【KimPorchay】 Taste of Love ➊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: 我家有隻貓大爺

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

1.
Kim phát hiện Porchay có một thói quen nhỏ

Porchay có một niềm đam mê không thể giải thích được với đồ ăn, chỉ cần đồ ăn được đặt trước mặt, Porchay nhất định sẽ ăn hết dù có dở đi chăng nữa cậu bé nhất quyết không lãng phí.

Rấtdễ thương.

Và Kim sẽ đảm bảo điều đó có lợi cho mình.

2.
Lần thử đầu tiên của Kim là vào giờ ăn sáng thứ hai, và ngay cả một tên mafia cũng bị kiệt sức vào thứ hai vì sự điên cuồng của cuối tuần.

Chết tiệt, thứ hai chết tiệt.

Vậy đây là lý do tại sao Kim chọn thứ hai làm bước đi đầu tiên

Trong giờ ăn sáng, không có gì ngạc nhiên khi Kim vừa bước vào nhà ăn, đã nghe thấy giọng ngạc nhiên của Tankul.

"Ồ! Pol, mày chọc tao xem đó có phải là ma không? Làm sao có thứ bẩn thỉu nào xuất hiện giữa ban ngày được!?"

Porchay đang cúi đầu chuẩn bị ăn miếng thịt xông khói cuối cùng trên đĩa, tiếng hét của Tankul có lẽ quá lớn. Porchay ngước mặt lên nhìn không giấu được vẻ mặt sốc của mình.

Kim ngồi xuống cuối bàn ăn và nhận cà phê từ đầu bếp, giả vờ như không để ý rằng cậu bé đang cúi đầu nhai đồ ăn trong miệng một cách điên cuồng.

Liếc mắt bắt gặp Porchay đang cố nuốt miếng bữa sáng cuối cùng của mình. Kim lặng lẽ đếm ngược trong đầu và bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê đen.

3, 2, 1.

Người đưa thức ăn đã nhận được ám chỉ của Kim và phục vụ trái cây sau bữa ăn vào đúng thời điểm Porchay chuẩn bị đặt dao nĩa xuống.

Sau khi cắt đôi quả táo, trên vỏ sẽ có một vết cắt hình chữ V. Vỏ mỏng nổi lên như tai thỏ. Nếu táo không ăn nhanh nó sẽ nhanh chóng bị oxy hóa và chuyển sang màu vàng.

Ăn hay không ăn? Kim cảm thấy mình có thể đọc được suy nghĩ của Porchay lần nữa. Thức ăn không được lãng phí. Cậu bé tiếp tục ngồi trên bàn và chiến đấu với quả táo. Cà phê đã uống xong và lời đề nghị đưa Porchay đi học đến vào lúc này là một thời điểm hoàn hảo.

Mọi người có mặt đều tỏ ra bàng hoàng và bối rối.

"Ối ~" Tankul vẫn là người phản ứng đầu tiên, "Nhìn xem, bọn mày có thể thấy rằng tính của nó giống hệt tao - tọc mạch!"

3.
Những chiếc ô tô đang chạy trên đường cao tốc, Porchay cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

"Nhưng P'Kim...anh và em không học cùng trường đại học?"

"Ngay cả khi học khác trường, tôi vẫn có thể cho em một số lời khuyên từ các tiền bối của tôi."

“Có phải vậy không?” Porchay bày tỏ sự nghi ngờ.

"Tôi có cần phải nói dối em không?"

Bầu không khí trong xe lập tức ngưng đọng.

Kim có nói sai không?

"Đúng vậy, những gì cần lừa gạt đều đã lừa rồi, em còn có cái gì để anh có thể lừa gạt nữa sao?"

Suốt chặng đường Kim chỉ có thể nhìn vào gáy Porchay.

Nó không quan trọng,

Ít nhất, đây là một sự khởi đầu.

4.
Thói quen ăn uống của Porchay đã giúp Kim có cơ hội câu giờ thêm một chút.

Ngăn cản cậu bé có cơ hội rời đi.

Càng dành nhiều thời gian cho nhau, càng có nhiều khả năng hòa giải.

5.
Porchay lần đầu tiên bày tỏ ý kiến ​​​​của mình về bài hát mới của Wik khi đang ăn bánh mì nướng.

Trong khi nhấm nháp một bát cháo nhỏ và que bột chiên ở nhiệt độ vừa phải, cậu phàn nàn về các câu lạc bộ của trường.

Lớp vỏ bên ngoài sẽ trở nên quá cứng nếu để nguội đã khiến Porchay kể lại những kỷ niệm thời thơ ấu của mình với Porsche.

Món cơm chiên cua do đầu bếp chính làm là một trong số ít món Porchay khen ngợi từ khi sống ở nơi này.

Cuối cùng phải đến hai người mới tách được những miếng cơm cuộn Thái có lớp da dính vào nhau.

Mặt Porchay đỏ bừng vì Kim lau vết dầu mỡ trên miệng sau khi ăn gà rán.

Kim gõ cửa phòng Porchay với chiếc bánh pizza trên tay và vào phòng xem phim thành công.

Món nóng hổi mời Porchay cùng ăn nhẹ vào đêm khuya.

Và như thế...

Kế hoạch của hắn đơn giản đến mức hắn không tin Porchay không nhìn thấy được, cho nên...

Mọi thứ có vẻ đầy hứa hẹn phải không?

Kim nghĩ vậy.

6.
Hơi nước khiến túi giấy màu nâu dần đổi màu và ẩm ướt, túi nhựa cũng bốc hơi. Những chiếc bánh ngọt nhét trong túi giấy cũng dần sũng nước, nhưng đây là lần đầu tiên Porchay không chịu mở ra ăn.

“Em luôn tự hỏi bản thân còn có giá trị lợi dụng nào khác nữa sao, nhưng thực sự không thể nghĩ ra.”

Porchay nói điều này với Kim với vẻ mặt ủ rũ.

"Vì vậy, dù mục đích của anh là gì, P'Kim, em nghĩ anh nên dừng lại."

Đây cũng là lần đầu tiên Porchay chủ động đưa cho Kim một cây kem và giữ cây còn lại cho mình.

“Nếu anh còn điều gì muốn nói thì đây là lần cuối cùng của anh.”

Kim không biết có nên cảm ơn Porchay vì đã chọn kem hay không.

Nhưng vẫn không có đủ thời gian.

Không đủ, vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.

Kim mở miệng nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào, như có thứ gì đó bị chặn ở đó.

Porchay cắn một miếng kem, có tiếng tách rõ ràng.

Thời gian đang đếm ngược.

Kim liếc nhìn cây kem trên tay, một phần tan thành chất lỏng và tích tụ trong túi nhựa. Sức nặng như một tảng đá đè lên trái tim hắn.

"Porchay...anh" hít một hơi thật sâu và cố gắng kết hợp những từ ngữ có ý nghĩa trong tâm trí hỗn loạn của mình. Có rất nhiều điều Kim muốn nói.

"Không có kế hoạch, không có lợi dụng, anh chỉ muốn có thêm một cơ hội."

"Một cơ hội?"

"Anh biết trước đây anh đã làm sai, anh biết anh đã phản bội lòng tin và tình yêu của em, nhưng anh thực sự muốn ở bên em một lần nữa với tư cách là bạn bè hay không, anh nhớ khoảng thời gian chúng ta bên nhau."

"Anh nhớ em...Chay..."

Kim nhìn chằm chằm xuống đất không chịu nhìn lên, nếu đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng hoặc vẻ mặt chán ghét của Porchay thì sao?

Sức nặng trên ngực ngày càng nặng, khiến Kim khó thở.

Tiếng nhai kem lại vang lên.

Kim chờ đợi, chờ đợi chàng trai tuyên bố phán quyết cuối cùng bằng hơi thở ngọt ngào, lạnh lùng.

Đợi cho đến khi có một cây gậy gỗ nhỏ bọc giấy vệ sinh và thọc vào tay mình.

Cuối cùng Kim cũng ngẩng đầu lên, không ngờ Porchay sẽ nói:

"Em không thích lãng phí thức ăn nên anh phải uống kem đang chảy và đó là hình phạt dành cho anh."

"Ý em là..." Kim lo lắng hỏi, "em sẵn lòng cho anh một cơ hội khác?"

"Anh may mắn đấy P'Kim."

Không có câu trả lời trực tiếp, đôi mắt nâu xinh đẹp của Porchay sáng lên, cậu chỉ vào cây gậy gỗ nhỏ trong tay Kim, trên đó có in dòng chữ:

Bạn được thêm một cây nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro