Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiểu Thế tử biết bên kia bằng tuổi mình, mỗi lần vào thành luôn đến tìm bên kia, la hét Tại Dân à, Tại Dân ơi, tay cầm bánh quy đường chia cho bên kia, thấm thoát đã được hai năm.

"Jeno, cuối tuần ta phải đi rồi." Ngày đó đối phương nói một câu với hắn, tiểu Thế tử còn không biết là có ý gì, nghĩ rằng cậu đang đùa giỡn. Mãi khi nghe được gia nhân người kia nói Tại Dân đã đến Sungkyunkwan. "Sungkyunkwan? Ở trong cung?" Vừa nghe tin, mặc kệ địa vị chạy đến trước cửa Sungkyunkwan. Dù Tại Dân đích thực đến đây, nhưng lại từ chối gặp mặt hắn. "Thế tử điện hạ thật thất lễ. Nho sinh Tại Dân nói thực lực chưa đủ nên kiên quyết từ chối gặp mặt." Nhìn tỷ tỷ người hầu mặt mũi sợ sệt lắp bắp nói. Đến cùng không tuân theo mênh lệnh của Quân vương sẽ không có kết quả tốt đẹp. Lý Đế Nỗ không phải là người khó tính, nhìn tỷ tỷ bộ dạng như thế cũng mềm lòng.

Dẫu sao người vẫn còn ở trong cung, sớm muộn cũng có thể gặp mặt.

Thật ra ngày đó tỷ tỷ người hầu đã mắc một lỗi nhỏ. Nàng không biết tiểu Thế tử nàng hầu hạ cùng tiểu Hoa lang mới đến là gì của nhau, đơn giản nói với Tại Dân "Thế tử điện tạ muốn gặp ngươi." Nếu hôm đó nói là "Jeno muốn gặp ngươi." Không chừng sách trên tay Tại Dân đã bị vứt xó, người đã vội chạy ra ngoài.

Lần cuối gặp nhau đã qua ba năm. Lý Đế Nỗ liên tục đến Sungkyunkwan trong ba năm mong muốn được gặp La Tại Dân nhưng đều từ chối hết lần này đến lần khác. Mãi một tháng trước do mỗi ngày đều vào trầu, mới bắt đầu thôi hành động này. Có điều vẫn hy vọng có thể gặp được thiếu niên kia. Qua nhiều năm, bên kia cũng đã 18 tuổi. Đã cao hơn chưa? Có xinh đẹp hơn không? Còn muốn nghe tiếng gọi Jeno nũng nịu nữa.

Vào tháng 6, Lý Đế Nỗ sắp gặp mặt tiểu Hoa lang người sẽ tới hầu hạ hắn, hắn vẫn nhớ đến La Tại Dân. Đến Sungkyunkwan là vì hy vọng gặp được La Tại Dân, nên mới tình nguyện chịu đi. Tại Sungkyunkwan, một bên tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, một bên lơ đãng đi theo tỷ tỷ người hầu đến phòng tiểu Hoa lang mới.

Thật bất ngờ, La Tại Dân đáng lẽ phải tự giới hiệu mình. Hai người lặng nhìn nhau 30 giây. Bầu không khí như đóng băng, may thay Lý Đế Nỗ đã kịp phá vỡ sự im lặng "Tại sao là ngươi?" La Tại Dân buột miệng nói "Jeno à." Nếu không phải những tên Cận vệ xung quanh biết đó là Hoa lang sắp hầu hạ Thế tử, thì La Tại Dân chắc đã bị lôi ra sân ăn hẳn 50 trượng.

"Thật thất lễ, Thế tử điện hạ." La Tại Dân vẫn có một nụ cười rạng rỡ như vậy, lễ phép nói "Ngài chắc đã nghe qua tên hạ nhân, hạ nhân tên là La Tại Dân."

"... Ta đang hỏi tại sao là ngươi..."

"...Hiện tại không thích hợp để nói chuyện. Nếu Thế tử muốn, có thể nói bất cứ lúc nào."

Tỷ tỷ hầu hạ bên cạnh hốt hoảng, Phác Chí Thành cùng Lý Đế Nỗ trao đổi ánh mắt, cho người trong phòng ra ngoài, trừ Lý Đế Nỗ và La Tại Dân ở lại. "Giờ nói được rồi đúng không?"

"... Xin hỏi Thế tử điện hạ có ý gì?"

"Không phải Thế tử, gọi ta là Jeno."

"... Jeno." La Tại Dân không né tránh, cái tên quen thuộc này bây giờ là một mệnh lệnh bắt buộc. "Ngươi có phải hỏi tại sao ta lại ở Sungkyunkwan?"

Lý Đế Nỗ kéo người kia lên mép lên giường ngồi xuống, chăm chú nhìn, "Giờ ngươi là Hoa lang?"

" Phải."

"Ngươi có biết Hoa lang phải trung thành với Quân vương không?" Điều này tất nhiên là biết. La Tại Dân trả lời không do dự. Sau đó, Lý Đế Nỗ lập tức ra lệnh, "... hãy gọi cho ta như trước. Chỉ cần gọi là Jeno, đừng gọi ta là Thế tử hay sử dụng kính ngữ. "

"Nhưng Thế tử..."

"Gọi ta là gì?"

"... Jeno." La Tại Dân vẫn còn muốn đề xuất các điều kiện thay vì bác bỏ bên kia. "Trong cung, xin hãy để ta gọi ngươi là Thế tử." Lý Đế Nỗ định cự tuyệt, nhưng đứng theo quan điểm của La Tại Dân suy nghĩ một chút, "Khi có hai người hãy coi ta là bằng hữu. Ta không mong mối quan hệ của chúng ta xấu đi vì ngươi đến Sungkyunkwan."

Nếu ban đầu La Tại Dân biết Lý Đế Nỗ là Thế tử, có lẽ mối quan hệ của họ sẽ không sâu đậm đến thế, "Ngươi không có tin tức gì cả. Mỗi ngày ta đều ở cửa ngóng trông ngươi, nhưng ngay cả một câu Jeno cũng không nghe được. Ta thật là cô đơn, Tại Dân à."

"Bởi vì tỷ tỷ nói với ta rằng Thế tử điện hạ tìm ta, ta không biết ngươi là Thế tử. Làm thế nào dám khi chưa đủ thực lực đã đi gặp ngươi?"

"Đã gặp trước rồi mà."

"Ngươi im miệng, không nên nhắc tới chuyện này."

Thấy bên kia buông lỏng khá nhiều, Lý Đế Nỗ bày ra khuôn mặt tươi cười đặc trưng, "Mấy năm nay Tại Dân đã trưởng thành rất nhiều, đã lâu không gặp. Còn trở nên xinh đẹp hơn, vẫn là Tại Dân yêu dấu của ta."

"Ngươi cũng thế." La Tại Dân lâu rồi không thấy đối phương, có lẽ cậu đã không được thoải mái trong một thời gian dài. Tâm tình vui vẻ, thuận tiện nhéo mặt của đối phương, "Thật tuấn tú."

... Đây chính là bản chất của Tại Dân sao? Hay mấy năm qua chịu sự dạy bảo của Hoa lang nên trở nên như vậy? Bất kể là loại nào, miễn là La Tại Dân thoải mái trước mặt hắn, coi Lý Đế Nỗ như một người bằng hữu, hắn mừng còn không kịp, nói chi là ghét bỏ.

Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Lý Đế Nỗ đều đến tìm La Tại Dân, La Tại Dân cũng không còn khước từ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro