0.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: lowercase

________________________________________________________________________________


anh ở đây, một lần nữa, nhìn chằm chằm xuống một tấm vải rộng, trống rỗng; chỉ là lúc này, mặt trời vẫn chưa mọc.


seungkwan vẫn còn đang ngủ say, lũ chim vẫn chưa cất tiếng hót, và minghao đang gõ đầu cọ vẽ lên cằm, đầu lưỡi đặt trên môi khi anh cố gắng mở rộng tâm trí và có một bước nhảy vọt về niềm tin bên ngoài. chiếc hộp đặc biệt cho một bổ sung rất đặc biệt cho phòng nghệ thuật của chính mình.

ánh sáng duy nhất trong phòng phát ra từ chiếc đèn cao trong góc, thứ ánh sáng trắng buồn tẻ và thư thái xuyên qua chụp đèn được trang trí, tạo nên những nét vẽ nguệch ngoạc và hình vẽ linh tinh trên không gian khi minghao tiếp tục suy nghĩ.

anh tự cười một mình, cuộc đấu tranh của tháng trước ngay lập tức hiện ra trong tâm trí. anh vẫn sơn móng tay màu đen, mặc dù bây giờ hơi sứt mẻ, như một lời nhắc nhở rằng quá trình suy nghĩ của anh trong thời điểm này không thể tệ như khi anh quyết định nhúng các đầu ngón tay của mình vào màu của 'hố tử thần'.

với khung cảnh cụ thể trong ký ức của anh hiện lên trong đầu, anh quay lại nhìn bức tranh vẽ seungkwan trong góc đang lớn nhanh của mình, toàn không khí thơm mùi cam quýt và cỏ mềm dưới những ngón tay dưới bầu trời màu tím và cam, rồi ngập ngừng nhúng cọ. bằng một màu chàm nhạt, quét sơn lên phía bên phải của khung vẽ.

minghao thở ra một hơi nhẹ nhõm, quan sát hàng kẻ lẻ loi rất lệch tâm. nó khiến anh nhớ lại chính mình khi còn trẻ, đủ kỳ lạ: yên lặng, một mình, không đúng chỗ. anh thích nó, anh quyết định, và để yên đường kẻ, chọn vẽ xung quanh nó.

anh bỏ cọ vẽ và dùng tay để tán màu đen và xám bên dưới đường kẻ, thể hiện nỗi sợ hãi của bản thân khi còn trẻ.

câu nói của minghao trở nên bao quanh bởi sắc thái ghen tị và tức giận, sắc thái buồn bã và nụ cười chán nản; màu sắc của mong muốn và cố gắng trở thành một người không phải là học cách trở thành người mà anh thực sự muốn trở thành.

bức tranh nhanh chóng trở thành kỷ niệm về chặng đường anh đã đi được và tình yêu chớm nở mà anh đã nhận được đã giúp anh trên con đường trở thành minghao như ngày hôm nay, minghao mà chính anh đã yêu.

anh hoàn thành phía bên phải, và lùi lại để ngạc nhiên trước kết quả sắp hoàn thành, mỉm cười với chính mình khi những con chim cuối cùng cũng bắt đầu ríu rít bên ngoài cửa sổ có rèm che.

cùng với bài hát mới, một bài hát quen thuộc hơn bắt đầu ngay bên ngoài phòng, ngày càng gần hơn.

"chúc mừng xinh nhật xu minghao!"

seungkwan mở cửa với một chiếc bánh cupcake thắp nến trên tay, một chiếc quá hoàn hảo để làm thủ công, và hát có phần nghiêm túc: âm rung rõ ràng và giọng cậu đầy đặn và say sưa, nhưng vẫn giữ được cái điệu du dương ngốc nghếch mà minghao yêu thích.

" chúc mừng sinh nhật anh ạ. " seungkwan kết thúc, đưa chiếc bánh cho minghao thổi. minghao dành thời gian của mình, suy nghĩ trong đầu để tìm một điều ước thích hợp, cho đến khi cuối cùng quyết định không có gì mới để có. thay vào đó, anh mong muốn mọi thứ vẫn như cũ. với seungkwan, với nghệ thuật của anh, với cuộc sống của anh.

seungkwan cổ vũ một chút, đặt chiếc bánh cupcake gần những bức vẽ của minghao và vòng tay quanh eo anh, ôm minghao.

"Anh đang vẽ gì vậy ạ?" em thì thầm, đặt một nụ hôn lên cổ minghao rồi nhón gót để cằm tựa vào vai anh.

minghao dừng lại một chút, khẽ cười khúc khích trước khi nói, "...anh á. anh đang cố vẽ mình."

seungkwan gật đầu hết mức có thể ở vị trí hiện tại, chăm chú nhìn vào mặt vẽ của bức tranh. "anh đã kết thúc ở đây, chỉ là bên này anh cần phải làm.." minghao tự hỏi anh có thể làm gì để tượng trưng cho con người hiện tại của mình, đó phải là điều anh chưa từng làm trước đây, và điều gì đó xác định anh là ai.

anh cố gắng suy nghĩ, nhưng tâm trí anh đi lạc về phía ánh sáng, áp lực thoải mái vẫn bao quanh cơ thể anh. nó lấp đầy trái tim anh với sự ấm áp và thực tế, lấp đầy tâm trí anh với seungkwan.

minghao chắc chắn sẽ không phải là con người của anh nếu không có em; em bước vào cuộc đời anh ngay khi anh bắt đầu tìm cách trở thành minghao, và anh có thể nói điều tương tự với seungkwan.

họ lớn lên và phát triển cùng nhau, sợi dây tình yêu của họ không bao giờ bị sờn. cả hai giống nhau nhưng lại khác nhau cùng một lúc, giống như hai mảnh ghép. các cạnh khác nhau và các hình ảnh khác nhau, nhưng kết hợp với nhau để tạo thành một.

minghao cuối cùng cũng nảy ra một ý tưởng, nắm lấy tay phải của mình và nắm lấy tay trái của seungkwan, mỉm cười với màu cam và xanh lục vẫn còn trên móng tay anh. seungkwan hơi rùng mình khi sơn được chuyển từ tay minghao sang tay mình, để đến bên cạnh anh.

"em có muốn vẽ với anh không?" minghao hỏi, khóa ngón tay của mình với seungkwan, và thật may mắn là em nhiệt tình trả lời, nói đùa rằng anh sẽ không gặp em trong phần lớn ngày đặc biệt của anh nếu em từ chối.

minghao cười khúc khích, cầm lấy một chiếc cọ vẽ chi tiết nhỏ và đặt nó vào tay seungkwan. em đợi anh thực hiện nét vẽ đầu tiên, nhìn anh nhúng cọ vào nước và lau khô một chút bằng chiếc khăn giấy lấm lem. minghao cảm thấy hơi khó chịu với chính mình chỉ vì anh đã không nghĩ ra điều này sớm hơn; tất nhiên seungkwan luôn là giải pháp. em khiến minghao cảm thấy trọn vẹn hơn, vững vàng hơn, được yêu thương hơn.

seungkwan chọn màu sơn đỏ rực rỡ và tạo thành một trái tim hoàn hảo. đối xứng, sáng sủa và chính giữa. em điền nó vào, nhưng để lại khoảng trống cho một cái miệng và đôi mắt đơn giản.

minghao ngay lập tức yêu thích nó, kéo seungkwan vào một cái ôm thật chặt. anh thích rằng đây là điều mà seungkwan nghĩ đến khi nhìn thấy anh, nhưng minghao phải thêm vào một chút gì đó nữa.

anh lấy bàn tay nhuộm đen của mình và nhúng một ngón tay vào cùng màu đỏ, sau đó quay trở lại màu đen và thêm các van ở trên cùng và dưới cùng của trái tim, không quên chuyển sang màu xanh lam để vẽ bóng mờ và các vệt kỳ lạ.

seungkwan thốt lên, nghĩ rằng nó thật ngầu và nghệ thuật như những tác phẩm của minghao.

cứ như thế, trái tim seungkwan trở nên chân thật, gần như có thể đập loạn nhịp bất cứ lúc nào.

đây là điều mà minghao cảm thấy anh sẽ nhìn thấy nếu anh ở trên một bức tranh sơn dầu: tình yêu của seungkwan và cuộc sống của chính em. cùng với nhau, nó trở thành thật , được ghép nối với mặt phải, nó chân thực như một bức tranh.

trái tim được bao quanh bởi sự kết hợp của nhiều màu sắc tươi sáng bằng cách sử dụng mọi công cụ mà minghao có trong tay. sắc thái của hạnh phúc và tình yêu, sắc thái của sự tự tin và phấn khích; màu sắc của xu minghao đích thực được ném vào màu trắng nhạt nhẽo, và một kiệt tác mới đã ra đời.

minghao và seungkwan cầm cọ và dao sơn lên, những dụng cụ giờ đã đủ bẩn, và cùng nhau kinh ngạc trước tác phẩm của họ.

kết thúc, nó giống như thứ mà chỉ có seungkwan và minghao mới có được; một sự pha trộn màu sắc đẹp mắt và một trái tim giải phẫu kỳ lạ sẽ là tất cả những gì mà người ngoài cuộc sẽ nhìn thấy, nhưng cả hai lại nhìn thấy một đứa trẻ đang gặp khó khăn trong cuộc sống và tình yêu.

họ quyết định treo nó ở giữa bức tường chính, giờ đây nó được coi là trung tâm của phòng nghệ thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro