Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát đã ba năm, Lý Đế Nỗ một lòng chung thủy đã ba năm.

Ba năm nay, ngoài mặt Lý Đế Nỗ gió yên sóng lạnh, thực tế mượn hơi không ít trọng thần trong triều. Hắn muốn báo thù cho Mẫu thân. Hắn muốn Tại Hiền chết không toàn thây. Hắn muốn lên ngôi. Hắn muốn thiên hạ này không ai cả gan dám động đến hắn.

Quan hệ của Kim Đạo Anh cùng Lý Đế Nỗ không còn tốt như xưa. Lý Đế Nỗ biết giữa Nhị ca và hắn, Đạo Anh chỉ có thể chọn một.

Con đường đẫm máu lên ngôi Hoàng Đế, Lý Đế Nỗ chỉ có thể tự mình đi.

May mắn thay thị vệ riêng của Lý Đế Nỗ là Kim Đình Hựu vẫn toàn tâm trung thành với hắn. Người ngoài cuộc nghĩ cuối cùng Tứ hoàng tử đã thông suốt biết thêm nhiều phe phái giúp mình, nhưng Kim Đình Hựu hiểu, Lý Đế Nỗ không hề vui vẻ trong những năm gần đây. Thường khi Kim Đình Hựu đi tuần vào ban đêm, phát hiện ánh nến trong phòng Lý Đế Nỗ vẫn sáng tỏ, hắn ngồi ngây ngốc bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng. Cứ mỗi ngày 15 tháng âm lịch, Lý Đế Nỗ say đến mức nắm lấy cánh tay Kim Đình Hựu gọi "Tử Tại, Tử Tại." Kim Đình Hưu biết "Tử Tại" là tên của thiếu niên mặc y phục xanh trời. Đó là lần đầu tiên Đình Hựu bắt gặp Lý Đế Nỗ khóc kể từ cái chết của Huệ Phi. Nước mắt ướt đẫm vạt áo Kim Đình Hựu. Kim Đình Hựu biết, thiếu niên kia biến mất, Lý Đế Nỗ đã hết cười giống như trước. Chủ tử thật đáng thương, mẫu thân chết, người tri kỷ bên cạnh cũng không còn.

Gần đây, sứ thần Tây Lương đến thăm, Hoàng Đế đã tổ chức một yến tiệc, tất cả sáu vị Hoàng tử và Quan thần chủ chốt đều tham dự. Âm thanh du dương của tiếng đàn kèm theo động tác duyên dáng của mỹ nữ làm mọi người say đắm. Khi điệu múa được nửa chừng, Lý Công Công không biết đã nói gì vào tai Hoàng đế. Hoàng đế tức giận đến nỗi ném chiếc chén xuống đất. Một tiếng "thình thịch", trong cung im lặng chết chóc.

"Đưa người đến." Giong nói của Lý Công Công the thé mà vang vọng cả đại điện.

Nhân chứng bị giải đến, khái báo đã nghe thấy Thái Tử Thái Nhất đọc tên liên hồi tên Tứ Hoàng Tử Lý Đế Nỗ trong phòng, làm như là hành ghề thầy pháp. Chuyện kế tiếp làm cho người khác líu lưỡi đáng kinh ngạc. Vật chứng được tìm thấy trong phòng Thái Nhất. Thái Nhất oan ức cầu xin tha thứ. Hoàng Đế tức giận trách móc. Cuối cùng, Thái Nhất bị giáng xuống làm Hoàng tử, kinh thành thoáng cái đổi thay.

Người huynh cả Thái Nhất có sử dụng bùa phép hãm hại hắn không? Lý Đế Nỗ không biết được đáp án, có điều hắn biết kẻ chủ mưu, Tại Hiền chứ còn ai. Thật ra người thông minh như Phụ Hoàng làm sao không thể nhìn thấu mánh khóe này? Hôm nay là ngày gì? Hôm nay, Hoàng Đế phải làm gì đó trước mặt Sứ thần Tây Lương để tránh bị tặc lưỡi, hơn nữa Thái Nhất làm Thái Tử không có chỗ gì hơn người. Từ lâu trong tâm trí Hoàng đế đã thiết lập lại việc phong ngôi, giáng chức Thái Nhất là chuyện sớm muộn thôi.

Rất lâu trong lòng Lý Đế Nỗ đã không còn khuấy động vài cơn sóng, những hành động này khiến hắn thấy chán ghét.


Sau tiệc rượu, Lý Đế Nỗ trở về nghỉ ngơi, thật bất ngờ, Sứ thần Tây Lương phái người đến gửi lời, nói rằng có việc muốn bàn bạc với Tứ hoàng tử.

"Sứ Thần Anh Hạo tham kiến Tứ hoàng tử." Người trước mặt khôi ngô tuấn tú, chắp tay lên ngực, được cho là nghi lễ tôn kính của Tây Lương.

"Sứ thần, xin mời ngồi."

"Lần này Thần đi đến vùng Trung Nguyên*, thật ra có chuyện muốn nhờ." Anh Hạo đi thẳng vào vấn đề.

( chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía Nam Hà Bắc và Sơn Tây)

"Sứ thần cứ nói." Lý Đế Nỗ nhấp một ngụm trà.

"Không biết Tứ hoàng tử nghĩ gì về chuyện xảy ra trong cung hôm nay?"

"Ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy. Huynh cả luôn đối đãi rộng lượng. Chắc ta là một đệ đệ không chu toàn. Vô tình mạo phạm đến huynh ấy..."

"Tú hoàng tử quả thực nghĩ như vậy?" Anh Hạo nhướn mày, liếc nhìn Kim Đình Hựu đang đứng ở cửa.

"Sứ thần không cần để tâm, Kim Đình Hựu là thị vệ của ta, không phải người ngoài cuộc." Lý Đế Nỗ nói.

"Có lẽ Tứ hoàng tử cũng hiểu những lợi ích bè phái. Việc này do Nhị Hoàng Tử gây nên. Mấy năm nay hắn vẫn luôn dã tâm mượn hơi chúng ta, muốn chắp thêm đôi cánh cho mình. Cơ mà đối với chuyện này, Hoàng đế của chúng ta minh bạch chỉ theo đúng người, sau cùng Tây Lương mới có thể lưu lại, vì vậy ngài phải thận trọng. Chẳng biết Tứ hoàng tử nghĩ sao? Từ Anh Hạo đã nói rõ ràng, Lý Đế Nỗ hiểu đây là lời mời thành lập liên minh, cũng nói cho Đế Nỗ biết, nếu không chấp thuận. Tự có người tìm đến cửa.

"Nhận được sự kỳ vọng của Hoàng đế Tây Lương, ta không biết Hoàng đế Tây Lương cũng đã nghe về ta, điều đó làm ta kinh ngạc."

"Có lẽ khi nhìn thấy y, Tứ hoàng tử sẽ hiểu." Anh Hạo vỗ vỗ tay, "Vào đi."

"Chắc Tứ Hoàng tử muốn cùng bằng hữu cũ ôn chuyện, hạ thần sẽ rời đi trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro