Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay thời tiết lạnh đến lợi hại, gió Bắc thổi như tát vào miệng, khiến huyệt thái dương trở nên đau nhức.

Liên Tiêu ngồi xổm dưới gốc cây cổ thụ ở góc sân chơi, cặp sách không hình không dạng mà đeo trên lưng, híp mắt nhìn sắc trời, anh đem khóa áo kéo đến sát cằm.

Mới 3 rưỡi chiều mà sắc trời đã dần trở nên ngột ngạt, khiến con người ta có cảm giác muốn xé toạc nó.

Phía sau con đường nhỏ có một người đi ngang qua, là Bao đầu to, chủ nhiệm lớp 3 .

Người này rõ ràng là chủ nhiệm cách vách lớp 2 , là một người vô cùng phiền phức, mỗi ngày đều ngậm cái còi đi bộ khắp nơi, lúc nào lão cũng tóm được lúc Liên Tiêu không có việc gì làm.

Liên Tiêu vội nín thở, bé mèo sau cây cũng không nhúc nhích.

Chờ Bao đầu to đi xa, bên ngoài hàng rào chợt truyền đến tiếng chó mèo sủa inh ỏi.

Anh đứng dậy nhìn qua khe hở trên tường, cặp sách trượt từ trên vai xuống cổ tay, lắc mạnh hai lần, sau đó giương cánh tay quăng qua tường.

"A!" Nhị Quang chợt thét lên ở phía đối diện, "Liên Tiêu cái đcm nhà cậu......"

"Ai vậy." Liên Tiêu thuần thục hai bước liền trèo lên tường, đỡ tay ngồi xổm trên khoảng trống, từ trên nhìn xuống Nhị Quang ở phía dưới, đè giọng nói.

"Cậu lại nhắm vào tôi nữa! Cậu chính là cố ý!" Nhị Quang xoa xoa đầu đi nhặt lại cặp sách cho Liên Tiêu, "Còn không mau xuống dưới a! Sau này còn lâu mới để cho cậu làm vậy lần nữa!"

Nhị Quang gần đây đang học nói tục chửi thề, ngày ngày treo trên miệng đều là những "lời hay ý đẹp", cứ hễ trước mặt Liên Tiêu là có thể xổ ra một tràng.

Hai người bọn họ trong lần gặp đầu tiên chính là không được tốt đẹp cho lắm, cậu bị Liên Tiêu đánh cho một trận tơi bời, ấn tượng để lại quá sâu đậm, dồn nén trong sâu thẳm tâm hồn, hai ba năm liền không thể nào quên

Liên Tiêu phớt lờ cậu, nhắm vào con dốc nhỏ bên cạnh Nhị Quang mà nhảy xuống.

Vừa đáp người xuống, cậu liền cảm thấy phía sau lưng chợt nổi gió lạnh.

Đúng đời, vừa đặt chân xuống đất liền nghe thấy Bao đầu to ở sau tường rống lên: "Liên Tiêu! Em lại trốn học nữa!" Tuýt còi đuổi theo.

"Chạy!" Liên Tiêu kéo lấy cặp sách trong tay Nhị Quang đeo lên trên lưng, lao đầu  ra khỏi con hẻm.

"Cậu có thể nhanh lên chút được không!" Nhị Quang khịt khịt mũi khom lưng ở phía sau đuổi theo, "Từ từ đã!"

Liên Tiêu thẳng từ con hẻm nhỏ lao ra đến ngã ba mới dừng lại, chậm rãi và thong thả nhảy tung tăng trên lề đường, nhìn Nhị Quang chờ cậu đuổi qua tới.

"Tôi trước hết...... đi...... mua......khoai nướng......" Nhị Quang thở hổn hển, hai tay chống đầu gối nói "Cậu ăn không?"

"Ai mời." Liên Tiêu hỏi.

"Trước kia không phải đều là cậu mời sao?" Nhị Quang giả ngu ngơ nhìn cậu, mũi còn xoa chút nước mũi đã khô.

"Vậy không ăn." Liên Tiêu liền quay đầu tiếp tục đi.

"Vậy tôi mua một cái hai chúng ta chia đôi." Nhị Quang lại khịt mũi một cái, một tay túm cặp sách trên mặt đất cầm lên, một tay lục lọi không ngừng.

Liên Tiêu không đi cùng xe với cậu ta , buồn bực nhìn lại tài khoản .

Lời của Nhị Quang đã chọc trúng ngay phiền não của anh mấy ngày nay.

Trước kia mẹ một tuần có thể cho anh 300 tệ tiền tiêu vặt, từ tháng trước trở đi liền trực tiếp giảm còn một nửa.

Liên Tiêu không thèm đồ ăn vặt, anh chính là mê chơi game.

Thời điểm cầm mười mấy tệ cùng Nhị Quang đi đánh King of Fighters, chơi cược cũng không tốn bao nhiêu tiền , còn có thể mời Nhị Quang ăn kem que.

Hiện tại muốn mua cái gì đều phải tính toán tới lui, y như mấy thím ở tòa nhà suốt ngày ôm đồng hồ đo số điện, sợ người ta ăn trộm bớt vài đồng, cảm thấy voi cùng khó chịu.

"Vậy còn em trai cậu thì sao?" Ngay lúc anh đang hơi khó chịu, Nhị Quang đã kịp thời quay lại thêm dầu vào lửa.

"Nó không phải em trai tôi." Liên Tiêu không kiên nhẫn mà đá bay một hòn đá nhỏ.

"Có em trai không phải rất vui sao." Nhị Quang chọn lựa kỹ càng một củ khoai lang nhỏ, cân đo đong đếm một hồi lâu rồi mới đưa Liên Tiêu một nửa, "Tôi chính là muốn có em trai, bà chị ở nhà suốt ngày đánh đập hành hạ tôi, chính là không có tí địa vị nào."

Liên Tiêu không tiếp lời mặc cho cậu ta lải nhải một hồi lâu.

Anh không thích vừa đi vừa ăn, nhận lấy bóc vỏ, đứng đó cắn hai ba miếng liền giải quyết xong, sau đó trực tiếp hướng ngã rẽ bên phải mà đi.

"Hôm nay thứ sáu, không đi đón em trai cậu sao?" Nhị Quang không nhúc nhích, mặt hướng về phía ngã rẽ, giọng nói xen mấy phần phiền phức mà nhắc nhở anh.

Liên Tiêu nhìn bầu trời, vẫn lạnh tanh.

Đinh Tuyên ngày thường bốn giờ rưỡi đã rời khỏi nhà trẻ, Liên Tiêu chơi đến 5 giờ mới tới đón cậu.

Thứ sáu nhà trẻ tan học sớm, bốn giờ là có thể đón về, nhưng anh chính là  không muốn đi.

Anh cảm thấy Đinh Tuyên rất phiền, đặc biệt là hôm nay.

"Không đón" Liên Tiêu không kiên nhẫn quay qua phía Nhị Quang nhăn mặt, "Có đi hay không, cậu không phải nói hôm nay không thể lãng phí cơ hội sao?"

"Đi!" Nhị quang lưu luyến nhét miếng khoai nướng cuối vào trong miệng, lè lưỡi mơ hồ nói.

Hắn lấy hai tay lau lau xuống quần, sắp xếp rõ ràng mọi chuyện: "Đánh hai trận sau đó cậu đi đón em trai, tôi còn phải về nhà xem Tử Vi có trốn thoát không *(?)."

"Ngươi còn xem Hoàn Châu cách cách?" Liên Tiêu ghét bỏ cách xa hắn hai mét.

"Chị gái của tôi xem, tôi mà không xem thì chỉ có chết." Nhị Quang kéo cặp sách đuổi theo, "Cậu không xem a? Không xem mà biết rõ vậy sao."

Liên Tiêu sắp xếp thời gian so với Nhị Quang sai biệt không quá nhiều, nhiều nhất là làm hai trận, đến bốn giờ rưỡi phải đến nhà trẻ.

Tuy rằng anh thật sự cảm thấy Đinh Tuyên rất phiền phức, nhưng vẫn phải lết mình đi đón cậu.

Lão ba và mẹ một người 6 giờ tan tầm một người 8 giờ 30. Mặc dù không mấy vui vẻ, anh vẫn phải tiếp nhận nhiệm vụ đón Đinh Tiêu trở về nhà.

Kỳ thật mẹ mang về là một đứa em trai "bình thường", có thể nói chuyện , cùng anh chơi đùa, chẳng sợ giống như chị em nhà Nhị Quang cả ngày chỉ có đánh nhau, Liên Tiêu cảm thấy không nên làm phiền anh nhiều như vậy.

Có một cậu em trai chơi cùng cũng khá thú vị.

Trước kia anh ở nhà chính là nhàm chán đến mức muốn mọc lông, luôn cảm thấy rất ghen tị với cặp song sinh ở nhà bên cạnh chơi xây lâu đài trong hố cát.

"KO!" Nhị Quang ở bên cạnh hét lên, khiến Liên Tiêu kêu sững người một chút, sau khi lấy lại tinh thần thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

"Cậu hét cái gì!" Liếc nhìn anh đẹp trai bị KO trên màn hình, đá Nhị Quang một cái.

"Cậu hôm nay sao lại mất tập trung như vậy, thua liên tiếp hai ván a!" Nhị Quang so với anh phản ứng nhanh hơn, đồng thời còn trốn rất linh hoạt.

Hai người bọn họ đang đặt cược với hai đứa ngốc bên cạnh, ai thua thì bao tiền bên còn lại, hai chàng trai bắt đầu la ó.

"Gấp cái gì." Liên Tiêu cũng cảm thấy chính mình hôm nay phát huy không ổn định, trong lòng như mọc cỏ loạn

Nhìn ra phía của sổ cũ kĩ của cửa hàng, sắc trời vẫn như cũ, thậm chí còn cảm thấy sáng sủa hơn trước ít nhiều.

Anh gõ vào bàn phím, một lần nữa ngồi xuống: "Mời hai tên ngu ngốc kia lại vào lại đi!"

Kế tiếp ba trận, Liên Tiêu xem như lấy lại tay.

Hai nhóc con bị anh hành đến ngơ người, mấy cậu sơ trung bên cạnh đều thò qua xem.

"Rất lợi hại a." Một trong số đó còn nói, "Cùng đánh một trận không anh trai!?"

Vô nghĩa.

Cũng không hỏi thăm xem này phố quyền hoàng là ai.

Liên Tiêu trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cái đuôi đã vẫy lên đến tận trời.

"Hôm nay không rảnh." Đánh thắng xong liền thu tay lại, túm cặp sách từ trên ghế đứng lên, ra hiệu cho Nhị Quang rời đi.

"Lại đánh một ván." Nhị Quang đem Tử Vi quên béng mất, mông dính chặt trên ghế không chịu di chuyển .

"Nhanh đi thôi," lão bản Tôn Anh nắm chặt đem hạt dưa lắc lắc, " đã 5 giờ rưỡi rồi, đợi chút chị gái cậu lại tới đây làm ầm ĩ."

Liên Tiêu nghiêng đầu nhìn sắc trời, bị một câu này của ông chủ dọa cho giật mình.

"Mấy giờ cơ?" trong lòng thầm nghĩ, chạy tới cửa cầm chiếc đồng hồ báo thức bị hỏng.

Thấy kim đồng hồ thật sự kẹt ở giữa số 5 và 6, da đầu anh đã tê rần, không nói hai lời liền ra ngoài.

"Ngày của tôi." Nhị Quang lẩm bẩm một câu, đẩy hai tên nhóc kia ra hô thanh "anh Tôn tìm hai người bọn họ lấy tiền nha", nhanh chóng đuổi theo Liên Tiêu.

Vừa mở chiếc rèm cửa nỉ dày cộm bước ra ngoài, hắn ngơ ngác, có chút hưng phấn ở phía sau đuýt Liên Tiêu kêu to: "Tuyết rơi rồi! Liên Tiêu! Thật lớn nha !"

Liên Tiêu nào còn cần hắn nhắc nhở.

Vừa rồi từ trong tiệm chạy ra, thấy tuyết phủ trắng dã, ven đường không biết khi nào đều đã bị tuyết che lấp một nửa, gió lùa vào cổ lạnh buốt khiến tim anh như chạy một đường thẳng.

Anh không rảnh lo Nhị Quang ở phía sau ồn ào cái gì, thẳng một mạch chạy đến nhà trẻ, khi băng qua đường không để ý còn bị vài chiếc xe đạp phanh gấp quát lên " Con cái nhà ai mà chạy lung tung vậy".

Liên Tiêu chân không chạm đất mà chạy đến nhà giữ trẻ, thấy cửa ngoài sân khóa chặt, đèn bên trong cũng đã tắt ngúm, anh đứng sững người ở cửa, nhìn chằm chằm vào trong sân thở dốc.

"Đều...... Đi hết rồi?" Nhị Quang rốt cuộc cũng đuổi, sững sờ ở bên anh ngây ngốc.

Liên Tiêu không rảnh tiếp lời hắn, đi vòng quanh phòng bảo vệ xem xét một vòng, trống không, anh đem cặp sách ném vào bên trong, bám vào cửa sắt trèo lên.

"Cửa này quá cao!" Nhị Quang ở phía dưới kêu lên, "Nói không chừng cậu ta tự mình đi về?"

"Tự về cái rắm!" Liên Tiêu trượt chân, lòng bàn tay nắm cây cột bị cọ đến nóng rát, cắn răng ổn định lại chính mình, "Ngu ngốc! Nó còn không nhớ đường về nhà!"

"Cái kia, vậy làm sao bây giờ a!" Nhị Quang biết tình huống hiện tại của Đinh Tuyên, cũng nóng ruột theo, "Chắc không bị người ta bắt cóc đi?"

"Cậu câm miệng." Liên Tiêu lật người qua cửa sắt kêu lạch cạch rồi trượt chân ngã xuống, loạng choạng vài bước mới đứng vững.

"Tôi......" Nhị Quang còn định tiếp tục ồn ào, thì một người trung niên đẩy chiếc xe đạp bước ra từ phía sau góc ngoài sân.

"Làm gì đây?" Người nọ bước lại hai bước, sau khi thấy rõ gương mặt Liên Tiêu, liền "hứ" một tiếng.

"Khá lắm, tiểu tử nhà cậu còn dám tới, biết mấy giờ rồi không?" Ông chú đá chân chống xe đạp, đỡ đỡ chiếc mũ lông trên đầu lấy chìa khóa mở cửa, "Ta thiếu chút nữa đem em trai cậu trói lại đem sang nhà mấy người rồi."

Người này là chồng của dì Lan- người mở nhà trẻ, Liên Tiêu thấy chú lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Anh lúc này còn không quan tâm đến việc đính chính Đinh Tuyên không phải em trai mình, cách cửa hô to "chú Hồ" hỏi: "Những người khác đâu?"

"Đang ở trong văn phòng" chú Hồ lấy chìa khóa ra mở cổng, dựa vào hàng rào giải thích với Liên Tiêu, "Nó không muốn đi, cũng không cùng ta nói lời nào, liền ở trong phòng học chờ cậu. dì Lan hôm nay về quê, mấy cô giáo khác đều tan tầm, bên ngoài còn có tuyết rơi, ta sợ nó chạy loạn......"

Chú Hồ giải thích một tràng, Liên Tiêu nghe xong đại khái liền hiểu rõ.

"Cháu biết rồi! Cảm ơn chú!" Anh không đợi chú Hồ mở cửa liền tiếp tục chạy vào sân.

Văn phòng của nhà giữ trẻ ở phía sau phòng học, từ cửa nhìn không thấy, quay người tìm kiếm Liên Tiêu mới thấy ánh đèn sáng phát ra từ chiếc cửa sổ nhỏ.

Cách đó vài mét, anh liền nghe thấy một âm thanh bên trong phòng, tiếng sập cửa đều đặn vang lên.

Liên Tiêu đem gương mặt ủ rũ chạy tới, từ bên ngoài đem chốt cửa rút ra, đẩy cửa đi vào.

Đinh Tuyên trên đầu vẫn còn mang chiếc mũ len đỏ mà mẹ anh đội cho hồi sáng lúc ra ngoài, chóp mũ gắn một cục lông trắng trắng đang gục xuống.

Cậu bị tấm cửa đẩy ra sau lung lay vài bước, cục lông trắng cũng lắc lư qua lại theo, thẳng đến khi đứng vững cũng không ngước lên.

"Ta." Liên Tiêu nói, "Ngẩng đầu."

Cục lông trắng lại ngơ thêm hai giây, Liên Tiêu không hiểu tại sao cậu lại không nghe lời mọi người nói cũng không nhìn vào mắt người ta, quả thực giống như robot phản diện nhỏ trên TV.

Đang chuẩn bị nổi giận, cục lông nhỏ lại khẽ động, Đinh Tuyên rốt cuộc từ trong khăn quàng cổ nâng mặt nhỏ lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị vây bởi khăn len và mũ, hai đôi mắt to tròn lộ ra dưới vành nón, trông như một bé gái xinh đẹp, cố tình phảng phất nhìn không thấy người, tầm mắt lơ đãng mà dao động đến trên mặt Liên Tiêu, từ từ ổn định lại, nhẹ nhàng chớp một cái.

"Liên Tiêu." Đinh Tuyên nửa mặt dưới chùm khăn, thanh âm mơ hồ không rõ, cậu giơ bàn tay nhỏ đang quấn trong cổ tay ra nhét vào tay Liên Tiêu

Liên Tiêu hiện tại trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì, liền cáu kỉnh mà rút tay ra.

Trong tay Đinh Tuyên có thứ gì bay ra ngoài, Liên Tiêu cau mày nhìn xuống mặt đất, là một chiếc bánh ngọt.

Anh biết cái này, mẹ trả tiền ăn vặt cho Đinh Tuyên, mỗi ngày giữa trưa sau khi cơm nước xong, cô giáo sẽ phát cho mỗi người một cái.

Đinh Tuyên cũng cúi đầu nhìn xem, sau đó ngồi xổm xuống đất nhặt lên.

"Em còn nhặt nó làm gì, đều dính đầy bụi rồi, có ghê tởm hay không?" Liên Tiêu nhìn không được cảnh này, tiến lên một bước đem cậu kéo lên.

Đinh Tuyên bị nói đến ngơ ngơ, sau khi đứng vững liêng một lần nữa đem bánh nhỏ đưa cho Liên Tiêu, ý nói để anh ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro