Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Jeon Jungkook nhận được tin nhắn bảo anh đừng làm phiền, chưa từng có ai trả lời anh như vậy cả.

Nhưng người gửi tin nhắn lại là Park Chaeyoung, không biết là vì sao, anh lại có thể chấp nhận được.

Anh nhìn lên đồng hồ đeo tay theo bản năng, vừa hơn một rưỡi, cô đã đẩy cuộc họp lên sớm hơn.

Kim Da Mi đến tìm anh, anh thu lại cảm xúc.

"Có chuyện gì vậy?" Anh đặt điện thoại xuống, hỏi.

Kim Da Mi đưa bản hợp đồng cho anh, "Chuyện người đại diện cho bộ phận số Hai đã được đàm phán xong, đây là bản dự thảo hợp đồng, anh đọc xem."

Nếu Jeon Jungkook không có ý kiến gì thì có thể ký kết, sau đó bắt đầu tiến hành quy trình trên mạng. Cuộc họp video với bộ phận số Hai hôm đó, sau khi Jeon Jungkook thông qua đề xuất của cô, cô dùng tốc độ nhanh nhất kết nối với tổ quản lý của Kim Jiho, trong quá trình có tìm vài người quen giúp đỡ khiến cuộc đàm phán vô cùng thuận lợi.

Cô có lòng thành, người đại diện của Kim Jiho cũng rất vui vẻ, vì vậy nhanh chóng quyết định hợp tác.

Jeon Jungkook lật mở xem trang thứ hai của bản hợp đồng, chỉ xem mục chi phí và những điều khoản quan trọng liên quan đến trách nhiệm và nghĩa vụ của đối phương.

Park Chaeyoung cũng nhìn trúng Kim Jiho, anh dựa vào thân phận là chồng cô biết được, lúc ấy cô còn chưa đến Lạc Mông. Với thân phận cấp trên, Kim Da Mi chính thức đưa ra ý kiến, hơn nữa lại nhanh chóng đàm phán xong với phòng làm việc của Kim Jiho. Từ mặt lợi ích mà nói, Kim Jiho trở thành người đại diện cho bộ phận số Hai sẽ đem lại lợi nhuận cao hơn so với việc ở bên bộ phận số Bốn.

Jeon Jungkook đọc xong những điều khoản quan trọng, không có vấn đề gì, sau đó đưa hợp đồng cho Kim Da Mi, "Để bộ phận pháp lý chuẩn bị hợp đồng chính thức, cô trực tiếp thông báo với họ qua mạng, đến lúc đó nhắc tôi phê duyệt."

Kim Da Mi: "Được, cảm ơn Tần tổng đã ủng hộ."

Mục tiêu doanh thu năm nay của bộ phận số hai là sáu tỷ, sau khi huỷ bỏ liên kết với bộ phận số Bốn, nhiệm vụ này không khó để đạt được.

Những chuyện liên quan đến việc sau khi huỷ bỏ liên kết với bộ phận số bốn Kim Da Mi không tiếp tục báo cáo nữa, trước giờ Jeon Jungkook không quan tâm đến những điều ấy, anh chỉ quan tâm đến kết quả.

Kim Da Mi vừa đi, phó tổng Nam lại đến tìm anh.

Phó tổng Nam và Kim Da Mi không giống nhau, Kim Da Mi đến phòng làm việc của Jeon Jungkook còn có vài phần thận trọng, nhưng anh thì tuỳ ý hơn nhiều, trực tiếp cầm gạt tàn trong phòng làm việc đặt xuống trước mặt, châm điếu thuốc, đặt bật lửa lên trên hộp thuốc, đẩy về phía Jeon Jungkook.

Anh ấy dựa lưng lên ghế, nhả khói thuốc, "Chi tiêu của bộ phận số Bốn, có phải đã cắt giảm quá mức hung ác rồi không?"

"Từ khi nào cậu lại lo lắng cho bộ phận số Bốn như vậy rồi?" Jeon Jungkook đang nhìn báo cáo của bộ phận số Bốn, ngẩng đầu lên, "Nếu như giám độc bộ phận không phải là Park Chaeyoung, cậu có còn cảm thấy cắt giảm chi tiêu như vậy là hung ác nữa không?" Phó tổng Nam thừa nhận, nguyên nhân là bởi vì Park Chaeyoung nên anh mới thấy như vậy.

"Không có chi phí thì không phát triển được việc gì cả."

Anh không rõ tình cảm giữa Jeon Jungkook và Park Chaeyoung ra sao, anh đối với cuộc hôn nhân của hai người chỉ dừng lại ở việc biết được Jeon Jungkook không cam tâm tình nguyện đi lĩnh chứng.

Anh ấy nói thẳng, "Cậu như vậy là đang đánh đòn phủ đầu với Park Chaeyoung?"

Jeon Jungkook: "Cậu và chú ba tôi giống nhau."

"Giống nhau cái gì."

"Đều nghĩ tôi là kẻ không ra gì."

"Lời này cậu nói có chút nghiêm trọng rồi. Không phải hai vợ chồng cậu không có tình cảm sao. Tôi và chú ba cậu nghĩ như vậy cũng không thể trách được!"

"Ở nhà chuyện gì tôi cũng đều nhường cô ấy, có cần thiết phải để đến công ty đánh đòn phủ đầu không?"

Jeon Jungkook cất báo cáo sang một bên, "Giám đốc bộ phận số Bốn có phải cô ấy hay không thì đều phải cắt giảm chi tiêu. Không liên quan gì đến cô ấy cả."

Phó tổng Nam hất cằm về phía điếu thuốc, "Không làm một điếu sao?"

"Không hút." Jeon Jungkook đẩy lại thuốc cho anh ta.

Phó tổng Nam gạt tàn, tàn thuốc vương một chút ra ngoài, anh cầm khăn giấy ướt lau sạch. Jeon Jungkook có bệnh sạch sẽ, không chấp nhận trên bàn có vết bẩn. Bây giờ khiến anh cũng có bệnh ám ảnh cưỡng chế theo.

"Cậu cho Park Chaeyoung quyền gọi vốn, đến lúc đó số tiền này sẽ do bộ phận bên đó tự trả chứ?"

Jeon Jungkook hỏi ngược lại, "Nếu không thì ai trả?"

Phó tổng Nam vo tròn khăn giấy. Cũng đúng, nếu như để công ty phải trả, vậy thì chẳng bằng trực tiếp cấp thêm chi tiêu cho họ, không cần phải phiền phức đi vay tiền ngân hàng.

Nhưng vấn đề chính là, "Vậy thì dùng tiền thưởng hiệu suất cuối năm trả. Thu nhập cụ thể của mỗi người bên bộ phận số Bốn đều rõ, đến lúc đó chẳng phải sẽ oán trách cô ấy sao?"

Jeon Jungkook bình thản đáp, "Cô ấy là giám đốc bộ phận số Bốn, đây là việc cô ấy nên phụ trách."

Sau đó mới nhận ra, "Chú ba bảo cậu đến làm thuyết khác?"

Phó tổng Nam cũng không giấu được anh, nói sự thật, "Không phải đến làm thuyết khách. Ý của chủ tịch Jeon là cậu đừng quá hà khắc với bộ phận số Bốn, phải cho Park Chaeyoung chút thời gian thích ứng, đột nhiên cắt một nửa chi tiêu, ai có thể tồn tại được trên thị trường trong tình trạng không có tiền chứ?"

Jeon Jungkook vẫn là câu nói ấy, "Nếu như giám đốc bộ phận không phải là Chaeyoung, hai người còn nói chuyện tình nghĩa như vậy không?"

Phó tổng Nam đột nhiên cứng họng.

Jeon Jungkook nói, "Điều gì có thể phá lệ vì Chaeyoung, điều gì không, trong lòng tôi biết rõ."

Anh lên tiếng đuổi khách, "Hai người cũng đừng lãng phí công đức nữa."

Phó tổng Nam trở về, Jeon Jungkook lại nhìn đồng hồ đeo tay một lần nữa, không biết cuộc họp của Park Chaeyoung hôm nay có thuận lợi hay không. Anh biết mấy người ở bên đó khó quản lý, cũng biết cô cần có thêm kinh nghiệm, nhưng vẫn không thể chấp nhận được việc cô chịu uỷ khuất.

Cùng lúc đó ở bộ phận số Bốn, cuộc họp vẫn đang được tiếp tục.

Trên tay Park Chaeyoung là bản báo cáo thống kê lượng tiêu thụ của bộ phận, cô thành thục nhất trong việc phân tích dữ liệu, ngay cả sếp cũ là Im Soo Hyun cũng từng nói, các loại bảng phân tích do cô làm, số liệu so sánh dễ hiểu, phân tích đúng nòng cốt vấn đề.

"Lượng tiêu thụ tốt hơn nhiều so với dự kiến của tôi, không tồi." Cô nói.

Tất cả mọi người, "...." Không biết cô đây là đang mỉa mai hay là thực sự không hiểu chuyện bán hàng nữa. Lượng tiêu thụ tháng này bị ba bộ phận khác kỳ thị không thôi.

Park Chaeyoung vẫn chưa nói xong, "Nhưng tháng sau lượng tiêu thụ sẽ lại khó nhìn rồi."

"...." Không ai tiếp lời, cũng không tiếp được. Bởi vì kết thúc hợp tác với bộ phận số Hai, không biết lượng tiêu thụ sẽ xuống dốc đến nhường nào.

Từ khi bước vào phòng họp Jo Jung Suk cũng không mở sổ ghi chép nội dung họp, cũng không đem laptop qua, chỉ miễn cưỡng xuất hiện.

Tình trạng của Kang Dong Wook và anh ta giống nhau, tuy nhiên anh ta tốt hơn Kang Dong Wook một chút, không có chơi game, còn Kang Dong Wook trực tiếp cắm mặt vào điện thoại, coi trời bằng vung.

Park Chaeyoung cũng phớt lờ hai người, cuộc họp nên tiến hành ra sao thì vẫn cứ như vậy.

Trước kia thu thập Choi Soo Bin cũng phải mất hai năm. Còn hai người họ không cần phải dùng nhiều thời gian như vậy.

"Sau này thứ hai và thứ sáu, mỗi ngày sẽ họp một lần. Trong cuộc họp tiếp theo mời giám đốc Kang đưa ra phương án quảng cáo tiếp thị sản phẩm trong nửa năm tới."

Mặc dù Kang Dong Wook vẫn đang chơi game, nhưng cũng vẫn nghe được một chút. Anh ta không mặn không nhạt nói, "Đều bị huỷ bỏ rồi, không đưa ra được."

Park Chaeyoung: "Hôm nay là thứ hai, còn bốn ngày nữa, bốn ngày không hoàn thành được một kế hoạch kinh doanh, cả bộ phận thị trường đều phải tự mình kiểm điểm. Nộp cho tôi kế hoạch kinh doanh hay là bản kiểm điểm, cứ tuỳ các anh chọn."

Kang Dong Wook bĩu môi cười một cái, tràn ngập ý trào phúng châm biếm.

Nhưng cũng chỉ khẽ cười, không có bày tỏ gì tiếp theo. Park Chaeyoung sẽ không dài dòng nói mãi về một vấn đề trong buổi hội nghị, cô không có nhiều thời gian vậy. Đã thông báo xuống dưới rồi, cuộc họp tiếp theo cô chỉ xem kết quả.

"Bộ phận số Bốn tổng cộng có hơn một nghìn sáu trăm đại lý, phiền bộ phận tiêu thụ phân loại tài liệu của tất cả đại lý này, đồng thời liệt kê những đại lý trùng với bên bộ phận số Hai. Lần họp tiếp theo cùng nộp cho tôi."

"Ngoài ra không có chuyện gì nữa, tan họp. Jo tổng và Kang tổng ở lại một chút." Cô tắt máy tính.

Những người khác có chút hoang mang, cả Tiểu Won cũng không thích ứng được. Mới họp được hai mươi phút, sao nhanh như vậy đã tan họp rồi?

Jo Jung Suk vắt chéo chân, dựa lên lưng ghế, lơ đãng quay bút. Park Chaeyoung muốn danh sách đại lý trùng với bên kia, không biết là đang muốn làm gì.

Kang Dong Wook nhìn màn hình livestream chơi game, để điện thoại ở chế độ im lặng, nhưng thực sự cũng không để ý đến, bởi trong lòng đang nghĩ đến kế hoạch kinh doanh bị huỷ bỏ kia, anh ta đã hao tâm tổn sức rất nhiều mới làm ra được, kết quả công ty lại cắt giảm chi phí quảng cáo của bộ phận số Bốn. Những người khác dần rời khỏi phòng họp, Tiểu Won nhìn về phía Park Chaeyoung.

Park Chaeyoung khẽ giương cằm, ra hiệu cho cô ấy đi bận việc.

Tiểu Won nhận lệnh, đóng cửa phòng họp lại.

Vừa rồi lúc mở họp Park Chaeyoung vẫn luôn đứng lên, lúc này cô kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Jo Jung Suk dừng động tác quay bút trên tay, đặt chiếc bút máy lên cuốn sổ ghi chép nội cuộc họp. Từ lúc bước vào nghề đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta mang theo cảm xúc cá nhân vào cuộc họp, không ghi chép bất kỳ nội dung gì.

"Park tổng, tôi muốn hỏi cô một vấn đề." Anh ta điều chỉnh lại ngữ điệu, cố gắng đè nén lại lửa giận trong lòng, "Cô muốn tài liệu các đại lý trùng lặp để làm gì?"

Park Chaeyoung không đáp mà hỏi lại, "Có bao nhiêu đại lý trùng với bộ phận số Hai vậy?"

"Hơn năm trăm nhà."

"Hơn năm trăm là bao nhiêu."

"Năm trăm sáu mươi hai."

Về năng lực nghề nghiệp, không ai có thể bắt được chút lỗi gì của Jo Jung Suk, tất cả số liệu đều nằm trong đầu anh ta.

Park Chaeyoung phân phó, "Anh phân loại cụ thể tất cả năm trăm sáu mươi hai nhà phân phối theo mặt hàng rồi nộp cho tôi, bao gồm dòng vốn, quy mô và lượng tiêu thụ mặt hàng của họ đối với sản phẩm của bộ phận số Bốn trong hai năm nay."

"Park tổng, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi. Cô muốn tài liệu liên quan đến những đại lý này để làm gì?"

Park Chaeyoung mỉm cười, không đáp mà hỏi, "Có phải bộ phận số Bốn có quy định gì mà tôi vẫn chưa biết hay không, ví dụ như, sếp làm gì cũng cần phải báo cáo lại với cấp dưới?"

Jo Jung Suk nghẹn họng.

Anh ta khẽ hừ một tiếng, "Park tổng, hôm nay tôi đến tham gia cuộc họp không phải vì để cho cô mặt mũi, cũng không phải sợ bị sa thải, cô biết vì sao tôi lại đến không?"

Anh ta tự hỏi tự đáp, "Bởi vì tôi...."

Vừa nói được vài chữ đã bị Park Chaeyoung tiếp lời, "Tôi biết. Bởi vì anh không muốn từ bỏ bộ phận số Bốn. Vì vậy tôi đoán được anh sẽ đến."

Lời Jo Jung Suk đến bên miệng đã bị Park Chaeyoung giành nói mất, anh ta không còn gì để nói tiếp.

"Đương nhiên," Park Chaeyoung đổi sang vấn đề khác, "Nếu như anh không đến tôi sẽ đổi người. Giống như việc tôi rời khỏi Doãn Lâm vậy, Doãn Lâm sẽ không có bất kỳ tổn hại nào, hơn nữa còn chiêu mộ được một người có năng lực hơn tôi là Kim Jaehyun."

Đây là muốn nói với anh ta, cho dù công ty có thiếu ai cũng vẫn sẽ hoạt động bình thường.

"Tôi biết hai người có ý kiến với tôi." Park Chaeyoung gấp laptop lại, "Có ý kiến thì cũng phải nhịn lại."

Cô đứng dậy, xách laptop rời đi.

Lúc đi qua phía sau Kang Dong Wook, Park Chaeyoung liếc thấy trên màn hình điện thoại anh ta là giao diện trò chơi.

Vừa rồi Kang Dong Wook xem livestream chơi game, lúc này đăng nhập vào trò chơi đi đánh trận, tâm trạng chẳng ra làm sao, lúc chơi trạng thái cũng không ăn nhập.

Về đến phòng làm việc, Park Chaeyoung đăng nhập vào email nội bộ, tạm thời không có bất kỳ email mới nào. Bây giờ lượng làm việc một ngày của cô còn không bằng cường độ công việc một tiếng ở Doãn Lâm.

Thoát khỏi hòm thư, cô gửi tin nhắn cho Jeon Jungkook, "Anh có tiện nghe điện thoại không?"

Jeon Jungkook nhìn thời gian, 2 giờ 5 phút. Anh không trả lời tin nhắn mà gọi thẳng qua, "Em tan họp rồi à?"

"Vâng, vừa tan họp xong." Cô nói, "Đẩy sớm cuộc họp lên lúc một rưỡi."

Jeon Jungkook không hỏi cô cuộc họp ra sao, người có đến đủ không. Lỡ như không đến đủ mà anh lại hỏi, nhất định lòng cô sẽ không thoải mái.

Bộ phận số Bốn giống như những bộ phận khác, trong mắt anh không hề có gì đặc biệt.

Nhưng cô đối với anh mà nói, lại không giống vậy.

"Jeon tổng, anh tìm tôi có việc gì?" Park Chaeyoung hỏi.

"Không có người ngoài, không cần gọi là Jeon tổng."

"Ông xã, anh tìm em có việc gì?"

"...."

Jeon Jungkook biết rõ cô đang trêu chọc anh, nhưng anh vẫn coi hai từ 'ông xã' kia là thật.

Park Chaeyoung đoán được sao anh muốn gọi qua, anh đang lo cô không ứng phó được với bộ phận số Bốn, cô chủ động báo cáo, "Cuộc họp khá đầy đủ, ai nên có mặt cũng đều đến."

Jeon Jungkook khá bất ngờ, về cuộc họp chiều nay, anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng có thể xảy ra, duy nhất không nghĩ đến mọi người đều tham dự đầy đủ, không chỉ có anh, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy là không thể, "Kang Dong Wook và Jo Jung Suk có làm khó em không?"

"Không được coi là làm khó. Nếu như họ thực sự lằng nhằng lôi thôi, em sẽ không giữ lại ở đây nữa." Hai người họ có tình cảm với bộ phận số Bốn, đây cũng là nguyên nhân Jeon Jungkook không điều họ đi nơi khác.

Jeon Jungkook chuyển chủ đề hỏi, "Trong phòng làm việc của em có cốc riêng để uống nước không?"

Park Chaeyoung nhìn qua bàn làm việc, Tiểu Won đã chuẩn bị cho cô hai chiếc ly, một chiếc để uống nước, chiếc còn lại để uống cà phê.

Cô không nói là có, chỉ đáp, "Anh tặng em một chiếc đi."

Jeon Jungkook: "Chút nữa anh cho thư ký Jang đem qua."

"Giống với ly của anh chứ?"

"Cũng na ná, chỗ anh không có cái giống hệt."

"Vậy cũng được."

Cuộc điện thoại lại trầm mặc hơn mười giây.

Trước kia hai người gọi điện thoại, lúc không nói chuyện, bầu không khí vô cùng ngượng nghịu.

Nhưng bây giờ không nói gì, có thể cảm nhận được sự tồn tại, hơi thở của nhau một cách rõ ràng, nói gì lúc này ngược lại lại trở nên thừa thãi.

Vẫn đang trong giờ làm việc, Park Chaeyoung không để cho sự trầm mặc được tiếp tục, "Anh bận việc đi, em dọn dẹp văn phòng một chút."

"Ừm." Jeon Jungkook đợi cô cúp máy trước.

-

Tất cả đồ trong phòng làm việc đều đã được Tiểu Won dọn dẹp qua, cái cô cần sắp xếp lại chính là những cuốn sách trên giá, có cao có thấp, không ngay ngắn, nhìn rất khó chịu.

Còn có cả những chai lọ rửa tay trên bồn rửa mặt, mặc dù được xếp thành hàng, nhưng cao thấp đan xen, nên cô xếp lại một lần nữa.

Rất nhanh sau đó thư ký Jang đã đem cốc đến, tổng cộng có hai chiếc.

Jeon Jungkook dán một dòng giấy nhỏ trên miệng cốc: [Chiếc ly thuỷ tinh giống với chiếc của anh, còn ly cà phê và chiếc anh dùng là một cặp.]

Park Chaeyoung cất ly thuỷ tinh vào tủ trà, cô đem ly dùng để uống cà phê đi rửa.

Sáng chín chiều năm, đây là lời bảo đảm của cô với Jeon Jungkook, đến giờ, Park Chaeyoung tự giác rời khỏi văn phòng.

Ở bãi đỗ xe của công ty, Park Chaeyoung gặp được Kang Dong Wook từ bên ngoài trở về.

Nhà Kang Dong Wook có điều kiện, chiếc xe anh ta lái cũng rất nổi bật, việt dã màu đen.

Xe Park Chaeyoung lái hôm nay là chiếc siêu xe Jeon Jungkook tặng cô, cửa sổ xe của Kang Dong Wook đang được kéo xuống, Park Chaeyoung cũng vậy.

Hai chiếc giao nhau, một cao một thấp.

Park Chaeyoung nhẹ nhấn phanh xe, nghiêng mặt qua, "Lúc đi làm thì nghiêm túc làm việc, lúc chơi game thì để ý một chút, đừng để đến lúc công việc làm không xong, chơi game cũng chẳng ra sao."

Kang Dong Wook: "...." Bị cứng họng.

Anh ta nheo mắt nhìn Park Chaeyoung. Park Chaeyoung nhấn ga xe, trong chốc lát chỉ còn thấy đôi đèn ô tô.

Ngay sau đó Kang Dong Wook bị chọc tức đến độ muốn quay xe đuổi theo Park Chaeyoung.

Park Chaeyoung không về thẳng nhà, cô đến khu chợ bán cây cảnh, cô mua vài chậu cây cảnh và hoa hồng đặt trong phòng làm việc. Làm việc nhiều năm như vậy rồi, điều cô không nhịn được nhất là công việc khô khan, cũng như phòng làm việc đơn điệu.

Từ chợ hoa đi ra, Park Chaeyoung nhận được điện thoại của Kim Jaehyun gọi đến.

Mấy ngày nay Kim Jaehyun đang bận dự án mới, không có thời gian hẹn cô, "Khi nào em rảnh vậy?" Bữa cơm kia, anh vẫn luôn để trong lòng.

Park Chaeyoung đã đồng ý với Jeon Jungkook rằng sẽ từ chối cuộc hẹn này, cô cười nói, "Sợ rằng không có thời gian rảnh mất rồi."

"Không phải em không cần vội đi làm hay sao?"

"Hôm nay em chính thức nhậm chức rồi."

"Vậy đợi khi nào em thích nghi xong ở bộ phận số Bốn lại bàn."

"Anh không cần phải khách sáo với em, cũng không cần mời ăn đâu, sau này còn có nhiều việc cần tìm anh giúp đỡ nữa."

Kim Jaehyun yên lặng trong giây lát, "Được, có gì cần anh giúp em cứ nói. Bây giờ em ở Lạc Mông, không tránh được việc sẽ đụng mặt với Kim Da Mi, có một số chuyện anh không có cách nào giải thích thêm được với cô ấy, càng giải thích càng dây dưa lằng nhằng. Thái độ của cô ấy, em không cần phải để trong lòng."

"Bộ phận số Bốn với đống đổ nát kia đã đủ cho em thu dọn rồi, nào có thời gian để ý đến những thứ khác." Park Chaeyoung hỏi anh, "Anh biết Kim Da Mi đã kết hôn chưa?"

"...Anh không để ý." Anh nói, "Vậy cũng tốt."

"Có lẽ cô ấy đã dần dần bước ra được rồi, có cuộc sống mới rồi cũng sẽ không so đo những chuyện trước kia."

Park Chaeyoung đi đến trước xe, Kim Jaehyun nghe được tiếng cô mở khoá ô tô, "Em lái xe cẩn thận, anh bận việc đây."

-

Về đến nhà, xe của Jeon Jungkook đã dừng ở chỗ đỗ xe. Không ngờ anh lại về sớm vậy.

Phòng khách không có ai, Park Chaeyoung đi lên lầu, đèn trong phòng ngủ đang sáng lên.

"Em về rồi." Cô bước vào phòng ngủ, Park Chaeyoung đang khom lưng đặt đồng hồ lên tủ, ống tay áo được xắn lên, lộ ra vết cào không đậm không nhạt kia.

Từ cấp trên đến ông xã, Park Chaeyoung mất nửa phút để thích ứng, "Tối nay anh không có tiệc xã giao sao?"

"Ừm."

"Dì Lee không có ở nhà à?" Cô lại hỏi.

Bên phòng bếp không có động tĩnh gì, cũng không thấy mở đèn.

Jeon Jungkook nói, "Hôm nay dì Lee xin nghỉ." Anh đưa tay cho cô, "Em qua đây."

Park Chaeyoung vừa nắm lấy tay anh đã bị anh kéo vào lòng, anh đứng đối diện, dùng lực ôm cô.

Không hôn môi, cũng không làm gì khác, chỉ là một vòng ôm như vậy.

Park Chaeyoung vẫn luôn muốn có được một cái ôm ấm áp chân thực như vậy, đã muốn từ rất lâu rồi. Cảm nhận được vòng tay Jeon Jungkook hơi nới lỏng, như muốn buông cô ra, cô lập tức ôm lấy eo anh. Cô còn muốn anh ôm mình lâu hơn một chút, Jeon Jungkook nhận được tín hiệu này, liền ôm chặt cô.

Jeon Jungkook cúi đầu nhìn cô, "Trưa mai em có hẹn ai cùng ăn cơm hay không?"

Park Chaeyoung vẫn chưa nghĩ ra sẽ hẹn ai, những người phụ trách ban ngành của bộ phận, cô muốn hẹn từng người một. Nếu nói chuyện trong phòng làm việc quá mức nghiêm túc, nhưng lúc ăn cơm nói chuyện thì có thể biết được thêm gì đó, cũng có thể nhanh chóng hiểu được tính cách và thói quen của một người.

Co nói, "Không phải là Kang Dong Wook thì chắc là Jo Jung Suk. Cũng có thể sẽ gọi hai người họ cùng đến luôn."

Jeon Jungkook nắm chặt eo cô, dán lên người anh, "Trước kia em bảo muốn anh theo đuổi em, nhưng giữa vợ chồng không cần thiết phải theo đuổi. Chúng ta đổi sang một phương thức khác"

Park Chaeyoung không hiểu, "Đổi sang phương thức nào?"

Jeon Jungkook nói, "Ngoài là vợ chồng ra, chúng ta còn có quan hệ gì?"

Park Chaeyoung phản ứng lại, "Sếp theo đuổi cấp dưới.?"

Jeon Jungkook "Ừm" một tiếng, nhìn vào mắt cô, "Chiếc ly cà phê sáng nay tặng em, là ông chủ Lạc Mông tặng cho giám đốc bộ phận số Bốn."

-

Editor có điều muốn nói:

Trong tiếng Trung từ 杯子(Chiếc cốc, chiếc ly) đồng âm với từ 輩子 (Kiếp, cuộc đời). Hành động tặng cốc cho người mình thích, mọi người vẫn hay nói là "Tặng em một chiếc cốc" mang ý nghĩa là "Tặng em cuộc đời này."

Anh Tần tặng Park Chaeyoung chiếc cốc liệu có phải là ý kia không nhỉ? Hehe, anh nhà còn muốn chơi trò tình yêu công sở nữa đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro