𝒱𝑒̂̀ 𝒸𝓊̀𝓃𝑔 𝒩𝒶, 𝒟̵𝒾𝑒̣̂𝓅 𝑜̛𝒾!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường về Thanh Hoá xa xôi, quê của Điệp, quê của người con trai mà anh thương. Vốn dĩ định sẽ cùng nhau nắm tay về quê ra mắt u, nhưng giờ người còn đâu. Một mình Na ngồi tàu mấy ngày, tìm đến tận cửa nhà Điệp. Một mình Na trao tận tay hũ tro cốt của con trai u cho u, kể cho u nghe những câu chuyện ở tiền tuyến, đưa cho u kỉ vật và thư từ mà Điệp đã cất giữ bấy lâu...Một mình Na trông thấy u khóc, Na mất đi một người thương, còn u mất đi cả chồng và cả đứa con trai út. Nghĩ đến đây, anh không kềm lòng được mà khóc nghẹn cùng u.

"Ở lại đi con, bầu bạn với u rồi còn lo hương khói cho thằng Điệp..."

"U không la rầy khi thấy con và em ấy..." - Na ngập ngừng, không dám nhìn thẳng vào mắt bà lão đã ngoài sáu mươi

"U biết rồi thì la rầy cái chi...Mỗi lần Điệp viết thư gửi về đây, nó đều kể về con, về người mà nó thương, nó yêu. Con đọc xem, trong thư thằng Điệp còn biên rằng khi chiến dịch toàn thắng, nó sẽ dẫn con về đây ra mắt u!"

Người mẹ đưa ra lá thư đã cũ, vậy mà nét chữ ấy vẫn in đậm, hiện hữu đẹp đẽ và không phai đi. Na ôm tờ giấy úa vàng vào lòng, nhìn lên tấm di ảnh trên bàn thờ kia, giọng nghẹn ngào

"Anh về rồi đây, về cho u nhìn...u vui lắm, còn nói anh ở lại đây với u lo hương khói cho em..." - Na lại khóc, khóc không kiềm được vì quá thương Điệp

Hai người, một già một trẻ ôm nhau bên mái hiên, đau lòng trước di ảnh người con trai tên Điệp. Ngoài cửa sổ, Điệp đưa mắt nhìn u và anh, người mà mình luôn nhớ thương. Cậu cười, rất tươi và hạnh phúc. Như chỉ chờ có vậy, chỉ chờ được thấy má, thấy Na, chỉ chờ được nhìn thấy tình cảm của mình được đáp lại, Điệp an tâm rời đi, thân ảnh tan theo gió, về một nơi thật xa, không có đau thương, mất mát và chiến tranh nữa, chỉ còn trái tim đập mãi lên, dồn dập, bởi tình yêu mà người lính trẻ dành trọn cho chàng bác sĩ quân y năm nào...

"Anh đứng như trồng, chẳng chịu đi
Nhớ nhung vun được đức kiên trì
Anh nhìn nét mặt người qua vội
Thông cảm muôn đời những biệt li
Nếu thức ăn kia gắp một mình
Tủi lòng, anh vẫn vững lòng tin.
Thương em vất vả, anh quên hết
Nỗi khổ mong chờ cháy dạ..."

•    Trích thơ: "Đứng chờ em" – Xuân Diệu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro