【KimPorchay】 Taste of Love ➌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: 我家有隻貓大爺

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

1.
Cả Porsche và Kim đều biết Porchay có thói quen.

Cậu bé sẽ giống như một chú hamster nhỏ thích tích trữ thức ăn, chất đầy tủ lạnh và ngăn đông.

Giống như chơi Tetris, xếp chồng lên nhau và sử dụng nhiều phương pháp đáng kinh ngạc khác nhau để lấp đầy các khoảng trống nhằm tối đa hóa công suất của ngăn đông.

Dù hiện tại Porchay không còn phải đối mặt với cơn khủng hoảng bữa đói bữa no như trước nữa nhưng cậu bé vẫn không thay đổi thói quen này.

2.
Kim từng băn khoăn không biết nên mua tủ lạnh lớn hơn hay mua hẳn tủ đông dành riêng cho Porchay không?

Nhưng…

Với một tiếng lớn, thứ gì đó đập mạnh xuống đất.

“Có chuyện gì vậy P'Kim?!” Porchay nghe thấy tiếng động liền chạy ra khỏi phòng.

Kim chỉ nhìn chằm chằm vào những chiếc túi đông lạnh trên sàn và túi súp Tom Yum đông lạnh suýt đập vào chân ngay khi vừa mở cửa.

Nếu thực sự trúng, ít nhất sẽ bị bầm tím và nặng nhất là gãy xương.

Chỉ khi Kim đọc chính xác các con số trên bao bì.

“Chay này đã hết hạn nửa năm rồi, không ăn được.”

“Em có thể ăn nó! Nó sẽ không bị hỏng nếu để nó trong tủ lạnh!!!”

Sợ Kim vứt đồ vào giây tiếp theo, Porchay nhanh chóng nhét túi và nhanh chóng đóng cửa ngăn đông cấm lại.

3.
KHÔNG!!!

Kim quyết định không mua thêm cho Porchay tủ lạnh hay bất cứ tủ đông nào.


4.
Sau bữa trưa, Porchay bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, và linh cảm xấu sớm trở thành sự thật.

Cậu bé đã cố gắng ăn thêm bánh quy, nhưng cơn chóng mặt vẫn không biến mất - đó không phải là do lượng đường trong máu; Porchay đã cố gắng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng ngay cả trong bóng tối, thế giới vẫn quay cuồng.

Bụng bắt đầu cồn cào, giống như quần áo bị ném vào máy giặt quay tròn.

Cảm giác khó chịu và buồn nôn.

"Porchay em không khỏe à? Em có muốn về nhà nghỉ ngơi trước không?"

Ngay cả giáo viên cũng có thể thấy có điều gì đó không ổn trong biểu hiện của cậu.

Porchay đã gửi một tin nhắn cho Kim trước khi đợi vệ sĩ đến đón. Cậu biết sáng nay Kim có buổi họp ra mắt album và bản thân không muốn phá hỏng vào lịch trình của Kim

Sau đó anh ta đi vào nhà vệ sinh và nôn mửa nhiều lần.

Porchay nôn ra hết phần cơm chưa tiêu, trong cổ họng. Sau khi nôn ra, Porchay  vẫn cảm thấy khó chịu, chóng mặt và lạnh.

Nằm ở ghế sau xe, Porchay buộc mình phải phớt lờ những va chạm khi xe khởi động và cố gắng nhắm mắt lại.

"Porchay sao rồi?"

"Khun Porchay đã ngủ ngay khi lên xe chúng tôi cố gắng lái xe chậm nhất để xe ổn định hơn."

Trong lúc mơ màng, Porchay cảm thấy có người cẩn thận bế mình lên, vô thức vòng tay qua cổ đối phương.

“P’Kim…?”

“Là anh đây.” Có thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống tóc Porchay.  "Ngủ đi angle, ngủ thêm một lát nữa đi."

5.
Ngay khi Porchay tỉnh dậy đã thấy Kim đang ngồi bên giường.

“Cảm thấy khỏe hơn chưa?” Kim cúi xuống đo nhiệt độ bằng mu bàn tay. Đổ mồ hôi một chút, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường.

Đôi mắt của cậu bé vẫn chưa rõ lắm và có chút choáng váng.

"Em cảm thấy không thoải mái..."

"Em cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?"

Porchay không trả lời câu hỏi mà chỉ dang rộng vòng tay.

"Kim...muốn ôm."

Không chút do dự, Kim ôm lấy eo Porchay rồi ôm chặt cậu vào lòng.

Porchay chỉ muốn được gần hơn trong vòng tay của Kim.

Cậu chỉ muốn cảm nhận hơi thở của Kim, có thể nghe thấy nhịp tim từ bộ ngực rắn chắc của Kim, sự vỗ nhẹ vào lưng Porchay và mùi thơm thoang thoảng của Kim.

Cuối cùng, Porchay hít một hơi thật sâu và mãn nguyện.

"Anh đã chuẩn bị cháo và bánh mì nướng cho em rồi, em có muốn dậy ăn không?"

Porchay lắc đầu.

"Còn nước dừa thì sao? Uống một ít nhé?"

Đầu vẫn choáng váng, bụng vẫn đau, giọng nói dỗ dành quá dịu dàng, hai mắt Porchay bất giác đỏ hoe.

"Không, em chỉ muốn một cái ôm từ anh thôi."

Porchay nũng nịu rúc sâu hơn vào vòng tay của Kim, vừa dễ thương vừa khiến ánh mắt Kim trở nên dịu dàng hơn.

Bàn tay vỗ lưng không hề dừng lại, cơn buồn ngủ dần dần xâm chiếm Porchay, mệt mỏi đến mức muốn tan chảy trong vòng tay của Kim và cái ôm của Kim.

Giọng nói bên tai trầm và nhẹ.

“Để bác sĩ xem có chuyện gì nhé, được không?”

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Porchay đột nhiên mở ra.
"Không, không, em thực sự cần phải nghỉ ngơi."

Không cần bất kỳ kỹ năng thám tử nào, Kim cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Kim hơi nheo mắt, mím môi mỏng thành một đường mỏng, sắc mặt từ từ tối sầm.

“Nói thật đi, Chay.” Giọng Kim bình tĩnh nhưng có phần khó cưỡng lại.

Lúc này chắc chắn không cần thiết phải ra vẻ nịnh nọt để lấy lòng hắn. Porchay nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kim, đành phải nói ra sự thật.

Chỉ một chút thôi... tội lỗi.

"Em...em ăn Tom Yum cho bữa trưa."

Tom Yum, điều này đã gợi lại ký ức của Kim.

Đừng nói với hắn là gói hàng đã hết hạn nửa năm rồi nhé...

Ngay bây giờ! Ngay lập tức! Ngay lập tức!  Kim phải dọn tủ lạnh!!!


6.
Những gói thức ăn bị ném vào thùng rác. Porchay đau lòng và cố gắng thực hiện nỗ lực cuối cùng trong nước mắt.

"P'Kim~"

Porchay tội nghiệp kéo mạnh góc áo của Kim, chớp chớp đôi mắt to, dùng giọng có chút cầu xin:

"Nó thực sự vẫn có thể ăn được nếu chúng ta để nó trong ngăn đông sau ngày hết hạn. Đừng vứt nó đi nhé? Nah~? Nah~~?"

Cái giọng ngây ngất này, đôi mắt to tròn đẫm lệ này, bộ dáng đáng yêu kiều diễm này, Kim không khỏi mềm trong lòng.

Bộp!

Lần này ngăn đông rớt ra một miếng thịt đã hết hạn sử dụng một năm x 1.

"..."

Có ổn không nếu chúng ta không vứt nó đi khi hết hạn?

Dĩ nhiên là không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro