14. Gửi mối tình đầu yêu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày La Tại Dân quay lại thị trấn Bình Xuyên, cậu đã lén lút hành động vào ban đêm, vì sợ rằng ai đó sẽ biết đến sự tồn tại của cậu. Mày sợ cái gì vậy? La Tại Dân tự hỏi bản thân mình, sau đó nhẹ nhàng mở khóa hộp từ từ cất đồ đạc vào chỗ cũ, không dám phát ra tiếng động quá lớn.

Mẹ cậu đã không về cùng cậu. Trước khi đi, cậu đã thú nhận mọi chuyện với mẹ. Như là cậu là người đồng tính. Như là cậu muốn sống với Lý Đế Nỗ đến hết đời. Như là bà có lẽ sẽ không có đứa cháu nhỏ mà bà hằng mơ ước.

Mẹ cậu lạnh lùng nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: "Mẹ đây đã sớm biết mọi chuyện. Chẳng lẽ con là người đồng tính thì không phải là con của mẹ à? Đế Nỗ của mẹ tốt như vậy, con nhớ đừng có mà bắt nạt nó, biết không!... Còn nữa, đừng sợ gì cả." La Tại Dân đỏ bừng hai mắt, nhào tới ôm lấy mẹ, mẹ yêu dấu của con, người phụ nữ đẹp nhất lòng con, cơ mà lại bị mẹ nhẫn tâm đẩy ra.

Tuy rằng trước khi đi còn hiên ngang nói rằng mình sẽ gả cho Lý Đế Nỗ, ý chí thực sự to như biển đông, nhưng khi đến nơi, cậu đã co rúm lại như con chuột nhỏ, chỉ muốn chui đầu vào lỗ. Mặc dù lúc này thật sự rất muốn, rất muốn đi gặp Lý Đế Nỗ, nhưng cậu sợ chính mình sẽ bị đánh bại bởi những kích thích bốc đồng kia, chính mình nói mấy lời không hay, chính mình và Lý Đế Nỗ lại rơi vào cục diện bế tắc.

Dù sao, trước đây bọn họ cũng luôn bị rơi vào mấy cảnh này.

Ở nhà ẩn mình trong hai ngày, tủ lạnh đã không còn gì để ăn, La Tại Dân đành đội mũ lên, tính đi ra đường mua gì đó vào buổi sáng. Tối qua cậu đã cài đồng hồ báo thức vào lúc năm giờ, khoảng thời gian mà không có một người trẻ tuổi nào xuất hiện trên đường ngoại trừ mấy người già đi tập dưỡng sinh.

Thật ra sớm muộn gì cũng gặp nhau, trong lòng La Tại Dân biết rất rõ, nhưng dường như cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. La Tại Dân vừa nghĩ đến Lý Đế Nỗ lòng đã bồi hồi, cậu không biết nên rơi nước mắt hay nên mỉm cười, đa phần tự thấy mình chỉ bày ra vẻ mặt thất thần hoặc khó xử. Cậu không biết bày tỏ tình yêu của mình như thế nào, nhưng cậu rất muốn một lần được yêu.

Vì vậy, La Tại Dân quyết định chuẩn bị nhiều hơn một chút, phải xuất hiện với bộ dạng như một người tình xinh đẹp trong mắt Lý Đế Nỗ. Không được để Lý Đế Nỗ khóc cũng như bị thương, Lý Đế Nỗ là để yêu thương mà.

Cậu mang theo một vài túi giấy thong thả về nhà. Ngay cả khi cậu đã cài báo thức năm giờ, La Tại Dân vẫn giận dữ đá chiếc đồng hồ nhỏ tội nghiệp sau khi nhận ra mình thức dậy vào sáu giờ sáng. May trời cũng mới tờ mờ sáng, chỉ có vài người đi tập dưỡng sinh nên đường xá không quá đông đúc.

Đẹp ghê, La Tại Dân nhìn những đám mây dần sáng ở phía xa tự cảm thán mình vẫn có thể ngắm mặt trời mọc một lần trong đời. Mặt trời rực rỡ từng chút một dần nhô lên, mang theo ánh sáng vàng ấm áp soi chiếu khắp thị trấn Bình Xuyên. Cậu theo thói quen nhìn chằm chằm mặt trời, sau hơi nheo mắt lại, có chút muốn mắng chính mình lại hệt như nhân vật chính ngốc nghếch trong phim truyền hình, này, chào mặt trời, chào Thị trấn Bình Xuyên nhé!

Tầm mắt La Tại Dân chậm rãi di chuyển, những ngọn đồi xanh tươi của thị trấn Bình Xuyên đã phải đầu hàng trước thần mặt trời, chấp nhận cảnh bị nhuộm sắc vàng, ở xa xa là dòng sông óng ánh, trên đường có hai ông bà nắm tay nhau chậm rãi bước đi, bọn họ đi về phía mặt trời, La Tại Dân chói mắt ngỡ rằng đây là thiên đường. Nhờ ánh bình minh, toàn thân La Tại Dân như được sưởi ấm, mi mắt cũng nổi lên tia sáng ấm áp.

Giữa những người già đang từ từ trở về nhà, có một chàng trai đi xe đạp từ đầu dốc phóng xuống như cá gặp nước. La Tại Dân sững sờ, mặc dù khoảng cách vẫn còn xa nhưng gần như ngay lập tức cậu đã biết người đó là ai.

Gió thổi tung chiếc áo khoác của người kia, người kia đang sà xuống từ phía đầu dốc, giống như con chim đen dang rộng đôi cánh. Mặt trời mới mọc đang leo trên lưng người kia, mái tóc bồng bềnh và mềm mại rung rinh từ phía xa, như muốn nói lời chào với La Tại Dân.

Lý Đế Nỗ cứ như vậy xuất hiện, cùng với mặt trời, lại hệt như mặt trời, xe đạp bị ném sang một bên, hắn lựa chọn chạy tiếp quãng đường còn lại. La Tại Dân cũng rất muốn chạy về phía Lý Đế Nỗ như cách hắn đang chạy, nhưng lại không thể di chuyển chân mình, mắt cậu đảo quanh dáng người Lý Đế Nỗ, tất cả túi giấy trong tay rơi xuống đất, cậu gần như sắp khóc. Như thể đã phải dùng hết sức lực của mình, La Tại Dân cuối cùng cũng dang rộng vòng tay. Như một giấc mơ đẹp, dưới ánh mặt trời, dang rộng vòng tay chào đón mối tình đầu của cậu.

Khoảnh khắc La Tại Dân bị quật ngã xuống đất, Lý Đế Nỗ đã kịp thời đặt tay dưới đầu cậu. Nhất thời, bên tai La Tại Dân chỉ còn tiếng thở phì phò, tựa như đang ôm một khúc gỗ trôi trên biển. Hai cánh tay cậu ôm chặt tấm lưng Lý Đế Nỗ, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế này, hô hấp của Lý Đế Nỗ từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng không ai buông tay ra. Giống việc sợ hãi hơn là quyến luyến, hai người không hẹn cùng sợ hãi. Sợ nhìn thấy ánh mắt và khuôn mặt của người kia, sợ chính mình sẽ khóc, sợ làm tổn thương người trong vòng tay mình một lần nữa.

"Lý Đế Nỗ, hơi nặng." Vẫn là La Tại Dân lên tiếng trước, bởi vì cậu cảm thấy mình sắp thở không nổi. Lý Đế Nỗ nghe lời vội đứng dậy, cũng giúp cậu phủi phủi bụi. Họ liếc nhìn lẫn nhau, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, ngầm bắt đầu nghiên cứu cỏ và đá bên đường.

La Tại Dân nghĩ đến mớ rau mình vừa vứt, quay lại nhặt túi giấy lên. "Xe... của cậu, đừng nhặt." Cậu cười nói.

Lý Đế Nỗ không trả lời, hắn dường như được tiếp thêm nhiều dũng khí, ngẩng đầu lên, tiến một bước về phía La Tại Dân. Ánh sáng vàng quấn chặt lấy họ hệt như một cái kén ấm áp. Thật xin lỗi, Lý Đế Nỗ ngập ngừng nửa ngày, mới nói ra ba chữ này. La Tại Dân cũng ngẩng đầu lên, mũi có chút đau, giọng nói run run: "Cậu xin lỗi cái gì chứ? Tớ mới là người phải xin lỗi."

Đứng giữa ngã tư đường, cuối cùng họ cũng có thể giữ chặt người mình yêu chỉ bằng ánh mắt. Họ chăm chú nhìn vào mặt nhau, bốn mắt cùng đỏ bừng, một lúc sau, lại cùng nhau cười, giống như hai người bị điên. Lý Đế Nỗ dang rộng vòng tay chào đón La Tại Dân, La Tại Dân thì ngoan ngoãn sà vòng tay đó, tay cũng vòng tay qua cổ Lý Đế Nỗ, dụi mặt vào cổ hắn vài lần.

Cậu khẽ thở dài: "Ôi, chết tiệt, tớ cảm thấy mình như sống lại." Lý Đế Nỗ bật cười, cậu đã tha thứ hết mọi thứ rồi à? Hắn nói. Còn giống như là rất quan tâm. La Tại Dân dùng tay bóp gáy Lý Đế Nỗ: "Sao cậu lại cứng đầu như vậy... Tớ chưa bao giờ trách cậu, đồ ngốc." Lý Đế Nỗ ôm cậu chặt hơn, xoay đầu hôn chóc lên má La Tại Dân: "Tôi cũng vậy."

Chàng trai nhỏ, chàng trai ngốc nghếch, chàng trai vụng về, chàng trai thích đi đường dài, vết sẹo oan nghiệt, răng nanh nhọn hoắt, tình yêu cố tình che giấu tình yêu, đường học hành chông chênh, chông gai đi khắp nơi, khó khăn chồng chất khó khăn. Dù tận bây giờ Tại Dân và Đế Nỗ không thể phân biệt được tình yêu là gì? Nhưng họ đã là những người dám học hỏi, dám thực hành, hưởng thụ mật ngọt và cam chịu trở thành nạn nhân của tình yêu.

Bởi vì đó là yêu.

Hai ông bà đi ngang qua Tại Dân và Đế Nỗ, thấy hai người ôm chặt lấy nhau như rễ cây, lầm bầm thắc mắc: "Hai chàng trai nhỏ này đang làm gì vậy?" Họ vốn tính coi như thể đang xem điều gì đó kỳ lạ rồi rời đi. Nhưng La Tại Dân nhanh chóng nhướng mi, lớn tiếng đáp lại hai ông bà: "Tụi cháu đang nói chuyện yêu đương! Nói chuyện yêu đương đó ạ!"

Ông lão kinh ngạc nhìn bọn họ, nói mấy lần nam mô a di đà phật, cách sống giờ đã thay đổi, rồi nhanh chóng dẫn người vợ đang kinh ngạc rời đi. Lý Đế Nỗ vươn tay xoa đầu La Tại Dân, lúc nào cũng cảm thấy La Tại Dân giống như một con mèo con, gầm lên sẽ hất tóc, cần phải nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu.

"Tại Dân... cái đó... tôi thực sự rất yêu em.. yêu em nhiều lắm." Lý Đế Nỗ nói bên tai La Tại Dân, như quay ngược lại lần đầu tiên hắn nói lời yêu, nhưng giờ không có rượu ngấm và cũng không còn nước mắt rơi. Mặt trời là nhân chứng, thị trấn Bình Xuyên là con dấu đóng dấu cho lời hẹn thề. Sau khi nói xong, Lý Đế Nỗ xấu hổ xoay người chạy về phía chiếc xe đạp đang nằm lăn lóc ở ven đường.

La Tại Dân vừa cười lớn vừa đuổi theo Lý Đế Nỗ.

"Lý Đế Nỗ cậu nói cái gì cơ! Tớ thật sự không có nghe thấy!!"

"Lý Đế Nỗ! A!"

"Lão ... chồng! Chồng già! Tại Dân cũng yêu chồng!"

Rốt cuộc mối tình đầu có kết thúc không? Dĩ nhiên là nó đã chết ở Hạ Môn vào ngày mưa đó, hay sớm hơn là đã bị Đế Nỗ, Tại Dân đi đường dài sát hại rồi rơi ra từng mảnh.

Nếu đã không thể sửa chữa được nữa, vậy thì hãy vứt nó đi.

Dù sao, lần thứ hai, lần thứ ba và vô số lần sau, chỉ cần đấy là người mà bạn yêu, đều được gọi là tình đầu.

Và ai cũng biết rồi đấy! Lý Đế Nỗ mãi mãi là mối tình đầu yêu thương của La Tại Dân.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro