Khoảng khắc không báo trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gon?"

"Killua?"

"À, cậu nhấc máy rồi. Tớ không chắc cậu còn thức vào giờ này không. Đối với cậu thì lúc này đã khoảng hai giờ sáng, phải không?"

Gon nhìn vào chiếc đồng hồ trong bóng tối. Lúc đó gần một giờ bốn mươi lăm. Cậu đã ngủ được một lúc trước khi tiếng rung của điện thoại đánh thức cậu. Cậu đã không để điện thoại ở chế độ im lặng trước khi đi ngủ. "Ừm, đúng rồi," cuối cùng cậu bé tóc đen cũng trả lời, "Còn cậu thì sao?"

"Ở Kipurnican thì khoảng mười giờ. Tớ đã cho Alluka đi ngủ cách đây một giờ và sau đó đang chơi một trò chơi..." Cựu sát thủ im bặt.

Gon ngái ngủ chờ đợi, chỉ để phòng trường hợp Killua sắp kết thúc câu nói của mình. Cậu có linh cảm về phần còn lại của câu nói, nhưng cậu bạn Tsundere tóc trắng có lẽ sẽ không nói. Sau khi sự im lặng kéo dài đủ lâu, Gon hít vào một hơi rõ ràng để cho thấy cậu sẽ phá vỡ sự im lặng.

"-nhưng rồi tớ lại nghĩ đến cậu!"

Gon giật mình kinh ngạc. Kéo điện thoại ra khỏi tai đang kêu, cậu nhìn chằm chằm vào nó với một nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt. Gon đã rất vui khi nghe điều đó. "Ừm... theo cách nào?" anh lẩm bẩm vào micrô.

"Không phải theo cách đó , chỉ là theo cách bình thường thôi," Killua khẽ rít lên, sự ngượng ngùng hiện rõ trong giọng nói. Chàng thanh niên kiểm tra để chắc chắn rằng Alluka vẫn đang ngủ trên giường khách sạn bên cạnh mình. Không cố ý hét lên, nhưng cậu thực sự muốn nói ra. Nói rằng cậu đã nghĩ về Gon, người đang ở cách xa hàng ngàn dặm. Tất nhiên tên ngốc trên đảo phải khiến cậu trông giống như một kẻ biến thái và phá hỏng tâm trạng. Không phải là Killua thường không như vậy.

"Cách bình thường?"

"Cậu biết đấy, như nghĩ về việc đi du lịch cùng cậu, tập luyện cùng cậu, thậm chí chỉ là ăn cùng cậu..." Trời ơi, mình đang nói gì thế? Nghe giống như bản thân đang có tình cảm vậy. Đỏ mặt, cậu thiếu niên tóc trắng cố gắng giữ bình tĩnh và đè nén những cảm xúc Tsun đó xuống. "Tớ chỉ nghĩ về cậu và quyết định gọi cho cậu, được chứ?"

"Tớ cũng thích cậu, Killua," Gon khúc khích trong bóng tối. Cậu đặt điện thoại lại lên má và nhắm mắt lại. Cậu hình dung ra người bạn trai ấy đang ở trước mặt mình, khuôn mặt đỏ bừng và đôi lông mày mỏng nhíu lại. Killua luôn rất tuyệt, nhưng thật dễ thương khi anh ấy thất vọng vì cảm xúc của mình.

Nghe thấy tiếng cười du dương đó, cậu bé lớn hơn cau mày. Thở dài, cậu xoa mái tóc trắng bằng tay còn lại. Tốt hơn là cứ tiếp tục nói những điều ngớ ngẩn. "Tớ cũng thích cậu, Gon. Vì một lý do nào đó, tớ chỉ muốn nói với cậu điều đó."

"Cậu nói thế làm tớ vui lắm", người ở đầu bên kia lại mỉm cười, hy vọng sẽ khuyến khích những cuộc gọi điện thoại tình cảm như vậy trong tương lai.

"Im đi. Ý tớ là, ừm...Đừng quá vui mừng. Ý tớ là-"

"Killua, tớ thích cậu."

"tớ cũng thích cậu, Gon..."

"..."

"tớ thích cậu, Gon."

"tớ cũng thích cậu, Killua~"

"Đừng tận hưởng nữa. Nó là cực hình với tớ, cậu biết không?"

"Nhưng cậu là người gọi tớ mà," Gon thì thầm một cách vui vẻ khi nằm xuống. Đầu tựa vào gối, khi bản thân lại cảm thấy buồn ngủ. "Cậu còn muốn nói gì nữa không?"

"Cuối tuần này tớ phải chịu thôi. Trong cuộc trò chuyện video của chúng ta, tớ sẽ không nương tay với cậu đâu."

"Được rồi, đáng mong chờ lắm đây." cậu bé nhỏ hơn ngáp dài. Cậu kéo chăn lên tận cằm và tiếp tục lắng nghe.

Killua kể một chút về ngày của mình. Cậu ấy đã đi đâu với Alluka, họ đã làm gì khi đến đó, nói rõ hơn về đồ ăn trong bức ảnh cậu ấy đã gửi trong bữa trưa. Rõ ràng là cậu ta không muốn nói chuyện. Chỉ cần biết Gon ở đó đầu bên kia là đủ rồi.

"Và, cậu biết đấy, nếu chúng mình có cơ hội đi cùng nhau, tớ chắc chắn rằng nó sẽ vui như vậy," Killua cười khúc khích khi cuộc độc thoại kéo dài nửa giờ với chính mình kết thúc. Gon đã ngủ từ lâu, tiếng thở nhẹ nhàng, quen thuộc phát ra từ loa với tốc độ đều đặn. Tuy nhiên, đó là một âm thanh đáng an ủi khi nghe thấy. Khi cậu nhớ Gon đến thế này.

"Được rồi, tớ sẽ để cậu tiếp tục làm những gì cậu đang làm. Ngày mai, Alluka và tớ sẽ đến Sở thú vì em ấy muốn xem gấu trúc..." Ngay cả khi người bạn của đời cậu không tỉnh táo để trả lời, thì điều đó cũng không hề bớt căng thẳng. Liếc sang để chắc chắn rằng cô em gái nhỏ của mình cũng vẫn đang mơ, Killua hít một hơi thật sâu và thì thầm, "Ừm, cảm ơn cậu lần nữa vì đã nhấc máy, mặc dù đã rất muộn. tớ thích cậu... và tớ nhớ cậu, được chứ, Gon?"

Cựu sát thủ gần như ném chiếc điện thoại bọ cánh cứng của mình khi nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ vì cậu thiếu niên đang ngủ thay đổi tư thế. Chắc chắn đã đến lúc kết thúc cuộc gọi.

Sau khi nhấn nút đỏ, Killua đặt báo thức cho buổi sáng. Cậu kiểm tra thời gian và thời tiết địa phương ngày mai trước khi đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ. Nằm nghiêng và nhắm mắt lại, cậu tưởng tượng Gon nằm cạnh mình, dưới chăn. Và cuối cùng, họ sẽ lại ở bên nhau. Cùng đi du lịch, tập luyện, ăn uống... chạm vào nhau. Nhưng bây giờ, thật tốt khi biết rằng mình có thể liên lạc với người mà cậu yêu thương nhất mà không cần báo trước một giây phút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro