45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật dâm." Môi Jungkook đụng tới trên vành tai cô: "Vừa nhìn em như vậy đã nghĩ đè em mà thao."

"Em còn phải biểu diễn nữa." Cô nhỏ giọng: "Cần phải giữ sức."

Nói cái gì đến cũng sẽ đến, điện thoại của cô reo lên.

Bạn ngồi cùng bàn ở phía bên ngoài đang tìm cô, hô lớn hỏi mọi người cô đang ở đâu, chủ nhiệm lớp muốn tập trung mọi người, luyện tập vài lần trước khi lên sân khấu.

Cô sợ bị ai đó phát hiện ra giọng mình không ổn, định điều chỉnh giọng một chút rồi mới lên tiếng trả lời.

Anh khép hờ mắt nhìn cô, cuối cùng cánh tay lại kéo qua eo cô, dùng lực đẩy về phía trước.

Thân mình bị đẩy ra phía trước, lơ đãng lại đứng giữa hai chân của anh.

Mặt cô nóng lên: "Anh cứng lên rồi..."

Anh ừm một tiếng, nhéo một cái vào ngực cô: "Tối nay cho anh liếm..."

Cũng may anh mặc quần rộng, có thể che bớt phần nào, cô bước từng bước nhỏ đi ra khỏi cửa như muốn bỏ chạy.

Anh nhìn bóng lưng của cô đang đi ra ngoài, anh thu tầm mắt về, đi vào toilet.

Cứng rắn đến khó chịu. Anh tựa lên cánh cửa phòng kế bên, đốt điếu thuốc ngậm lấy, tay anh chậm rãi cầm lấy điếu thuốc thở một hơi dài. Đốt ngón tay vừa rồi ở phía dưới của cô nên còn dính một ít chất lỏng nhờn nhợt , còn giữ chút cảm xúc khít khao cùng mùi hương.

Anh khép hờ mắt, trong đầu thong thả vẽ ra đầu vú vểnh cao của cô , mông rất tròn. Mỗi tiếng rên rỉ cũng thật dâm đãng.

Tưởng tượng không tiếng động cũng đủ hấp dẫn. Yết hầu của anh trượt lên xuống, năm ngón tay nắm chặt, hừ một tiếng.

Lúc rửa tay xong định đi ra thì một cánh cửa toilet cũng vừa mở.

Bước ra là một người đàn ông đeo kính, dáng vẻ tao nhã, anh nhướng mày một cái.

Hai người nhìn nhau một lát. Người kia cười với anh tựa hồ như vô cùng thân mật, anh nhàn nhạt bĩu môi, xoay người rời khỏi.

Cái gì mà anh trai hàng xóm chứ.

Cô không hiểu, nhưng anh không phải là tên ngốc.

Tiết mục biểu diễn không có gì khác lạ, chỉ là cả lớp cùng nhau hát một bài hợp xướng.

Sau khi chấm dứt, cô vào phòng thay quần áo. Bạn cùng bàn nói chuyện gì đó về việc thảo luận tiết mục vừa rồi, cô nghe câu được câu không.

Cảm thấy trong không khí vẫn còn lưu lại hương vị của anh .

Mấy ngày nay, cô chỉ nghĩ là mình nhớ anh, đến tận lúc nãy mới nhận ra, hóa ra cô cũng nhớ cả thân thể của anh nữa.

Thắt lưng mạnh mẽ, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, cơ bắp cất chứa sức mạnh, tất cả dường như đều mang ý nghĩa kín đáo.

Điện thoại lại vang lên.

Anh trai hàng xóm nói muốn đi về trước. Cô vội buộc tóc lại, ít ra cũng nên đưa anh ấy tới tận cổng trường.

Một đường như cũ, anh hỏi nhiều câu: "Vẫn còn muốn vào Đại học A à?"

"Muốn." Cô gật đầu.

"Muốn thì cố lên." Anh trai hàng xóm ôn hòa cười cười: "Đang là thời điểm then chốt của cấp ba, tâm tư nên tập trung vào việc học nhiều hơn, em thấy có đúng không ?"

Cô hơi run sợ một chút, đáp vâng.

Bất quá đạo lý và lý trí luôn là hai chuyện khác nhau, có khi đáng ra nên làm, nhưng lại không làm.

Cô cũng không biết, kết quả này là mù quáng cố chấp, hay là trên người anh có ma lực khiến cho cô không thể kiềm chế được chính mình nữa.

Tóm lại, cô chính là say đắm. Một đầu chui vào, sau đó tự nhiên càng lún càng sâu.

Cô quay lại hội trường.

Tiết mục nhàm chán, cứ liên tục như thế thêm vài giờ nữa. Lúc này, thính phòng sớm bề bộn. Nơi nơi đều là chỗ trống, còn số người ngồi ở phía đằng kia thì đang tán gẫu cười hi hi ha ha.

Cô hơi mang tâm sự, không quá chuyên tâm vào việc của lớp mình.

Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Bạn ngồi cùng bàn lắc đầu chuyển hướng đi nơi khác, vừa thấy cô thì vẻ mặt liền sáng sủa lên, liếc liếc mắt ý bảo cái gì đấy.

Cô có chút chột dạ, đi về phía trước vài bước, lúc này mới nhận ra. Tầm mắt hướng sang bên một chút.

Cách bọn họ một cái hành lang nhỏ hẹp, anh đang yên tĩnh ngồi ở đằng kia, hơi có chút trầm mặc.

Nguyên một hàng ghế đều trống không, chỉ mỗi anh ngồi đó, đang nhìn lên sân khấu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Ngực cô mềm nhũn.

Cũng may không tới gần quá, anh dường như nhận thấy được gì đó, nghiêng mặt qua bên này

Cô bước tới gần anh.

Cô đứng bên cạnh anh, có hơi co rúm người lại, chỉ chỉ tay về phía cửa ra vào: "Em vừa tiễn anh trai hàng xóm về."

Ngữ khí nói chuyện thật là tự nhiên, không biết thế nào, sau khi nói xong lại lập tức nhớ đến câu nói kia của anh.

Trước mặt anh trai hàng xóm...

Tai cô nóng lên rồi.

Anh như cười như không ừ một tiếng. Lười biếng đứng lên: "Em tắt điện thoại nên anh đến tìm em."

Xung quanh rất yên tĩnh, âm thanh của anh trở nên rõ ràng.

Cô có thể thoáng nhìn thấy được vẻ mặt kỳ dị của bạn cùng bàn.

Cô đỏ mặt ừm một tiếng, sau đó liền im bặt.

Hai người trầm mặc một khắc.

Anh hất cằm nhìn lên sân khấu: "Còn xem không ?"

" Không xem." Cô lắc đầu.

Anh liền xách túi sách lên: "Vậy thì đi."

Tiếng nói vừa dứt, bạn cùng bàn nhanh chóng ở phía sau lưng ho khụ khụ hai tiếng.

Cô theo bản năng đi tiếp vài bước sau đó dừng lại, lùi về: "Cái kia... hoa, cậu về ký túc xá lấy giùm tớ trước nhé."

Anh không nói gì, lẳng lặng rũ mắt xuống.Sau hội trường là đêm hè.

Anh chưa nói muốn đi đâu, cô chỉ im lặng đi theo anh.

Đèn đường nhạt nhẽo. Bóng dáng hai người rơi trên mặt đất, một trước một sau, thật vi diệu liền cùng một chỗ.

Cong cong quẹo quẹo dọc theo căn tin, thư viện, quầy bán quà vặt, sau cùng là phòng học cũ đã bỏ hoang từ lâu.

Cửa sau không khóa. Đẩy vào trong kêu "két" một tiếng.

Anh nâng tay bấm bật đèn.

Túi sách của hai người bị anh tùy tiện đặt ở một bên, đá lên cửa.

Cuối cùng một loạt bàn học cũ đã được đẩy về một góc ở đằng kia, anh dựa nửa người lên tường, cô chầm chậm đi qua.

Anh ôm eo cô. Tay phải theo vạt áo ngắn tay tham tiến vào. Gạt mở yếm khoá nội y, lại vòng trở về, năm ngón tay lồng trụ một bên nhũ thịt.

Cảm giác da thịt trần truồng thân mật nhau.

Hô hấp của cô hỗn loạn.

Anh không nắm chặt, đốt ngón tay chỉ hơi tiến nhũ trong thịt, lại nới ra. Trên ngón tay có vết chai chà sát qua lại trên đầu ngực hai lần, cô cảm nhận được rõ ràng chỗ phía trên đỉnh ngực kia.

"Cứng như đá nhỉ ?" Anh trêu chọc cô.

Thân thể cô mềm nhuyễn, mới vừa rồi ở phòng thay quần áo vốn đã bị gợi lên một nửa, lúc này anh vừa chạm vào người cô cũng đã rất suy nghĩ tới.

"Ưmmm..."

Hiển nhiên anh cũng không thể nhẫn nại thêm nữa, cách xa cô vài ngày, anh lúc này đã cứng rắn đến muốn sáp cô.

Bàn tay anh tiến vào giữa đùi cô: "Nước đã chảy đủ ướt rồi à ?"

Quần lót ướt, cô có thể phát giác được động tác của ngón tay anh. Đầu ngón tay đi vào, tách hai mảnh thịt mềm ra, để ở giữa cái lỗ miệng nhỏ kia, thử đâm đâm vào bên trong thăm dò.

Cô cắn môi dưới: "Có thể rồi."

"Sợ em đau." Âm thanh của anh trầm khàn.

Ngón giữa vẫn cắm đi vào một ít, chất lỏng ấm áp bị đốt ngón tay thon dài khuấy đảo bên trong tạo nên tiếng vang nhỏ.

Cô rên rỉ.

Thịt mềm bao phủ nhanh chóng, quấn chặt lấy đốt ngón tay, hấp vào sâu hơn bên trong. Như là đang muốn nhiều hơn.

"Lỗ nhỏ thật mẫn cảm." Anh nhếch cằm nhìn cô: "Mới một ngón tay liền kêu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro