Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có cafe uống còn hơn là không có, Park Chaeyoung tự an ủi bản thân.

Jeon Jungkook nói sau khi xuất viện pha cafe cho cô, cô không coi đó là thật.

Park Chaeyoung không định ngủ nữa, đứng dậy đi vệ sinh cá nhân để uống cafe.

Cửa nhà vệ sinh không đóng, tiếng rửa mặt đánh răng của cô, Jeon Jungkook nghe thấy rõ ràng, anh lại nhìn cốc cafe ở trên tủ đầu giường, đợi cô vệ sinh cá nhân xong, chút cafe trong đáy cốc cũng lạnh mất. Cafe lạnh uống không ngon.

Cafe trong cốc của Jeon Jungkook vẫn chưa uống, anh đứng dậy chia một nửa cốc cho cô.

Park Chaeyoung từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy trong cốc cafe nhiều lên.

"Cảm..."

Jeon Jungkook đoán được cô muốn nói gì, giành trước ngắt lời:

"Không cần cảm ơn trước, không phải cho em nửa cốc là cho phép em uống nửa cốc, uống mấy ngụm cho đỡ ghiền."

Park Chaeyoung còn gì mà không hiểu, anh rót cafe cho cô là lo lắng cafe lạnh uống không ngon.

Uống vài ngụm cafe, Park Chaeyoung lên giường, dựa vào đầu giường xem điện thoại. Bên cạnh là một bó hoa to đùng, phảng phất hương thơm thoang thoảng.

Cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hoa hồng phấn một lúc lâu. Bó hoa trước đó Kim Jaehyun mua, cô bảo dì Cảnh mang về biệt thự, bó hoa này của Jeon Jungkook cô định mang về cắm vào lọ ở chung cư nhà cô.

"Anh không ngược múi giờ?" Park Chaeyoung quan tâm hỏi một câu.

Jeon Jungkook cầm cốc sứ, đang uống cafe, chỉ laptop.

"Bộ phận kinh doanh bên nước ngoài đang đợi tôi hồi âm."

Park Chaeyoung gật đầu, không làm phiền anh nữa.

Cô đăng nhập game. Hạng mục của Tập đoàn Vạn Duyệt đã chắc chắn, phòng bệnh có người trông nom, rốt cuộc cô cũng có tâm tình chơi game.

Vừa online, Choi Soo Bin gửi đến lời chất vấn:

[Oliu nhỏ! Cô còn nhớ mình còn có account này à!]

Phía trước còn có mấy chục tin nhắn cũ, những ngày cô bế quan, cậu một ngày cũng không nghỉ gửi. Luôn chất vấn cô, có phải luyện account phụ hay không.

Park Chaeyoung: [Mấy giờ rồi mà cậu còn không ngủ?]

Choi Soo Bin tăng ca hơn mười ngày, rốt cuộc có thời gian ra ngoài đi quẩy với Jeon Cheon, chơi đến bây giờ mới vừa trở về đến nhà, tinh thần phấn khích nên không ngủ được, định chơi một ván xong rồi ngủ, không ngờ gặp được oliu nhỏ online.

Cậu nói đểu: [Bị cô làm cho tức đến nỗi không ngủ được!]

Choi Soo Bin phản ứng lại: [Cô còn nói tôi, cô không phải nửa đêm cũng không ngủ! Nói gì mà bế quan để đi bồi dưỡng, tôi thấy cô có mà đi bồi dưỡng account phụ!]

Park Chaeyoung: [Tôi bồi dưỡng ở nước ngoài, vừa kết thúc buổi đào tạo ngày hôm nay.]

Choi Soo Bin nửa tin nửa ngờ, lại cảm thấy oliu nhỏ không cần thiết phải lừa cậu, cô thật sự muốn lập account phụ, sau này cũng không để ý đến cậu và Jeon Cheon nữa, thế thì một chút biện pháp cậu cũng không có.

[Tha thứ cho cô nửa tiếng, đến làm một ván không?]

Cậu mời Jeon Cheon, Jeon Cheon đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe nói oliu nhỏ online, trong nháy mắt không buồn ngủ nữa, bò dậy từ trong ổ chăn.

Park Chaeyoung không làm hai cậu mất hứng, chơi với hai cậu một ván.

Nửa giờ qua đi, trong phòng bệnh yên tĩnh một cách khác thường.

Jeon Jungkook từ màn hình laptop ngẩng đầu lên, chỉ thấy Park Chaeyoung đeo tai nghe, nhíu chặt mày, hai tay nâng điện thoại, tay không ngừng di chuyển, để điện thoại nằm ngang.

"Em là oliu nhỏ?"

Ánh mắt sâu lạnh lùng sắc bén của anh, dường như đã khẳng định ID game của cô.

Anh nhạy bén như thế, Park Chaeyoung biết rõ giấu cũng không giấu được.

"Ừ. Jeon Cheon và Choi Soo Bin không biết tôi là ai."

Cô đang định nhờ anh giúp, đừng nói cho hai người họ.

Jeon Jungkook như có suy tính.

"Đừng để người khác biết em chơi game, mất đi hình tượng, không tốt cho việc quản lý Choi Soo Bin. Em ngất xỉu nằm viện, bọn họ sẽ tưởng em không tập trung vào công việc, thâu đêm chơi game nên mới thế." Dừng lại một lát.

"Muốn chơi thì lén lút chơi."

"......" Park Chaeyoung bị nghẹn.

Jeon Jungkook nhớ đến lần đầu tiên anh tới phòng làm việc của cô, cô lúc đó có lẽ cũng đang chơi game.

"Thời gian nghỉ đều dùng để chơi game à?"

Park Chaeyoung gật đầu.

"Ngoài game ra không có chuyện khác để làm."

Jeon Jungkook: "Tìm bạn đi dạo phố."

"Hai đứa bạn thân đều ở nước ngoài." Jeon Jungkook nhớ ra cô tốt nghiệp cấp 2 đã đi du học ở nước ngoài.

Trong tai nghe, Choi Soo Bin còn đang ồn ào.

Park Chaeyoung: [Thời gian bế quan lâu nên có chút lạ tay.]

Choi Soo Bin thèm mà tin vào lời cô.

"Thêm một ván nữa?"

[Thôi, còn có chuyện.]

Cô out khỏi game. Ban nãy khi chơi game choáng đầu, trong bụng cũng không thoải mái, cần ăn ngay chút đồ ăn để dịu lại.

Park Chaeyoung xin nhờ Jeon Jungkook giúp:

"Có thể giúp mua chút đồ ăn về đây không?"

"Chơi game không đủ no?"

".. không đủ no."

Park Chaeyoung còn phải nhờ anh, không tranh cãi với anh.

Jeon Jungkook chạm mở điện thoại.

"Muốn ăn gì?"

Bầu không khí dung túng trong khoảnh khắc đó, chỉ giữa người yêu nhau mới có.

Chỉ là hai người họ ai cũng không ý thức được.

Jeon Jungkook lại nói:

"Tôi đặt đơn trước, sau khi trời sáng sẽ đưa tới." Park Chaeyoung đợi không nổi đến trời sáng.

"Muốn ăn bây giờ."

Bên cạnh bệnh viên có cửa hàng tiện lợi 24/24, bên trong có đồ ăn vặt, Jeon Jungkook định xuống lầu mua. Anh lại hỏi một lần nữa:

"Muốn ăn gì?"

Park Chaeyoung nghiêm túc suy nghĩ.

"Bánh kếp mỏng."

Jeon Jungkook nhìn thẳng cô, cửa hàng tiện lợi không bán cái này.

"Canh ba nửa đêm, tôi đi đâu mua cho em bánh kếp mỏng?"

"Đến cửa tiệm ông bà nội tôi mua. Ông bà ban tối đi ngủ sớm, ngủ đến 3 giờ hơn là tỉnh rồi. Đúng 4 giờ mở cửa, đợi anh qua đó trong tiệm nhất định có người."

Jeon Jungkook biết cửa tiệm đó của ông bà, nhiều năm về trước đã có, vẫn luôn không chuyển.

"Ông bà không phải bán mì lạnh ư?"

"Ừ, ngày trước chỉ bán mì lạnh, bây giờ còn làm bánh kếp mỏng, còn có trứng trà và sữa ăn sáng."

"......"

Cô bây giờ là bệnh nhân, anh nên chăm sóc tốt cho cô. Trầm mặc nửa khắc, Jeon Jungkook đóng laptop, cầm theo chìa khóa xe ra khỏi cửa.

Khóe miệng Park Chaeyoung hơi nhếch lên, tiễn anh rời đi bằng ánh mắt.

Jeon Jungkook lái xe rời khỏi bệnh viện, tối qua tài xế để lại một chiếc xe ở bệnh viện để dự phòng, không ngờ được dùng đến.

Park Chaeyoung sợ anh quên tiệm bánh kếp của ông bà nằm ở con đường nào, gửi địa chỉ cụ thể và tên tiệm cho anh, còn thân thiết nhắc nhở anh mở dẫn đường.

Con đường đấy anh có ấn tượng sâu sắc, không cần đến mở dẫn đường.

Từ bệnh viện đến con đường dân cư đó, bình thường khi tắc đường phải mất khoảng 40 phút, bây giờ trên đường không có mấy xe, hơn mười phút là lái xe tới. Ban ngày trên con đường hối hả nhộn nhịp, bây giờ chỉ có lác đác mấy tiệm đồ ăn sáng bật đèn.

Rẽ vào con đường đó, đường không rộng rãi, Jeon Jungkook giảm tốc độ.

Tiệm bánh bao bên tay trái cũng đang mở cửa, bánh chẻo hấp nhân tôm trong tiệm rất nổi tiếng ở vùng phụ cận, tiệm này đã mở hơn 20 năm, vẫn giữ tên tiệm ngày trước. Jeon Jungkook lại đi về phía trước thêm vài chục mét, mấy chữ "bánh kếp mỏng" lớn chiếu vào tầm mắt. Anh dừng vào bên lề.

Trong tiệm, bà đang cắt rau thơm, ông đang bận nhào bột.

"Ông bà." Jeon Jungkook đến trước cửa tiệm gọi hai người.

Hai ông bà ngẩng đầu lên nhanh chóng.

Trời còn chưa sáng, ở thời gian này nhìn thấy Jeon Jungkook, trong lòng bọn họ "lộp bộp", tim nhảy vọt lên cổ họng, tưởng cháu gái xảy ra chuyện gì.

"Jungkook, sao dậy sớm như thế, có phải có chuyện gì không?"

"Bà ơi, không có chuyện gì. Chaeyoung muốn ăn bánh kếp mỏng bà làm ạ."

Bà cụ thở phào rõ ràng.

Jeon Jungkook giải thích vì sao dậy sớm như này.

"Cháu vừa từ nước ngoài trở về, đã nghỉ trên máy bay."

Ông bà không biết Park Chaeyoung nằm viện, anh lại trọn vẹn lời nói dối:

"Chaeyoung 5 giờ có cuộc họp video nước ngoài, cháu mang bánh kếp mỏng về vừa kịp cho em ấy ăn trước khi họp."

Sự vui vẻ của bà cụ giấu cũng không giấu được, khóe mắt và chân mày toàn là ý cười.

Trước đó luôn lo lắng cháu gái và Jeon Jungkook không hợp, không đi đến được ở bên nhau.

Xem ra lo lắng thật sự là dư thừa.

Rau thơm còn chưa cắt xong, bà tráng bánh trước cho cháu gái.

Jeon Jungkook nán lại trong quán hơn 10 phút, đợi bánh kếp mỏng nóng hổi.

Bà vốn còn muốn tráng một cái bánh kếp cho anh, nhưng anh không đói nên bà lại thôi. Khi rời khỏi, lần nữa đi qua tiệm bánh bao đó, trước mấy chiếc bàn trong tiệm trống không, còn chưa có người đến ăn sáng, hơi nóng trong lồng hấp đang bốc lên.

Jeon Jungkook chậm rãi dừng xe trước cửa tiệm bánh bao, trượt cửa xe xuống gọi vào trong tiệm:

"Ông chủ, một phần bánh chẻo nhân tôm hấp mang về."

Ông chủ đi ra.

"Bánh chẻo còn chưa gói, sau 5 giờ mới có." Jeon Jungkook đợi không lâu được như thế.

"Cảm ơn."

Trượt cửa xe lên.

Thời gian quay về cũng không khác thời gian đi, 4 giờ 22 phút anh lái xe đến bệnh viện.

Xe vừa đỗ xong, có điện thoại gọi đến.

Kim Seok Jin:

"Sao đấy? Say rượu phải đi tiêm à?"

Jeon Jungkook phản ứng ra.

"Nhìn thấy xe của tôi?"

"Ừ."

Xe của Kim Seok Jin vừa đi qua cửa bệnh viện.

"Không phải tôi, Chaeyoung đang tĩnh dưỡng mấy ngày ở bệnh viện."

Jeon Jungkook cởi bỏ dây an toàn, trong xe toàn là mùi bánh kếp mỏng, anh mở cửa sổ xe cho tản mùi.

Kim Seok Jin:

"Cậu lên chức làm bố rồi?"

Jeon Jungkook: "......"

Mạch não này không phải người bình thường có thể có.

"Cô ấy mấy ngày trước hạ đường huyết ngất xỉu."

Kim Seok Jin quan tâm hỏi han về Park Chaeyoung hai câu, sau đó không quên trêu chọc anh:

"Có rảnh vào trong nhóm nói chút cảm nhận."

"Cảm nhận gì?"

"Cảm nhận về việc trở thành con rể giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học."

Kim Seok Jin cười ngắt điện thoại.

Jeon Jungkook và Kim Seok Jin là bạn cùng lớp tiểu học,xếp hạng thành tích hai người thuộc top đầu trong lớp, nhưng cũng là hai người chuyên gây sự nhất trong lớp, luôn luôn bị giáo viên gọi lên phòng làm việc phê bình giáo dục, bản kiểm điểm không biết đã từng viết bao lần. Giáo viên chủ nhiệm lúc đó là Park Min Young, mẹ vợ của anh.

Jeon Jungkook kịp thời dừng suy nghĩ, chạm nhẹ vào nút mở cốp xe, nhấc bánh kếp mỏng xuống xe.

Trong cốp xe có vali của anh, anh mang cùng đi lên lầu.

Đi qua quầy làm việc của y tá, y tá nhìn thấy đồ ăn trong tay Jeon Jungkook, suýt chút nữa tưởng bản thân làm ca đêm đến hoa mắt, nhìn nhầm.

Người đã đi qua, y tá quyết định buổi sáng đi ăn bánh kếp mỏng duy trì tính mạng.

Park Chaeyoung không ngờ Jeon Jungkook trở về nhanh như vậy, đi về không đến một tiếng đồng hồ. Jeon Jungkook buông vali xuống, đặt bữa sáng lên trên bàn uống nước.

Park Chaeyoung ngồi xuống sô pha trước mặt Jeon Jungkook, bà nội cắt đôi bánh kếp mỏng, chia ra làm 2 túi, tiện cho cô cầm.

Cô cắn một miếng, bánh kếp mỏng vẫn còn ấm.

Vô tình ngẩng đầu, chỉ thấy tầm mắt Jeon Jungkook rơi thẳng vào nửa chiếc bánh còn lại trên bàn uống nước.

Park Chaeyoung tưởng anh cũng đói, cầm nửa còn lại cho anh.

"Tôi ăn không hết, anh ăn thử xem, ngon lắm."

Jeon Jungkook:

"Tôi không đói."

Anh trước giờ không ăn những thứ này. Ban nãy nhìn một nửa chiếc bánh còn lại là lo lắng lớp vỏ bánh bên trong có còn giòn hay không.

Jeon Jungkook đứng dậy, nhấc vali đi về hướng nhà vệ sinh.

"Tôi đi tắm."

Park Chaeyoung:

"Ngủ ở giường chăm sóc bệnh nhân à?"

" Ừ."

Jeon Jungkook đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Park Chaeyoung ăn xong bánh kếp, ôm một chiếc chăn trong tủ đặt lên giường chăm sóc bệnh nhân.

Đối với vợ chồng bình thường khác, người vợ nằm viện, người chồng đến trông nom là chuyện vô cùng bình thường, đặt ở trên người cô và Jeon Jungkook thì trở nên không bình thường.

Jeon Jungkook mặc đồ ngủ đi ra, cô tắt đèn phòng bệnh, ngồi trở lại trên ghế sô pha xem email. Thi thoảng cô quay đầu nhìn người trên giường chăm sóc bệnh nhân, anh đang ngủ rất say.

Cảm giác rất không chân thực.

Park Chaeyoung trả lời xong hết email công việc, lại xem xong một phần sách kế hoạch hạng mục, Jeon Jungkook mới tỉnh dậy, anh ngủ được bốn tiếng, trời sớm đã sáng bừng.

Chưa được hai phút, Park Chaeyoung nghe thấy tiếng đóng cửa nhà vệ sinh sau người, sau đó rào rào tiếng nước, Jeon Jungkook đang tắm. Hôm nay cô xuất viện, có nghĩa là có thể uống cafe.

Trước đó rất muốn uống, nhưng Jeon Jungkook đang ngủ, pha cafe sẽ phát ra tiếng động làm anh thức dậy. Park Chaeyoung buông chuột xuống, đi pha cafe.

Pha xong cafe, tiếng nước trong nhà vệ sinh vẫn chưa ngừng. Cô định đợi Jeon Jungkook tắm xong ra ngoài lại pha cho anh một cốc, cảm ơn anh nửa đêm mua đồ ăn khuya cho cô.

Jeon Jungkook vừa bưng cốc lên đặt trên môi, điện thoại có cuộc gọi đến, là trợ lý tiểu Yang của Kim Yujin gọi tới.

Thói quen hình thành đã lâu, cô buông cốc cafe xuống, đi ra bên ngoài phòng bệnh nhận điện thoại.

Hạng mục đó của Tập đoàn Vạn Duyệt xác định ký hợp đồng vào thứ hai tuần sau.

Trong điện thoại, tiểu Yang nói thời gian ký hợp đồng có sự thay đổi. Là ý của Kim Yujin. Còn về nguyên nhân vì sao thay đổi thời gian ký hợp đồng, tiểu Yang không nói.

Park Chaeyounghỏi:

"Thay đổi ký vào ngày nào?"

Tiểu Yang nói lảng sang chuyện khác, trong lời nói mang theo sự bất lực.

Park Chaeyoung không truy hỏi nữa, không cần thiết phải làm khó một thư ký.

Vào thời điểm quan trọng ký kết hợp đồng lại thêm phiền toái, trực giác mách bảo cô, hợp tác có 80% sẽ hỏng.

May mà tiểu Yang lại cho cô một tia hy vọng, bảo cô 9 giờ tối nay đến phòng bao tầng hai câu lạc bộ tư nhân tìm Kim Yujin. Kết thúc cuộc gọi, Park Chaeyoung ở bên ngoài không vội vào phòng bệnh.

Tất cả chi tiết được rà lại trong đầu cô một lần, vẫn không tìm ra mắc xích nào xảy ra vấn đề, chỉ có thể đợi tối nay gặp được Kim Yujin mới biết tiếp theo đây nên ứng phó như thế nào.

Cô lại gửi tin nhắn cho thư ký, ban trưa cô sẽ đến công ty.

Thư ký lo lắng cho sức khỏe của cô:

[Olive, chị nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đợi thứ hai đến công ty, vừa hay đến Vạn Duyệt ký hợp đồng.]

Park Chaeyoung: [Chị không nghiêm trọng, hôm nay xuất viện.]

Cô không nhắc đến hợp đồng của Vạn Duyệt có sự thay đổi, ảnh hưởng đến tâm tình cấp dưới.

Park Chaeyoung đẩy cửa vào phòng bệnh, Jeon Jungkook đã tắm xong, thay môt chiếc áo sơ mi đen, lần này tay áo chưa xắn lên, cổ tay áo bằng phẳng. Anh đang đứng trước tủ trà uống cafe.

Cô dừng bước chân.

Cafe trong tay Jeon Jungkook là cốc của cô, cô ban nãy không kịp uống, nhưng môi đã chạm vào viền cốc, phía viền cốc mà cô nhấp vào chính là phía anh đang nhấp môi uống cafe.

Anh nhầm tưởng đó là cafe pha riêng cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro