa là em ấy không nói chuyện nữa, nên Gryffindor đã hướng họ đi ngang qua Madam Pince ở chiếc bàn trong góc mà Hermione yêu thích. Và bây giờ họ đã ở đây, cố gắng tập trung vào việc học.

Hermione đã hướng dẫn Ron và Harry đọc sách Độc dược, trong khi cô và Ginny bắt đầu nói gì đó về Arithmancy (số học). Không ai quan tâm Draco có học hay không; trong thực tế, không ai dám nói một lời với cậu. Ngay cả Harry cũng không dám đề nghị rằng Draco nên lấy bút lông và lọ mực của mình ra và hoàn thành bài luận về Thảo dược học vào ngày hôm sau, mặc dù hắn chắc chắn rằng người tóc vàng chưa làm được điều đó. Có điều gì đó về Slytherin khiến tất cả bọn họ cảm thấy cảnh giác xung quanh cậu.

Đôi mắt của Harry rời khỏi khuôn mặt trắng nõn của Draco khi hắn nhận được một mẩu giấy từ Ron, dưới gầm bàn. Họ đang ngồi đối diện nhau, ngăn cách các cô gái khỏi Draco - chỉ để đề phòng. Điều đó khiến Harry ngồi giữa Draco và Ginny, và Ron ngồi cạnh Hermione tóc rậm. Harry cố gắng trở nên cẩn thận với mảnh giấy da Ron đã trượt vào giữa các ngón tay của mình; hắn không muốn Ginny hay Draco biết nó nói gì.

Malfoy bị làm sao vậy? Ron viết.

Harry thở dài, và lại liếc nhìn Slytherin đang suy tư một lần nữa. Vai em ấy rũ xuống, đầu tựa vào tấm kính cửa sổ lạnh lẽo - Malfoy thực sự rất chán nản. Em ấy phải như vậy; nếu không thì em ấy sẽ không bộc lộ cảm xúc một cách công khai thế này.

Bọn tao đã có một buổi nói đùa khá thô bạo ngày hôm nay. Và tin hay không tùy mày, tao đã giành chiến thắng. Đó là lý do tại sao em ấy bĩu môi.

Harry trả lời câu hỏi của Ron và nhét lại tờ giấy cho người tóc đỏ. Hắn biết rằng đây không chính xác là toàn bộ sự thật, nhưng hắn không có năng lượng để giải thích ngay bây giờ.

Ron nhanh chóng đọc dòng chữ và cau mày. Chẳng bao lâu, Harry lại cảm thấy tờ giấy da quen thuộc trên tay mình.

Nó không chỉ bĩu môi, Harry, nét chữ lộn xộn của Ron nói. Nó trông như đang cố kìm nén nước mắt. Mày đã nói gì với nó, để nó trông cực kì khốn khổ như vậy? Tao ước gì tao đã ở đó, anh bạn! Tao thực sự ước.

Harry ngay lập tức nhìn lên và nhìn vào mắt của Veela máu lai. Chúng thực sự lấp lánh, như thể em ấy đang cố gắng không khóc. Lông mày đen của hắn nhíu lại, Harry nhìn theo ánh mắt sáng long lanh của Draco ra khỏi cửa sổ và phát hiện ra trời đã bắt đầu có sấm sét và mưa đá.

Tao nghĩ rằng tao đã xúc phạm bản năng Veela của em ấy hay gì đó. Harry trả lời Ron. Tao đã nói rằng không ai có thể yêu em ấy, dù Veela hay không, và em ấy không chấp nhận điều đó tốt cho lắm. Em ấy đã gợi lên trong suy nghĩ những đám mây kèm mưa ấy ngay sau đó.

Harry đợi vài giây chậm rãi trôi qua cho đến khi an toàn để đưa tấm giấy da trả lại cho Ron, mà Ginny và Hermione không nhận ra. Sau đó, hắn quay lại nhìn Draco, một lần nữa. Slytherin thận trọng nhích người trên ghế và dựa trán vào tay cậu một cách mệt mỏi. Ánh mắt của cậu bây giờ đóng đinh vào mặt bàn màu nâu, cậu thở dài và bắt đầu từ từ xoa bóp da đầu. Mái tóc vàng hoe óng ánh bạc chảy xuống trơn tru như sữa qua những ngón tay, và Harry thấy mình đang nhìn chằm chằm.

Ron lại đưa mẩu giấy cho hắn. Làm thế đéo nào mà nó có thể gọi ra những đám mây bão từ suy nghĩ?

Harry mỉm cười, dù hắn không hề muốn. Em ấy không thể. Nhưng em ấy có thể ra lệnh cho những cơn gió, bằng cách nào đó. Chỉ là một trò mèo Veela ngu ngốc này thôi. Và, um, well... tao nghe nói hôm nay trời có mưa ở London. Đoán rằng nó không phải, bất cứ lần nào nữa.

Harry cười khẩy khi Ron đọc lời giải thích của hắn, đôi mắt xanh lam của Weasley gần như trồi ra khỏi hốc mắt.

"Nè mấy bồ, mấy bồ đang làm gì vậy?" Hermione gắt gỏng, và xé mảnh giấy từ tay Ron trước khi gã có thể trả lời nó. Một cách nhanh chóng, cô ấy lướt qua nó. "Thực sự, thật trưởng thành quá đi," cô giận dữ. "Bây giờ hãy dừng trò ngu ngốc này lại và quay lại sách Độc dược của các cậu, nếu không."

Draco quay đầu lại và hơi giễu cợt nhìn Harry đang đau khổ. "Cô ta khá là một bạo chúa nhỏ, phải không?" Cậu châm biếm.

Harry và Ron đều khịt mũi thích thú, mặc dù họ không muốn làm điều đó.

"Tôi không phải bạo chúa!" Hermione thở hổn hển, bị sỉ nhục rất nhiều. "Tôi chỉ đang cố gắng giúp hai gã bị kẹt não này vượt qua năm học này. Bọn họ quá lười biếng và không quan tâm đến mọi thứ nên tôi thực sự cần phải truyền (whip) một chút năng lượng vào họ."

"Ah," Draco trông có vẻ ân cần. "Đánh đòn? (Whipping) Tao chưa bao giờ biết mày thích loại trò chơi đó, Harry."

(Draco có vẻ chơi chữ từ whip trong whip energy- truyền tải năng lượng- thành whipping - đánh bằng roi =)))))

Harry và Ron đều đỏ mặt dữ tợn, còn Ginny thì bắt đầu cười khúc khích.

"Malfoy, tôi không thích loại trò chơi đó," Harry hắng giọng. "Chỉ mong là em hiểu."

Draco chỉ đơn thuần nhướng mày, rồi trở lại tâm trạng đau khổ như trước. Harry thậm chí không cố gắng hiểu những gì đang diễn ra trong tâm trí của người tóc vàng, và chộp lấy cuốn sách Độc dược của hắn như Hermione đã hướng dẫn.

"Ừm, Ron, Harry?" Hermione ngập ngừng hỏi. "Er ... Tôi muốn nói chuyện với hai người. Một mình. Nếu ... Nếu các cậu hiểu ý tôi."

"Ừ, chắc chắn rồi," Ron nói, và đứng dậy với vẻ tăng động.

Động tác của Harry do dự và chậm chạp hơn nhiều, vì hắn thực sự không biết ý cô là gì.

"Chúng ta hãy đến đó," Hermione ra hiệu về phía đầu bên kia của hành lang thư viện. "Ginny, Malfoy, bọn tôi sẽ quay lại ngay."

Harry định bước ra khỏi bàn, nhưng cảm thấy có gì đó đang cản trở mình. Nhìn xuống, hắn nhận ra đó là Malfoy, bàn tay trắng nhạt nắm lấy vạt áo choàng của hắn.

"Mày định để tao một mình hả?" Cậu thì thầm, một tia hoảng sợ vụt qua mắt.

"Tôi sẽ không đi đâu xa," Harry hứa. "Tôi có thể nghe thấy em nếu em gọi tên tôi."

Draco gật đầu, và buông tay cậu sang một bên. "Okay."

Harry nhanh chóng mỉm cười và lo lắng nhìn cậu bé kia, và vội vàng đuổi theo Ron và Hermione.

____________

Hermione ngồi xuống một bệ cửa sổ trống và bắt đầu lần mò thứ gì đó trong chiếc ba lô nặng trĩu của mình.

"Cái này," cuối cùng cô ấy nói và mỉm cười. "Đây là danh sách."

Harry chết lặng. "Danh sách gì vậy?"

"Danh sách những kẻ muốn đụ Malfoy, tất nhiên rồi," Ron nhếch mép.

Đôi mắt của Harry mở to hơn bao giờ hết với sự kinh hãi. "Vậy ... Cậu thực sự đã lập một danh sách, hả?"

"Ừ," Hermione cười rạng rỡ. "Nhìn xem một chút."

Harry chộp lấy mảnh giấy da, hóa ra đó là một danh sách dài những cái tên. Một danh sách tên rất dài. Hermione đã đánh số thứ tự từng cái trong số chúng, và Harry sững sờ tái mét khi nhìn thấy số cuối cùng và tên trong hàng: 198. Dumbledore.

"Chuyện này ... chuyện này thật là kinh tởm," giọng hắn òng ọc.

"Phải không!" Ron cười trong hạnh phúc. "Điều này sẽ rất tuyệt vời!"

Harry lướt qua danh sách một lần nữa, và thậm chí còn cảm thấy ghê tởm nhiều hơn trước. Tất cả những cái tên thậm chí không thuộc về con người bình thường; cũng có những nhân mã trong danh sách, cũng như những người cá và Giáo sư Trelawney.

"Er ... Tôi phải làm gì với danh sách này?" Harry hỏi.

"Ồ, cậu sẽ cố gắng sắp xếp mỗi người trong số họ một cuộc gặp riêng tư với Malfoy," Hermione giải thích. "Bằng cách đó, chúng ta có thể giúp cậu ấy tìm bạn đời của mình."

"Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì tương tự như vậy," Harry ném lại tờ giấy da cho Hermione. "Cho dù cậu có muốn hay không, tôi tự nhiên cảm thấy có một chút thông cảm với con khốn đó, và tôi sẽ không tiếp tục thực hiện cái ... cái... cái kế hoạch này của cậu. Nó rõ ràng là làm hạ thấp phẩm giá con người."

"Nhưng Malfoy không phải con người," Ron chỉ ra một cách hữu ích.

"Đúng là vậy," Harry phản đối. "Tao thực sự nghĩ em ấy là. Chà, lúc đầu tao không nghĩ thế, nhưng tao đã thay đổi suy nghĩ."

"Mày có thích nó không?" Ron nheo mắt hỏi.

"Er," Harry không biết phải nói gì. "Tao... Tao nghĩ em ấy cũng không tệ lắm."

"Harry, hãy nghe bọn tôi," Hermione khoanh tay lại. "Cậu phải thực hiện kế hoạch này, cho dù cậu muốn hay không. Cậu biết đấy, cậu đang giúp cả cậu ta và chính cậu nếu cậu thực hiện điều đó."

Đảo mắt, Harry giật lấy danh sách từ ngón tay Hermione và nhìn vào cái tên đầu tiên trong hàng. "Colin Creevey?"

"Phải," Hermione mỉm cười. "Khá vô hại, đúng không? Gã không có khả năng xâm phạm bất cứ ai, kể cả Malfoy. Gã có thể sẽ chỉ là tặng cho tên nhãi con một bông hồng và rủ cậu ta đi ăn tối."

Harry hít một hơi dài và rùng mình. "Được rồi, tôi xem mình có thể làm được gì," hắn hứa. "Nhưng tôi sẽ không trải qua chuyện này với bất kỳ giáo viên hay sinh vật huyền bí nào. Cậu không thể hiểu được điều này đã gây ra cho em ấy những tổn thương ra sao đâu."

"Có vẻ như mày đã thực sự bắt đầu quan tâm đến thằng ranh cặn bã," Ron cau mày.

"Tao quan tâm đến bản thân mình, cảm ơn mày," Harry bỏ tờ giấy da vào túi. "Nếu điều gì đó khủng khiếp xảy ra với Malfoy, thì nó cũng sẽ xảy ra với tao."

"Đừng lo lắng, Harry. Tôi chắc rằng cậu sẽ tìm thấy người bạn đời của cậu ấy ngay cả trước khi cậu đọc đến số thứ tự của Giáo sư Flitwick," Hermione mỉm cười.

Harry chắc rằng mặt mình đã chuyển thành màu xanh trông thấy.

"Các cậu, tôi xin lỗi, nhưng tôi phải đi bây giờ," Hermione tiếp tục đứng dậy. "Tôi có một số công việc thực hành phải làm trong phòng thí nghiệm độc dược. Tôi sẽ gặp lại hai người sau."

"Ừ," Harry nhàn nhạt trả lời. "Gặp lại sau."

Hermione nhanh chóng cáo lỗi và lao ra khỏi thư viện. Harry và Ron bị bỏ lại đứng cạnh cửa sổ, cả hai đều nhìn chằm chằm ra ngoài trời đang tối dần.

"Nó đẹp," Harry nhận xét. "Cơn mưa."

Ron không nói gì, chỉ dựa vào tường và gật đầu.

Họ đã dành hai phút tiếp theo trong sự đồng hành hoàn toàn im lặng, cho đến khi một giọng nói giận dữ từ sau lưng họ cắt ngang bầu không khí yên tĩnh.

"Ginevra Weasley chết tiệt, tôi có thể hỏi cô đang theo đuổi tôi hay tài sản của tôi?" Giọng nói rõ ràng thuộc về Draco. "Bởi vì tôi nói cho cô biết, cô đang lãng phí thời gian của mình. Cái mông của tôi đã thuộc về người bạn đời tôi rồi, và ngay cả tài sản của tôi cũng không thể cứu gia đình cô khỏi phá sản."

Harry thở dài. Here we go again ...

____________

"Này, ừm, Malfoy?"

Draco ngẩng đầu lên và cười khẩy Ginny. Harry vừa rời khỏi bàn ăn với Weasley và Mudblood, và cậu chỉ còn lại một mình với em gái của gã Chồn. Cô gái bằng cách nào đó đã xoay xở để trượt vào chiếc ghế đối diện với cậu, và giờ đang trố mắt nhìn cậu trên mặt bàn một cách khó chịu.

"Gì?" Cậu hỏi, vẻ cáu kỉnh. "Cô muốn gì? Cô không thấy tôi đang bận sao?"

"Bận rộn làm gì?" cô hỏi, và nở một nụ cười rù quến. "Tôi không thể nhìn thấy anh đang nghiên cứu bất cứ điều gì."

Draco cảm thấy kinh tởm. "Nhìn này. Tôi biết tôi đẹp trai như Narcissus, nhưng tôi thực sự đánh giá cao nếu cô giữ sự ngưỡng mộ của mình ở mức độ nhẹ nhàng hơn. Nhìn chằm chằm là bất lịch sự."

Trước sự thất vọng của Draco, Ginevra Weasley chỉ hất tóc ra sau và cười khúc khích. "Anh trông rất nóng bỏng lúc anh tức giận, anh có biết không?"

Draco nhìn chằm chằm. "Cô có bị điên không, phụ nữ?"

"Tôi đã theo dõi anh, cũng khá lâu rồi," Ginny tiếp tục, giọng cô giờ trầm và bí ẩn. "Tôi đã theo dõi các tương tác của anh với Harry ... Đặc biệt là các trận đánh nhau. Chúng ... khiến tôi thấy hưng phấn, khá nặng nề, thực sự. Anh có cơ thể xinh đẹp đó, Malfoy."

Dù cậu rất không muốn, Draco cảm thấy má mình nóng lên. May mắn thay, Malfoy không đỏ mặt rõ ràng. Cậu nhìn ra chỗ khác, và hy vọng rằng cậu vừa trải qua một cơn ác mộng. Nhưng, tất nhiên, cậu đã không.

"Anh biết không," cô gái tiếp tục, vươn ngón tay mềm mại dọc theo cẳng tay của Draco. "Chúng ta có thể làm được ... Chúng ta đều thuần chủng và đẹp đẽ..."

Draco nhảy bật lên khỏi ghế và phủi áo choàng, có vẻ kinh hoàng và đau đớn. "Xin lỗi, cô Weasley, nhưng bây giờ tôi phải đi."

"Ồ, đừng có như vậy," Ginny bĩu môi tinh nghịch. "Anh biết anh cũng muốn điều gì đó mà."

(Nguyên văn: "Oh, don't be like that," Ginny playfully pouted. "You know you want some.")

"Nghe này. Tôi không nói đùa đâu. Tôi mong cô sẽ không giở bất cứ trò gì với tôi, bởi vì tôi không muốn làm tổn thương cô. Cho dù tôi đã xô xát với thằng anh trai xấu xí của cô bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi đều từ chối đụng một người phụ nữ."

"Từ chối đụng phụ nữ, hả?" Gã tóc đỏ nhếch mép, bắt kịp những lời của Draco. "Oh, thì ra mày là gay, đó có phải là những gì mày đang cố nói với tao không?"

"Mày đang bóp méo lời nói của tao," mắt Draco giật giật.

"Điều đó sẽ không làm cho chúng trở nên kém chính xác hơn chút nào," Ginny nhếch mép.

"Tôi đã nói rằng tôi sẽ không làm tổn thương cô, nhưng tôi biết một số nguyền chú tốt mà tôi sẵn sàng sử dụng nếu cần thiết."

"Aw, chúng sẽ không cần thiết," Ginny thủ thỉ. "Tôi sẽ trở nên thực sự tử tế cho anh. Tôi hứa. Hãy đi cùng tôi, và tôi sẽ cho anh thấy."

"Er, không cảm ơn," Draco chế nhạo, và nhích dần về phía thư viện nơi Harry và những người khác vừa biến mất. "Cô không phải gu của tôi."

"Sao anh lại có thể nói điều đó?" Ginny lao theo sau cậu, và bám vào cánh tay của cậu. "Tôi nghĩ chúng ta nên làm quen với nhau nhiều hơn, để anh có thể hiểu thêm về tôi."

"Tôi không muốn biết về cô; cô không phải là bạn đời của tôi."

"Làm thế nào để anh biết rằng tôi không phải là bạn đời của anh?"

"Bởi vì tôi chỉ biết thôi, được chưa," Draco giận dữ, và nhanh chóng bước về phía trước.

"Hãy nghe tôi, Draco," Ginny đi theo cậu, vẫn không buông cánh tay của Veela. "Tôi biết anh không thích tôi vì tôi là em gái của Ron. Nhưng tôi không tệ đến mức đó, thực sự, chỉ cần nhìn vào tôi này. Tôi khá đẹp, nếu tôi có thể tự nói như vậy. Và chúng tôi sẽ là một cặp đôi tuyệt vời. Anh không thấy sao? Anh thật đẹp trai và giàu có... "

"Ginevra mẹ nó Weasley, tôi có thể hỏi liệu cô đang theo đuổi tôi hay tài sản của tôi không?" Draco khó chịu. "Bởi vì tôi nói với cô biết, cô đang lãng phí thời gian của mình. Cái mông của tôi đã thuộc về người bạn đời của tôi rồi, và ngay cả tài sản của tôi cũng không thể cứu gia đình cô khỏi phá sản."

"Mày nói thế khá khắc nghiệt đấy, Malfoy," giọng nói thích thú của Harry vang lên từ phía bên kia của giá sách đang ngăn cách họ.

"Cảm tạ chúa, tao đã tìm thấy mày," Draco vội vàng chạy đến gã Gryffindor. Sau đó, cậu chỉ tay về phía Ginny, người vẫn đang bám víu trên tay cậu. "Người phụ nữ này không thể chịu đựng được."

"Ginny!" Ron há hốc miệng. "Buông nó ra đi!"

"Em sẽ không!" Ginny chỉ siết chặt lấy Malfoy hơn. "Em yêu anh ấy! Em sẽ quyến rũ anh ấy trước khi ngày này kết thúc, và em không muốn nghe bất cứ điều gì về điều đó từ anh. Hoặc có thể anh đang ghen?"

"Đúng vậy! KHÔNG! Ginny, buông cậu ta ra ngay!" Ron tiến lại gần hơn vài bước. "Hoặc anh sẽ khiến em!"

"Em muốn thấy anh thử."

Draco và Harry đứng lặng người, theo dõi cuộc trao đổi kỳ lạ với sự say mê và ghê tởm. Draco có cảm giác chìm đắm rằng ngày hôm nay sẽ còn tồi tệ hơn những gì đã xảy ra. Chẳng phải chỉ một ngày thôi là đã đủ, để phát hiện ra rằng người bạn đời của cậu không nghĩ rằng cậu đáng yêu sao?

Rõ ràng là không, vì bây giờ cậu đang bị quấy rối bởi hai Weasels mặt đầy tàn nhang, những kẻ gần như xé nát đầu nhau chỉ vì tranh giành cậu. Draco đã cân nhắc thoáng qua xem liệu cậu có nên rạch cổ tay mình tại đây và ngay bây giờ và kết thúc tất cả trước khi cậu phải chịu bất kỳ loại tổn thương thể chất nào mà đám Weasley có khả năng gây ra hay không.

"Ginny, anh thề, anh sẽ nói với mẹ nếu em không để cậu ta đi ngay bây giờ!" Ron tiếp tục cuộc tranh cãi nảy lửa của mình với Ginny. "Em còn quá trẻ để có những mối quan hệ."

"Em đã mười sáu tuổi rồi!" Ginny phản đối. "Và bên cạnh đó, lời khuyên của cha mẹ đến từ anh hơi đáng lo ngại, bởi vì anh cần sự quan tâm liên tục từ chính Hermione và Harry, để có thể tồn tại ngay cả trong ngôi trường chết bầm này!"

"Điều đó có đúng đéo đâu!" Ron gầm gừ, và bước đến ngay cạnh Draco và Ginny. "Anh đã chăm sóc cho em kể từ khi em được sinh ra, Ginny! Anh nghĩ là anh biết một chút về thế giới này còn nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng! Hãy nhớ cuộc phiêu lưu của anh với Harry! Anh biết rất nhiều điều hay ho đấy. Malfoy?"

Draco đã rất ngạc nhiên khi bị Ron nhắc đến bất ngờ như vậy. "Huh?"

"Để em gái tao yên."

"Tốt cho tao!" Draco cố gắng tách mình ra khỏi cô gái. "Tao đéo có muốn cô ta!"

"Không, tao hiểu rằng mày quan tâm đến nam giới hơn," Ron nhếch mép. "Vậy... Thấy thế nào?"

"Er, um, cái gì?" Draco tái mặt, khi Ron vòng tay quanh eo cậu. "Weasley, bỏ tay ra khỏi người tao."

"Ginny có thể là một con khốn ngoan ngoãn, nhưng tao có thể làm tốt hơn cô ấy bất cứ lúc nào," Ron nhướn mày.

Cả Draco và Harry đều trố mắt trước lời bình luận nhiễu nhão đầy dục vọng và khủng khiếp này.

"Đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất của tao đang trở thành sự thật," Draco gằn giọng và cố phóng ra phía sau Harry. Tuy nhiên, cánh tay trái của cậu vẫn nằm trong sự siết lấy vững chắc của Ginny, và Ron đã giữ cậu từ cánh tay phải. Cậu đã bị mắc kẹt. "Harry!"

Cậu bé sống sót cuối cùng dường như đã tỉnh dậy sau cú sốc của mình. "Ron, Ginny, thế là đủ rồi!" Hắn ta rít lên. "Buông em ấy ra!"

"Không," cả hai Weasley đồng thanh.

"Dù sao thì em ấy cũng không phải là mẫu người của em!" Harry tiến tới để tách các ngón tay của Ginny ra. "Em sẽ rất hối hận về điều này sau này, khi em ở ngoài tầm ảnh hưởng của em ấy."

"Không đúng," Ginny sôi sục và rất giận dữ tát vào mặt Harry. "Tôi đã để mắt đến anh ấy được hai năm rồi!"

"CÁI GÌ?" Ron hét lên. "Đồ con đĩ!"

Harry xoa bóp bên má đau nhói của mình, và trừng mắt nhìn cả hai. "Tao thề với mày, nếu mày không ngăn chặn sự ngu ngốc hàng loạt này ngay bây giờ, tao sẽ ếm nguyền mày. Bất kể mày có phải là gia đình của tao hay không."

"Ồ, vậy sao?" Ron phản pháo. "Chà, nếu mày di chuyển dù chỉ một bước về phía cây đũa phép của mày, mày sẽ biết nắm đấm của tao có vị như thế nào!"

Không một người nào trong số các Gryffindor nhìn thấy tia lửa của cơn thịnh nộ lóe lên trong đôi mắt bạc của Draco. Việc đe dọa bạn đời của Veela thực ra không phải là điều khôn ngoan nhất mà một người có thể làm.

"Ginny, sẽ tốt hơn, nếu em không ở đây vì điều này," Harry nói. "Mọi thứ có thể trở nên khá tồi tệ."

"Tôi sẽ không đi đâu cả," cô ấy hất cằm lên một cách thách thức.

"Anh không muốn thấy em bị thương," Harry cầu xin. "Và anh hứa, anh sẽ cho em một cơ hội khác với Malfoy sau này."

Ginny nhìn vào mắt Harry, và thứ gì đó bên trong cô ấy nứt ra. "Được rồi!" cô ấy phun ra, và bước ra khỏi thư viện.

"Mày đã làm gì với cô ấy!" Ron tức giận, cuộn tay thành nắm đấm. "Mày đã sử dụng Imperio với cô ấy, hay sao hả?"

"Không, tao không có!" Harry la lên. "Có lẽ cô ấy đủ thông minh để tự mình rời đi! Rốt cuộc, cô ấy biết rằng một khi mày không còn dính dáng tới nữa, cô ấy sẽ có ít hơn một đối thủ!"

"Điều gì khiến mày chắc chắn rằng mày sẽ giành được chiến thắng này?" Ron cười, một nụ cười điên cuồng lan rộng trên khuôn mặt. "Tao cao gấp đôi mày. Bỏ cuộc đi bạn hiền."

"Mày có thể cao hơn," Harry gầm gừ. "Nhưng tao thông minh gấp đôi mày."

Cánh tay của Ron vung lên, và Harry bị một cú đánh hung hiểm vào bụng dưới. Harry gập người lại, và ho. "Đụ má, Ron!"

Ron đang cười nhiều đến mức không nhìn thấy Harry phóng về phía mình. Đầu của Harry đập vào bụng Ron, và gã tóc đỏ bay ngửa trên sàn. Thật không may, Harry đã rơi ngay cùng với hắn.

Một trận đánh đấm với mùi vị của bóp-cổ-và-đấm-đá xảy ra sau đó, trong đó cả hai chàng trai lăn lộn trên sàn và cố gắng làm tổn thương nhau bằng mọi cách có thể. Draco lặng lẽ đứng một bên, nhìn người bạn đời của mình bảo vệ cậu khỏi con quái vật mặt đầy tàn nhang. Cậu cười một nụ cười buồn, nghĩ về Harry và sự hy sinh quên mình của chàng trai kia thực sự là như thế nào. Harry không yêu cậu, mẹ nó, hắn thậm chí còn không thích cậu, vậy mà hắn lại ở đây, chiến đấu với người bạn thân nhất của mình vì cậu, Draco Malfoy, cảm thấy trở nên nguy hiểm.

Cú đánh mới nhất của Ron đánh trúng vào khuôn hàm Harry, và một âm thanh va chạm cho thấy có thứ gì đó đã bị vỡ. Mái tóc mịn trên gáy Draco dựng đứng, và bản năng Veela của cậu trỗi dậy như một ngọn sóng thủy triều dữ dội. Không ai, tuyệt đối không ai sẽ làm tổn thương người bạn đời của cậu. Mẹ kiếp những lời khuyên của cụ Dumbledore để kiểm soát sức mạnh của cậu; cậu sẽ không đứng nhìn xem Ronald Weasley dùng bạo lực xử lý người bạn đời của cậu ra nông nỗi nào. Vải áo choàng của cậu bắt đầu bị xé toạc từ phía sau, nơi đôi cánh màu đen mọc ra từ bả vai cậu.

"ĐỦ RỒI!" Cậu hét lên, với một giọng nói vang vọng khắp thư viện, dội ngược lại gấp mười lần cậu từ những bức tường. "Ronald Bilius Weasley khốn khiếp, tao khuyên mày nên bỏ tay ra khỏi Harry và biến mẹ mày ra khỏi đây ngay!"

Draco nắm lấy cổ Ron, cạy hắn ra khỏi bộ dạng rên rỉ của Harry. Harry đang ôm hàm và ho ra máu, điều này khiến Veela máu lai gầm gừ sôi giận trong cổ họng, và lắc mạnh Ron đang kinh hãi trong tay mình. Đôi mắt Ron gần như mở to không thể tưởng tượng nổi khi cảm thấy cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng, và nhìn lên sinh vật đe dọa trước mặt mình. Giọng gã run lên vì khiếp sợ khi gã cố gắng chống lại sự siết chặt của Veela.

.

"Đừng làm tổn thương tao!" Gã cầu xin, khuôn mặt nhăn lại thành một cái cau mày ghê tởm và sợ hãi. "Đặt tao xuống!"

Draco vỗ đôi cánh lộng lẫy của mình một vài lần, và nghiêng đầu. Mái tóc trắng rạng ngời của cậu giờ đây dường như còn nổi bật hơn nữa, khi những tia chớp bên ngoài làm cho nó lóe lên những tia sáng lấp lánh thanh tao mà vô thực, khiến nó phát sáng như thứ ánh sáng rực rỡ nhất của thần chú Bùa hộ mệnh. Và trong đôi mắt cuồng nộ, mặt hồ thủy ngân dường như đang cuộn xoáy giận dữ cùng với sấm sét. Draco mỉm cười, và nụ cười nhếch mép kỳ quái để lộ hàng răng nhỏ, nhọn hoắt khiến Ron sợ hãi suýt tè ướt quần.

"Đưa mày xuống?" giọng nói mượt mà khiến Ron lạnh toát sống lưng. "Tao không nghĩ vậy."

"Làm ơn, đừng!" Gryffindor tóc đỏ than khóc. "Tao sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần đừng giết tao!"

"Đừng ngớ ngẩn, Weasley, tao không được phép giết người," giọng nói của Draco lạnh như băng. "Ít nhất, không phải khi chúng ta còn đi học. Nhưng, tao có một trí nhớ tốt."

Draco nhấn mạnh lời nói của mình bằng cách thô bạo kéo Ron đập vào một trong những giá sách của thư viện. Mặc dù có vóc dáng bé nhỏ hơn, nhưng cậu mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên và có khả năng gây hại khi ở dạng Veela. Đầu của Ron va đập một cái 'thịch' mạnh vào những cuốn sách cũ, và những hạt bụi xám tràn ra từ giữa bìa của chúng, nhảy múa vui vẻ xung quanh khuôn mặt đỏ lét của gã, hòa vào những đốm tàn nhang nổi bật.

"M-mày sẽ không dám giết tao, Malfoy, mày sẽ bị nhốt vào Azkaban ngay lập tức, giống như cha mày vậy!"

Draco ác ý ấn móng tay mình vào phần thịt mềm nơi cổ họng của Ron. "Trong trường hợp mày chưa nghe, có một luật phù thủy nói rằng Veela có thể thoát khỏi một vụ giết người trong một trường hợp đặc biệt. Mày có muốn tao thử và xem điều gì sẽ xảy ra không?"

"K-kh-không," Ron kêu òng ọc.

"Tốt lắm. Vậy thì tao khuyên mày nên học cách cư xử. Và nhân tiện ... đừng bao giờ đụng tới Harry nữa. Mày hiểu không? Đừng chạm vào anh ấy, trong bất kỳ trường hợp nào, dù chỉ bằng đầu ngón tay! Bởi vì nếu mày làm... "Well. Chúng ta cứ cho rằng mày không muốn tìm hiểu đâu."

Gryffindor gật đầu lia lịa. "Đ-được rồi. C-chỉ cần để tao đi, làm ơn!"

Draco để buông bàn tay đang siết chặt xuống, và Ron vấp ngã trên sàn thư viện, vô tình đá vào chân Harry. Gã đứng bật dậy, hy vọng rằng Malfoy không nhận ra, và loạng choạng vội vàng tránh xa con quái vật cánh đen, không hề ngoái đầu nhìn phía sau. Chỉ khi đến cửa thư viện, gã mới quay lại nhìn qua vai mình lần cuối.

Những gì gã trông thấy khiến tim gã đập nhanh hơn. Sinh vật từng là Malfoy giờ đang quỳ xuống bên cạnh người bạn thân nhất của gã và dang rộng đôi cánh khổng lồ, thiên hôn dạ ám của mình. Ron lặng lẽ quan sát đầy mê hoặc cách Veela máu lai nhẹ nhàng đưa phần cánh mở rộng bên trái của mình xuống và che cơ thể đang run rẩy của Harry khỏi tầm nhìn.

Ron quyết định bỏ trốn.

_______________

Harry rên rỉ, và cẩn thận mở to đôi mắt lờ đờ ra. Hắn cảm thấy cực kì kinh khủng, bụng và xương sườn đau nhức, nhưng đau nhất là khuôn hàm. Ron đã đấm hắn khá mạnh, và hắn vẫn có thể nếm được vị sắt của máu tanh trên lưỡi. Môi và mũi của hắn có còn chảy máu không? Harry không biết, nhưng hắn chắc con mẹ nó chắn là hắn còn đang mắc nghẹn trong máu của mình. Hắn chỉ ước rằng mình không bị mất chiếc răng nào; điều đó sẽ thật tồi tệ.

Anh lăn lộn ở mặt bên bị đau nhức và tập trung vào những giọng nói giận dữ vang lên trong thư viện, nguồn gốc sự tranh cãi của họ chỉ vài mét trước hắn. Không có mắt kính, hắn không thể nhìn rõ tất cả, nhưng hắn nhận ra hai cậu thanh niên là Draco và Ron, chủ yếu là từ mái tóc đỏ của một người và đôi cánh đen đang vỗ của người kia. Một cảm giác lạnh lẽo ập đến bụng hắn và hắn bắt đầu tìm kiếm chiếc kính của mình một cách điên cuồng từ trên sàn nhà; hắn cần phải đứng dậy và giúp Draco thoát khỏi sự kìm kẹp của Ron.

Hắn không thể tìm thấy chúng, và hắn thầm nguyền rủa trong đầu.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng 'thụp' lớn và bàn chân của ai đó vô tình đập vào đầu gối của hắn. Harry thở hổn hển vì đau đớn và sợ hãi. Đó có phải là Draco? Bằng cách nào đó hắn không thể chịu được ý nghĩ rằng cậu bé tóc vàng sẽ tự làm mình bị thương. Không phải nữa, không phải bây giờ khi hắn đã thoáng trông thấy con người thật sự của Draco. Hắn biết Draco không phải lúc nào cũng là người bằng hữu dễ chịu nhất, nhưng ít nhất bây giờ hắn biết rằng Draco cũng không phải là một người tồi tệ như vậy. Hắn đã bắt đầu nhận ra rằng Draco Malfoy không xấu xa. Không ... Em ấy thực sự là một cậu trai trẻ nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn với tính cách nổi loạn, khó đoán của sự nhu nhược và cuồng tín, thường buộc em ấy phải tự vệ bằng sự lạnh lùng và kiêu ngạo. Nói cách khác, Harry nghĩ rằng đầu óc Draco khá rối rắm, nhưng trái tim em ấy vẫn chứa đựng điều gì đó tốt đẹp, điều gì đó chỉ đang chờ đợi để được khám phá.

Những giọt nước mắt mặn chát đang cố gắng thoát ra khỏi tuyến lệ của Harry, và hắn phát điên lên mong rằng Draco không sao. Hắn ước hắn có thể thấy Draco vẫn ổn. Mắt kính của hắn ở chỗ đéo đâu vậy?

Hắn giật mình khi một mảnh hắc ám đột ngột bao trùm lên hắn, khiến mọi thứ xung quanh hắn biến mất. Hắn kinh ngạc chớp mắt vài lần, cố gắng nhìn lại lần nữa. Một cơn gió nhẹ xào xạc lướt qua hắn, làm tóc hắn gợn sóng khiến cho vết sẹo trên trán lộ ra bên dưới những lọn tóc đen. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Harry cẩn thận nâng tay lên và vươn ra, ngập ngừng chạm vào sự tối ám. Những ngón tay hắn tiếp xúc với một thứ gì đó mịn màng và mềm mại, một thứ gì đó ấm áp và dễ chịu đến lạ lùng. Thở dài nhẹ nhõm và chợt hiểu ra, hắn quay đầu sang trái, và thấy Draco đang nhìn xuống hắn.

Veela lẩm bẩm một câu thần chú Câm lặng, và đôi mắt của Harry nhanh chóng bắt đầu phân biệt được những chi tiết xung quanh hắn ngày càng nhiều hơn, cho phép hắn thấy được sự lo lắng đang tỏa sáng từ đôi mắt xám, to tròn của Draco đang nhìn thẳng vào mắt chính mình.

"Harry, anh không sao chứ?" Veela máu lai hỏi, giọng cậu chỉ đơn thuần là sự thì thầm.

Harry nuốt nước bọt, vô tình nếm thấy máu, khi Draco đưa mặt lại gần hắn một cách bất thường, lướt chiếc mũi ấm áp dọc theo má Harry. Slytherin đang làm gì vậy? Hít ngửi mùi của hắn? Nhưng ít nhất thì Draco dường như không bị thương. Rõ ràng, Draco đã sống sót sau những nỗ lực quấy rối tình dục của Ron, và đó mới là điều thực sự quan trọng vào lúc này.

"Harry, nói gì đi," Draco thúc giục, hơi thở cậu lưu luyến trên môi Harry không rời. Harry lờ mờ nhận ra rằng em ấy có mùi hương của mùa hè; của bạc hà và lá tươi của cây bạch dương.

"Harry?" Giờ đây giọng nói bắt đầu chuyển sang thực sự hoảng hốt.

Harry bối rối, bị mê hoặc và ... và đau đớn khủng khiếp.

"Mhh cnnt tlk," hắn nhăn nhó, chạm nhẹ vào quai hàm của mình.

(Mhh cnnt tlk chắc là i can't talk quá =))

"Vậy thì đừng nói chuyện," Veela máu lai thủ thỉ, với vẻ nhẹ nhõm rõ ràng. "Em sẽ chữa lành cho anh. Chỉ cần... chỉ cần nhắm mắt lại và nằm yên. Em sẽ cố gắng làm cho cơn đau biến mất."

"Mkay."

"Nhắm mắt lại nào," Draco lặp lại, và sau một chút do dự, Harry làm theo. "Bây giờ, điều này sẽ cảm thấy hơi... lạ lẫm."

"Mff. Mm dnnt grr," Harry mở mắt lần nữa và nhìn trừng trừng.

Draco thở dài, và cúi xuống. Cậu ngập ngừng lướt môi mình lên cổ và cằm Harry. Sau đó, cậu lo lắng kiểm tra đôi mắt mở to như cái đĩa của Harry. Cậu cảm thấy nhẹ bẫng vì Gryffindor dường như không phản kháng nhiều, và không có sự thù hận rõ ràng nào có thể nhìn thấy trong những tầng sâu màu ngọc lục bảo đó. Được khích lệ bởi điều này, cuối cùng cậu cũng nhè lưỡi ra, và bắt đầu liếm những vệt dài, ẩm ướt dọc theo khuôn hàm và cổ của Harry, kết thúc từng đường một bằng một chiếc hôn nhẹ nhàng.

Harry nhắm mắt lại và rùng mình. Những động chạm của Malfoy cảm thấy thật tuyệt vời, mặc dù cái cách kề da sát thịt mà Veela thực hiện chúng khiến hắn cũng thấy hơi lo lắng. Cảm giác nhột nhạt theo sau mỗi lần lướt lưỡi của cậu, đã để lại những mô da được chữa lành và hoàn toàn không vết xước phía sau. Những chiếc răng Veela sắc nhọn cắn vào môi dưới hắn, tuy nhiên không làm nó tổn thương mà chữa trị nó; và Harry lạc lối trong khoảnh khắc này một lần nữa. Và khi Draco hôn lên mũi hắn, liếm đi vết máu và trị liệu vết chảy máu bằng đôi môi tài hoa của mình, Harry thấy bản thân đột nhiên bị kích thích đến mức hắn cần phải lấy tay che đi trạng thái của mình, gỡ bỏ cái nắm chặt ban đầu của đôi cánh ấm áp như cánh rồng.

"Anh có cảm thấy tốt hơn không?" Draco hỏi, giọng hơi khàn.

"Yeah," Harry cười nhếch hàm, và đỏ mặt. "Cảm ơn em."

Draco ngập ngừng mỉm cười với hắn ta, và sau đó biến trở lại hình dạng con người của mình với một tiếng rên rỉ đau đớn. Đôi cánh lùi về phía bả vai, và răng cậu trở lại bình thường. Khi tất cả kết thúc, cậu nhận ra rằng mình vẫn đang nằm nửa đè lên trên Gryffindor, và thoáng băn khoăn không biết có nên rời đi chỗ khác không. Rốt cuộc, ngày hôm đó Harry đã nói khá rõ ràng rằng hắn không hứng thú với cậu. Tại sao cậu phải tiếp tục nuôi hy vọng lãng phí? Draco dời tầm nhìn khỏi đôi mắt xanh lục, xuyên thấu tâm hồn của người bạn đời bí mật của mình và di chuyển để đứng dậy, trái tim nặng trĩu và buồn bã.

Harry, tuy nhiên, không muốn cho cậu đi. Không nhanh như vậy. "Khoan," hắn lầm bầm, nắm lấy tay Draco. "Đợi đã."

Harry cảm thấy bàn tay của Draco đang run lên, và hắn siết chặt nó hơn.

"Draco..."

"Nhân danh Merlin chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Cả hai cậu bé nhảy dựng lên vì khiếp vía và quay sang đối mặt với người gác thư viện cọc cằn, thường được biết đến là Madam Pince, hoặc trong tâm trí của Harry và Draco, Kẻ nhìn trộm bẩn thỉu.

"Không phải việc chết dẫm của bà," Draco cáu kỉnh, có vẻ khó ưa.

"Ah, cậu Malfoy trẻ tuổi, rất vui được gặp lại cậu," Pince làu bàu. "Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"

"Có chứ, well, bà sẽ làm tôi rất là vui nếu bà chỉ, nói sao ta, biến mất?" Cậu nói, nở nụ cười quyến rũ nhất. "Làm ơn đi mà?"

"Ồ, tất nhiên rồi!" Pince cười khúc khích như một cô bé, và lạch bạch bỏ đi. "Chỉ cần gọi cho tôi nếu cậu cần bất cứ điều gì."

Draco nhìn bà cô già đi với sự kinh tởm.

"Điều này thật bệnh hoạn," Harry lẩm bẩm, dựa đầu lơ đãng vào vai Draco, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. "Anh tự hỏi khi nào thì mớ hỗn độn này sẽ giải quyết êm đẹp?"

"Em không biết," Draco thở dài, giọng cậu trầm và đau khổ. "Em thực sự không biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro