【KimPorchay】Peek-A-Boo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: 我家有隻貓大爺
Link truyện gốc: http://m.weibo.cn/status/4956411488636445?

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

1.

Porchay cảm thấy mình chắc chắn là người may mắn nhất thế giới, không ngoại lệ.

Cậu đã thi đỗ vào ngành Âm nhạc của trường Anantrameka University.

Cậu tham gia câu lạc bộ guitar, một trong những câu lạc bộ giỏi nhất trong một trăm câu lạc bộ.

Điều quan trọng nhất là Porchay đã thành công giành được sự ưu ái của phó chủ tịch (dù chỉ trên danh nghĩa) Wik.

Đó chính là thần tượng không thể thay thế của Porchay - Wik!

Đó là Wik! Ai không biết sẽ bị phạt viết tên 20.000 lần.

Vì Wik không đến câu lạc bộ trong thời gian dài nên Porchay sẽ gấp rút làm bất cứ điều gì có thể cho Wik để giảm bớt gánh nặng cho thần tượng của mình.

Suy cho cùng, Wik giống như hoàng tử quyến rũ, không! Anh ấy chỉ đơn giản là một thiên thần mà sao một thiên thần lại có thể làm những điều thô tục như vậy?

Porchay giỏi nhất trong việc phục vụ trà, rót nước, chơi nhạc cụ và chỉnh micro.

Có lẽ vì thường xuyên xuất hiện nên Wik đã sớm nhớ ra khuôn mặt của cậu.

"Tên em là... Porchay phải không?"

"Vâng, vâng, vâng, Porchay, anh có thể gọi em là Chay, nhưng anh cũng có thể gọi em là Porchay, thế nào cũng được."

Lần đầu tiên được thần tượng gọi tên, Porchay lo lắng đến mức gần như nói không mạch lạc, nhất là khi Wik nở nụ cười dịu dàng đó. Là một người hâm mộ cuồng nhiệt, Porchay cảm thấy rằng hôm nay có thể là ngày giỗ của mình.

"Được rồi, tôi sẽ gọi em là Chay, em cũng có thể gọi tôi là Kim."

"Kim?"

"Tên thật của tôi, Wik, là một mặt khác của tôi. Có lẽ... tôi thích mặt này hơn."

Người đẹp cau mày nhưng trông vô cùng xinh đẹp. Porchay không đành lòng nhìn thần tượng của mình buồn bã nên vội vàng bày tỏ sự ủng hộ.

"Dù ở mặt nào em cũng thích!"

"Hửm?"

Porchay gật đầu thật mạnh.

Trên môi Kim hiện lên một nụ cười không rõ, nhìn Porchay như đang nhìn con mồi.

"Tôi hy vọng em sẽ không hối hận."

2.

"Tôi hối hận rồi."

Porchay muốn rút lại những gì đã nói lúc trước.

Cậu chắc chắn là người kém may mắn nhất thế giới, không ngoại lệ.

Lúc đầu mọi thứ đều đẹp đẽ như một giấc mơ.

Porchay đã trao đổi thông tin liên lạc với thần tượng của mình và thần tượng của cậu sẽ sắp xếp các buổi học thêm để giúp cậu cải thiện kĩ năng chơi guitar của mình, thậm chí còn đưa Porchay đi thăm lịch làm việc của Wik.

Nhưng lạ là Kim dường như đang cạnh tranh với cậu, không còn cơ hội giúp Kim mang trà, nước và làm việc vặt. Mỗi lần Porchay muốn làm việc gì, Kim luôn có thể làm trước một bước như thể anh ấy có một siêu năng lực.

Ví dụ, một lần khi Porchay muốn lấy cho Kim đồ uống hoặc đồ ăn nhẹ, Kim đã từ đâu đó xuất hiện và đưa đồ vặt cho Porchay một cách duyên dáng.

Là một người hâm mộ mà không thể làm được điều gì cho thần tượng của mình thì đó thực sự là một tội đáng chết!

Vì vậy, lần này khi Kim nhờ Porchay ra ngõ mua cho mình một tách cà phê, Porchay cảm thấy cuối cùng cũng làm được điều gì đó cho thần tượng của mình, bước ra ngoài với những bước chân vui vẻ.

Có lẽ ông trời cũng mừng cho cậu, quán cà phê này bình thường phải xếp hàng 30 phút, vậy mà hôm nay Porchay trở thành khách hàng đầu tiên bước vào. Thế là chưa đầy 10 phút, Porchay đã vui vẻ trở lại!

Nhưng nếu Porchay biết, nếu có khả năng đoán trước, Porchay sẽ hy vọng rằng sẽ tốt hơn nếu việc xếp hàng trong quán cà phê kéo dài mãi mãi, dù sao đứng đợi mòn mỏi còn hơn nhìn thấy một cảnh tượng máu. Bước vào cửa, Kim bị bao vây bởi những xác chết trên mặt đất, ở giữa, bộ quần áo màu trắng dần dần nhuốm máu, và một người bị giơ cao lên.

Bụp!

Porchay đánh rơi cốc cà phê trên tay và làm đổ nó.

Rắc!

Âm thanh đó chắc chắn là cổ của ai đó bị bẽ gãy.

3.

Xin nói lại lần nữa,

Porchay chắc chắn mình là người kém may mắn nhất thế giới, không ngoại lệ.

Căn phòng này không có nơi nào để trốn nên cậu chỉ có thể trốn trong một chiếc tủ sắt nhỏ và thành tâm cầu nguyện các vị thần, phật trên trời sẽ có người xuất hiện và cứu mình.

Tiếng bước chân của giày da từ đầu bên kia hành lang càng lúc càng gần, âm thanh truyền qua cánh cửa nơi Porchay đang ẩn náu và dần dần rời đi. Lúc này Porchay mới thở phào nhẹ nhõm, chờ đã!

Tiếng bước chân lại quay trở lại...

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước chiếc tủ sắt nơi Porchay đang ẩn náu.

Bên ngoài lại yên tĩnh, nhưng Porchay không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng Kim đã rời đi.

"Cậu bạn nhỏ."

Một tiếng cười trầm thấp đầy thích thú vang lên.

"Em định để tôi mở cái tủ này và đưa em ra ngoài hay em sẽ tự mình bước ra?"

4.

Thực ra Porchay đáng lẽ phải đoán từ lâu rồi, làm sao Wik lại có thể hoàn hảo đến thế, hoàn hảo đến mức chẳng giống con người chút nào, có lẽ chỉ có thiên thần hay ác quỷ mới làm được.

"Nhưng tôi là ma cà rồng."

Nụ cười của Kim không còn có thể miêu tả là dịu dàng nữa. Sau khi tháo chiếc mặt nạ của Wik ra, nó phải miêu tả là rùng rợn.

Nhìn như thiên thần nhưng thực ra lại là ác quỷ.

"Đó là một ma cà rồng."

Những chiếc móng tay dài và sắc nhọn của hắn đang gõ nhịp theo giai điệu trên bàn.

5.

Được đưa đến lâu đài sang trọng của ma cà rồng, Porchay phải nói rằng sự hiện đại hóa thật đáng kinh ngạc. Cậu bé tội nghiệp nào cũng không đầy khao khát thế giới của những người giàu có, nhưng sẽ thật tuyệt nếu cậu ấy có thể hiểu nó theo một cách khác.

Porchay dùng chiếc đĩa bạc trên bàn một cách vô ích. Dù rõ ràng Kim không sợ đồ bạc ngay cả ánh nắng chắc chắn chẳng có tác dụng gì với Kim, và tất nhiên làn da của hắn sẽ không trắng sáng như trong The Twilight Saga. Mặc dù có thể vì Kim luôn quá tỏa sáng trong mắt Porchay nên bộ lọc của người hâm mộ đang thực sự giết chết cậu.

Porchay sẽ thử tỏi và hành tiếp theo, nhưng nước thánh có vẻ hơi khó tìm...

Ma cà rồng đã thay chiếc áo sơ mi bẩn thỉu của mình và mặc một bộ đồ màu đỏ với đôi bốt ngắn có lông vũ màu đen, trông quá lố và ngột ngạt nhưng cũng rất phù hợp...

Tim Porchay đập không đều.

Kim nâng cằm lên và thích thú quan sát biểu cảm say mê mà cậu luôn thể hiện một cách vô thức.

Dễ thương, dễ thương quá.

"Mọi người biết đến sự tồn tại của chúng tôi đều phải chết, nhưng tôi có thể cho em cơ hội lựa chọn."

Đôi môi mỏng của hắn hơi hé ra và đưa ra một lời đề nghị mà Porchay không thể từ chối.

Porchay nuốt khan một cách sợ hãi và lo lắng.

"Chảy máu đến chết, bị hút khô đến chết, hay bị tôi đụ chết, em muốn chọn cái nào?"

...

Khoan đã? Có điều gì sai ở cái cuối cùng.

"Có cách nào khác ngoài cái chết không?"

Porchay run rẩy hỏi.

"Tất nhiên rồi."

Kim đột nhiên đưa mặt lại gần. Vẻ đẹp tác động từ khoảng cách gần như vậy khiến Porchay gần như quên mất mình là ai, hai má lập tức đỏ bừng.

Khóe môi Kim hơi nhếch lên, nói:

"Kết hôn với tôi."

6.

Một ngày cũng là một ngày để sống, mặc dù Porchay không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra với lời cầu hôn bất ngờ của ma cà rồng.

Porchay lý luận rằng về mặt pháp lý, cậu không phải là trẻ vị thành niên và những vấn đề quan trọng như hôn nhân cần được thảo luận với anh trai mình.

Trên dãy hành lang của lâu đài, Porchay đột ngột dừng lại khi đi ngang qua một căn phòng sang trọng.

"Hia?!"

"Chay?!"

"Sao anh lại ở đây?!"

"Sao mày lại ở đây?!"

Hai anh em nhìn nhau ngạc nhiên.

Số phận luôn giống nhau. Cũng giống như Porchay không biết thần tượng Wik của mình là ma cà rồng, Porsche không biết rằng người thường xuyên đến quán bar của anh cũng là ma cà rồng.

Ma cà rồng lông mày rậm thô lỗ mời Porchay và Kim ra khỏi phòng, mơ hồ nghe thấy ma cà rồng nói một câu rất quen thuộc với Porsche:

"Chảy máu đến chết, bị hút khô đến chết, hay bị tôi đụ chết, em muốn chọn cái nào?"

Hừm... Porchay phát hiện ra anh trai mình đã bí mật giấu một thanh sắt. Cậu tự hỏi cuối cùng ai sẽ giết ai trước?

7.
Kết hôn (?) với anh em nhà Kittisawat còn sống.

Có một dấu răng rõ ràng trên ngón đeo nhẫn của bàn tay trái của Porchay, do một con ma cà rồng vô liêm sỉ để lại.

Kim đưa ngón tay của Porchay vào miệng, dùng chiếc lưỡi ẩm ướt và mềm mại liếm vào da thịt, vẻ mặt như đang nếm kẹo ngọt, dùng hàm răng sắc nhọn cắn vào các khớp ngón tay của cậu, cơn đau nhẹ khiến Porchay run lên không kiềm chế được.

Sau khi tạo ra dấu răng, Kim cố tình nhìn chằm chằm Porchay, liếm và hôn dấu vết một cách khiêu khích.

Porchay suýt chết tại chỗ vì nhịp tim quá nhanh và não quá tải.

"Chuyện gì xảy ra với tay mày vậy?"

Trước sự tra hỏi của Porsche, Porchay tội lỗi giấu tay sau lưng.

"P'Kim nói cô dâu ma cà rồng phải để lại dấu ấn."

"Chỉ cần để nó trên ngón tay của mày?"

Porchay bối rối nhìn Porsche thì thấy Kittisawat lớn tuổi xoa mông lẩm bẩm:

"Chết tiệt... bẻ gãy một thanh sắt còn chưa đủ phải không? Tao sẽ mua 3... không, 5!"

Được rồi...Porchay thực sự không biết lần này ai sẽ giết ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro