Ngũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nếu Tại Dân là nữ nhân thì tốt rồi, ta sẽ không cần tìm Thế tử phi."

La Tại Dân còn nhớ những gì Lý Đế Nỗ nói với cậu ngày hôm đó. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì. Là cậu hại Lý Đế Nỗ không thể kết hôn, hại bách tính nói Thế tử là dở dở ương ương. Dù đó là sự thật, cậu cũng không muốn người người chỉ trỏ Lý Đế Nỗ.

Cậu nằm dưới thân Lý Đế Nỗ, khóc thút thít, hô to không muốn xa cách, Jeno ta thực sự thích ngươi, mắng những người từng chỉ trỏ Lý Đế Nỗ là đồ vô nhân tính, Lý Đế Nỗ nhàm chán muốn chết có gì mà bàn tán chứ, được cái nói bậy bạ là hay. Lý Đế Nỗ chăm chú lắng nghe, cười đau khổ, oán trách cậu bêu rếu hắn, trong khi đâm vào sâu bên trong huyệt nhỏ.

"Vừa an ủi vừa làm chuyện hạ lưu cũng chỉ có mỗi ngươi." Cao trào qua đi, La Tại Dân nằm trên đùi Lý Đế Nỗ, hai người đều đang trần như nhộng, hình ảnh này trông thật ấm áp. Sau cao trào ở phía bên kia, La Tại Dân nhìn xuống tiểu đệ của đối phương, vừa hoạt động kịch liệt nên đã mềm xèo. Mặt trên còn có dâm dịch trắng đục chưa khô, khiến cậu nghĩ về việc gậy thịt to tổ bố này mới vừa làm mình sung sướng, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Hai người rơi vào bầu không khí khó hiểu lúng túng, trầm mặc rất lâu. Lý Đế Nỗ mở miệng trước, "Tại Dân."

"Hả?"

"... Đừng rời xa ta."

Nghe có vẻ như làm nũng, hoặc là sự trấn an. La Tại Dân ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của đối phương, cậu không thể cự tuyệt, ánh mắt này của Thế tử chỉ có tuyệt đối tuân theo, bất kể là phương diện nào.

"Ừm." La Tại Dân như một con mèo nghịch ngợm tính khí của hắn, "Ta yêu ngươi, Jeno."

Hôm nay bọn họ làm thâu đêm. Ngày hôm sau, chỉ có Phác Chí Thành biết tại sao Thế tử của họ không vào trầu. Buôn chuyện với tiểu nho sinh bên cạnh, quan hệ của Thế tử huynh cùng Hoa lang mới càng ngày càng tiến triển tốt đẹp. Dụ tiểu nho sinh Thần Lạc rằng chúng ta cũng làm như vậy đi, mà tiểu nho sinh nhéo má y đau quá trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro