【DamonAnawin】Knock Knock

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: 我家有隻貓大爺
Link truyện gốc: http://m.weibo.cn/status/5044597661107808?

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

1.

Knock Knock!

Anawin nghe bác sĩ nói với mẹ cậu rằng cậu sẽ không sống được bao lâu nữa, và cậu đã nói với Damon về điều đó với vẻ mặt kỳ lạ rằng dường như hắn đã biết điều đó từ lâu, và Damon cũng biết rằng Anawin sẽ không thể sống được cho đến khi sinh nhật lần thứ 8 của cậu.

Trẻ em thực sự không có khái niệm về sự sống và cái chết, Anawin chỉ tiếc rằng cậu sẽ không thể ăn bánh từ cửa hàng bánh trong thị trấn. Mẹ cậu nói rằng sẽ mua cho cậu một chiếc bánh thật to vào ngày sinh nhật thứ 8 của mình.

Nhưng Anawin không chán nản lâu, vì ngày hôm sau Damon đưa đến cho cậu một chiếc bánh cắt lát đầy kem màu tím, bên trong có các loại trái cây và bánh pudding yêu thích của cậu. Damon thậm chí còn đặt những bông hoa nhỏ lên trên mặt bánh.

"Cảm ơn Damon!" Anawin đã ăn, kem dính khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, khiến đôi mắt cậu bé tròn và to hơn.

Damon chỉ cười nói: “Chỉ cần đó là tâm nguyện của em, tôi sẽ giúp em thực hiện được.”

Đây là Damon, thần đèn của Anawin.

Anawin không có nhiều bạn bè từ khi còn nhỏ. Cậu thường xuyên phải ở trong phòng vì bệnh tật. Cậu cũng nhỏ con hơn những người khác. Ngay cả khi ra ngoài chơi, cậu bé cũng luôn bị bắt nạt. Nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa cậu đã có Damon.

Khi Anawin chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ, cậu sẽ nhìn thấy nhiều cánh cửa với nhiều màu sắc khác nhau, xanh lam, xanh lá cây, tím, trắng, rất nhiều cánh cửa.

Anawin gặp Damon sau cánh cửa màu đỏ. Cậu nghe thấy có người gõ cửa nên ra mở cửa cho Damon. Mái tóc đen như đôi mắt của anh, làn da trắng như tấm ga trải giường đã được giặt và khuôn miệng giống như màu táo đỏ yêu thích.

Damon là đứa trẻ thông minh và xinh đẹp nhất mà cậu từng gặp.

Dù Anawin có mong muốn điều gì thì Damon cũng sẽ luôn đáp ứng được cậu. Damon sẽ cùng cậu chơi trốn tìm và tặng rất nhiều món quà nhỏ. Chỉ trong giấc mơ cậu mới có thể chạy nhảy thoải mái.

Tuần tới là sinh nhật lần thứ 8 của Anawin. Mẹ nói rằng ngày mai cậu sẽ phải đến bệnh viện để ở lại vài ngày. Anawin đoán rằng điều này có thể có nghĩa là bản thân sắp chết và không thể ra khỏi giường. Dạo này cậu không thể nhìn thấy gì nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng mẹ khóc. Anawin không sợ chết, cậu chỉ không muốn mẹ buồn.

"Tôi hy vọng tôi không chết."

Damon ngừng vẽ khi nghe những lời của Anawin. Hắn vừa nói với Anawin ngày hôm qua rằng bức chân dung hắn vẽ cho Anawin đã gần hoàn thành.

“Em sợ chết à?”

"Tôi không sợ." Anawin lắc đầu, "Tôi chỉ không muốn mẹ khóc."

Damon nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi Anawin: "Cậu bé lần trước ném giày của em xuống sông tên là gì?"

"Ice."

"Cậu ta luôn bắt nạt em. Em có ghét cậu ta và mong cậu ta đừng xuất hiện nữa không?"

Chà, Ice luôn bắt Anawin phải đi chân trần về nhà.

"Không sao đâu, cậu ta không thể bắt nạt em nữa." Anawin nhếch khóe miệng, nở một nụ cười quái đản.

Anawin không hiểu Damon có ý gì, nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu chợt phát hiện ra đôi mắt của Damon là màu tối hơn đôi mắt thường ngày.

Anawin được đưa vào bệnh viện vào ngày hôm sau nhưng được xuất viện nhanh chóng. Bác sĩ nói đó là một điều kỳ diệu nên Anawin cũng rất vui mừng.

Nhưng rồi cậu nghe tin có một học sinh cuối cấp đã rơi xuống sông chết đuối và người đó là Ice - người luôn bắt nạt cậu.

2.

Knock Knock!

Anawin năm nay 10 tuổi, cậu bé không còn gầy gò như trước nữa. Bức chân dung Damon vẽ cho cậu vẫn còn dang dở.

“Mẹ nói năm nay mẹ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho em, anh có đến không?”

"Cái gì?"

"Là tiệc sinh nhật. Nếu có thể, em thực sự mong anh có thể đến."

"Em muốn anh đến dự tiệc sinh nhật? Đó có phải là mong muốn của em không?"

Anawin gật đầu.  Damon là bạn thân nhất của cậu nên tất nhiên sẽ muốn mời.

Damon cười lớn, "Anh không ngờ em lại có điều ước như vậy."

Hắn cười toe toét, nụ cười càng ngày càng nham hiểm, Anawin bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Cho anh vài cái tên Anawin, là giáo viên dạy toán của em? Ông chú béo nhà bên? Cô gái nhà bên? Hay là bạn cùng lớp luôn đánh đập em?"

"Cái gì?"

"Cho anh vài cái tên Anawin, hãy cho anh muốn biết em ghét ai?"

Khi giọng nói của Damon ngày càng to hơn, ngọn đèn vàng trong phòng đột nhiên vụt tắt. Khi bật sáng trở lại, ánh sáng chuyển sang màu đỏ tươi lan tỏa khắp cơ thể Damon, càng lúc càng cao hơn, ánh sáng đỏ rực lên. Cái bóng đằng sau Damon, là cái bóng có sừng trên đầu.

Anawin nghĩ đến từ mới được giáo viên dạy trong trường: ác quỷ.

"Không, em không muốn mời anh nữa!" Anawin sợ hãi nói.

"Đã quá muộn rồi em yêu, em đã ước rồi. Hãy cho anh biết tên người em ghét là ai?"

"Không muốn!"

"Nói cho anh cái tên Anawin!!!"

Giọng nói dịu dàng của Damon biến thành tiếng gầm như dã thú, đôi mắt hắn rực máu. Damon tóm lấy cổ Anawin và hét lên liên tục:

"Hãy cho tôi cái tên Anawin! Hãy cho tôi cái tên Anawin! Nếu không em sẽ phải tự mình trả giá!"

Anawin muốn hét lên nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Nước mắt cậu trào ra vì sợ hãi và đau đớn.

Anawin không biết làm cách nào để thoát ra được trước khi chết ngạt. Cậu cố thoát ra khỏi cánh cửa màu đỏ và dùng hết sức lực đóng nó lại.

Ầm ầm ầm!

Cánh cửa màu đỏ vang lên một tiếng gõ lớn, móng vuốt của quái thú cào như điên.

Anawin nghe thấy giọng nói của Damon sau cánh cửa, thì thầm như đang nguyền rủa, nói rằng đừng sợ, Anawin thân yêu, một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy em.

(Mắc gì dọa bé Anawin của tui vậy ('Д´)ゞ)

3.

Knock Knock!

Anawin nhận được thư từ chủ nhà.

Anawin cần tiền, cần rất nhiều tiền.

Không có tiền thì không có thức ăn, không có tiền thì không có chỗ ở.

Không có tiền...cậu không thể tiếp tục ước mơ trở thành nhà văn. Cậu phải sống sót trước khi có thể tiếp tục ước mơ.

Anawin thoạt nhìn đã để mắt đến một người đàn ông có trang phục rất có giá trị. Anh ta mặc một bộ vest cao cấp, giày da cao cấp, áo sơ mi trắng mới toanh và thậm chí còn quàng một chiếc khăn màu đỏ tía một cách cường điệu. Chiếc ví đen của anh ấy lộ ra bên ngoài túi quần. Trong mắt Anawin, nó nói: bạn có thể tự mình lấy nó.

Mất một ít tiền không làm tổn thương người giàu chút nào, nhưng không có tiền thì người nghèo như cậu sẽ chết!

Nhưng điều kỳ lạ là... tấm lưng ngái ngủ của người đàn ông luôn mang lại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu đối với Anawin.  Do dự hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn quyết định hành động.

Trộm ví của người đang ngủ thì dễ, nhưng khi Anawin nhét ví vào áo khoác, bàn tay phải lấy trộm đã bị người đàn ông kẹp chặt lại có sức mạnh kỳ lạ không hề phù hợp với hình dáng cơ thể của anh ta. Bị kéo vào sâu trong một con hẻm tối tăm hẻo lánh, không có người ở.

Cậu bị kẹt giữa hai bàn tay của người đàn ông, lưng tựa vào bức tường gạch cứng và lạnh.

"Bắt được cậu rồi~~"

Đây là lần đầu tiên Anawin nhìn rõ đôi mắt của một người đàn ông. Không có cảm xúc trong con ngươi đen láy, lạnh lùng như một con dao băng, sắc bén lướt qua từng tấc da thịt của Anawin. Dấu vết cảm xúc trong mắt hắn không có sự dao động.

Đôi mắt đó không hề cười chút nào.
Cảm giác vừa quen vừa lạ lại ùa về khi cậu và người đàn ông nhìn nhau, không biết trước đây bản thân đã nhìn thấy người đàn ông kia ở đâu, trong đầu cậu mơ hồ hiện lên một hình ảnh, một cánh cửa màu đỏ tươi đáng ngại hiện lên trong bóng tối. Cánh cửa!

Cậu không thể nghĩ được! Anawin không thể gọi tên hắn! Cậu không thể mở nó ra được nữa!!! Có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu, và trong một thời gian ngắn đầu óc Anawin trở nên trống rỗng.

"Tệ quá, tệ quá, cậu đúng là một cậu bé hư."

Giọng điệu của người đàn ông rõ ràng nhẹ nhàng và nghịch ngợm, nhưng đôi mắt lạnh lùng như đang nhìn một vật chết, khiến Anawin cảm thấy đặc biệt kỳ lạ và khó chịu. Nói với cậu rằng phải rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.

Anawin dứt khoát xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi có thể trả lại ví cho anh được không?"

"Tôi xin lỗi? Cậu có nghĩ đây là điều duy nhất cậu cần xin lỗi tôi không?"

Người đàn ông mỉm cười, ốm yếu và u ám. Trong khoảnh khắc, dường như vô số ác ý đang tràn về phía Anawin. Anawin chỉ có thể mở mắt với hơi thở gấp gáp, tim đập loạn xạ và cơ thể run lên vì sợ hãi.

Tại sao lại cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc?

"Đã quá muộn rồi em yêu, anh là Damon và anh cũng xin lỗi vì anh là một kẻ hay báo thù."

Damon từ từ đến gần má Anawin và xoa nhẹ. Toàn thân Anawin nổi da gà ngay khi da họ chạm vào nhau, bụng bị co thắt lại và nhét chiếc khăn vào miệng Anawin thật chặt để ngăn chặn bất kỳ tiếng la hét tuyệt vọng và đau đớn nào cho đến khi Anawin không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Cầm con dao găm trên tay, Damon di chuyển con dao găm một cách chậm rãi và duyên dáng trên khuôn mặt Anawin như một nhạc trưởng, như thể hắn đang đánh giá xem nên bắt đầu mổ xẻ từ đâu để chơi đoạn cảm động nhất.

Lưỡi dao lạnh lẽo và cái chết đang đến rất gần, khiến toàn thân Anawin như đông cứng lại. Một giọt nước mắt sợ hãi chợt rơi xuống lưỡi dao.

Nhìn thấy điều này, Damon cười nhẹ.

"Em nên sợ đi. Anawin thân yêu của anh, em là của anh cho đến khi em nhớ ra anh là ai và trước khi em phải trả cái giá mà em xứng đáng."

Knock Knock có ai ở đây không?

Gõ, gõ cửa!

Gõ, gõ, gõ cửa địa ngục.

Knock Knock!

▪🅴🅽🅳


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro