4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh đã đến buổi trưa, Lâm Duẫn Nhi khoác trên mình một chiếc áo khoác bằng vải kaki, dưới chân giẫm lên một đôi giày cao gót trông cực tinh xảo từ trên lầu đi xuống.

Lâm Duẫn Nhi có dáng người vốn rất đẹp, Ngô Thế Huân ngồi ở lầu một nhìn cô từng bước từng bước đi từ trên cầu thang xuống, một đôi chân thon dài với cặp đùi đẹp, khiến đôi mắt của Ngô Thế Huân không ngừng chuyển động.

"Có thể đi rồi sao?" Tay phải của Lâm Duẫn Nhi vịn cầu thang, còn tay trái cô cầm một hộp quà được bọc rất tinh xảo, nhìn qua Ngô Thế Huân nhẹ giọng hỏi.

"Có thể." Thật ra cũng không có cái gì phải chuẩn bị từ sớm, với cả Lâm Duẫn Nhi không cho mình chuẩn bị quà tặng, vừa đến buổi trưa, trừ việc Ngô Thế Huân có dắt Sơ Ngũ ra ngoài đi dạo ra, cũng chỉ đi đến phòng ngủ đổi một bộ quần áo, trạng thái coi như lúc nào cũng có thể đi được.

"Vậy chúng ta đi." Lâm Duẫn Nhi nói.

"Em ra cửa chờ anh một chút, anh đi lấy xe." Ngô Thế Huân đem ánh mắt mình dịch chuyển khỏi người cô, sau đó đi ra ga-ra để lấy xe.

Lâm Duẫn Nhi đi tới cửa, cô lẳng lặng chờ, ngẫu nhiên gió thổi qua, khiến vạt áo của cô bị lung lay, vuốt lấy mái tóc dài của mình, nhìn ánh nắng mùa thu, mỉm cười.

Lúc này Ngô Thế Huân lái xe từ nhà ra, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cách đó không xa. Dù chỉ đứng lẳng lặng, nhưng Lâm Duẫn Nhi lại có thể khiến cho người khác có cảm giác cao quý trang nhã, đây là do cô có xuất thân kèm theo sự giáo dưỡng rất tốt mà ra. Không như chính mình, dù ngụy trang có tốt đến đâu, thực chất bên trong vẫn y nguyên là tầng lớp dưới đáy của xã hội mà thôi.

Ngô Thế Huân suy nghĩ miên man xong liền lái xe đến bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, sau đó xuống xe giúp cô mở cửa sau ra.

Lâm Duẫn Nhi ngẩn người, nhìn Ngô Thế Huân một hồi, không nhúc nhích.

"Em sao thế?" Ngô Thế Huân nghi ngờ nói, "Quên đồ sao?"

"Không phải." Lâm Duẫn Nhi lắc đầu, cô thấy anh nghi hoặc nhìn mình, sau đó cô di chuyển lên phía trên, mở cửa ghế lái phụ ra, trước khi cô lên xe liền nhìn Ngô Thế Huân cười nói, "Tôi sẽ ngồi ở đây."

Ngô Thế Huân ngơ ngác một chút, quả nhiên là cô được giáo dưỡng rất tốt, dù là ngồi xe cũng không được thất lễ sao?

Lâm Duẫn Nhi lúc này đã nịt dây an toàn xong, cô thấy Ngô Thế Huân ngồi vào thì cười đề nghị: "Chúng ta đến tiệm ăn gần đó để ăn cơm trước, sau đó rồi hãy đi thăm mẹ tôi."

"Được." Ngô Thế Huân nổ xe, con mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi lái xe về phía bên đường.

"Ngô Thế Huân ?" Lúc xe chạy khỏi biệt thự, Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiên lên tiếng gọi hắn.

"Sao vậy?" Ngô Thế Huân quay đầu nhìn cô một cái.

"Anh quên thắt dây an toàn kìa." Lâm Duẫn Nhi chỉ chỉ trên thân Ngô Thế Huân nhắc nhở.

"Ồ...Anh quên mất." Bị cô nhắc nhở, Thế Huân mới phản ứng được, nếu không bên tai vang lên mấy tiếng cảnh bảo có khi tận nửa ngày hắn cũng không nghe thấy gì.

Đoán chừng có thể là mùi nước hoa trên người Lâm Duẫn Nhi khiến Ngô Thế Huân có chút hoảng hốt, hắn dùng tay phải của mình để thắt dây an toàn cho nên hơi bất tiện, loay hoay nửa ngày cũng không thắt xong.

Lâm Duẫn Nhi thấy xe đã chạy ngay giữa đường, trên đường xe cũng rất nhiều, cô bỗng nhiên nghiêng người lấy dây an toàn từ tay Ngô Thế Huân, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của đối phương nói: "Anh hãy chú tâm lái xe đi, tôi sẽ giúp anh thắt."

"Không cần đâu." Ngô Thế Huân liền muốn cự tuyệt.

"Chúng ta dừng xe ở giữa đường, với cả trên đường có rất nhiều xe, tôi sẽ giúp anh thắt." Lâm Duẫn Nhi nói xong hướng đôi mắt cô về phía Ngô Thế Huân .

Thân thể Ngô Thế Huân cứng đờ, hắn cấp tốc quay đầu đi, con mắt mắt nhìn thẳng phía trước, hai tay nắm thật chặt tay lái, nửa ngày sau mới thấy từ cổ họng hắn thốt ra một lời cảm ơn.

Lâm Duẫn Nhi cười, cô đưa tay giật giật dây an toàn, hình như là lúc thắt để vị trí không đúng, cho nên dây an toàn có kẹp lại một chút, cô nhích lại gần Ngô Thế Huân , dùng sức giật hai lần dây an toàn, cuối cùng dây an toàn mới tách rời ra, rồi răng rắc một tiếng, dây an toàn đã được thắt chặt.

Lâm Duẫn Nhi hài lòng quay về ghế dựa, còn Ngô Thế Huân vẫn chú tâm lái xe. Tay cầm vì quá căng thẳng, cho nên đầu ngón tay vì dùng quá sức mà hiện lên màu trắng.

Lúc Lâm Duẫn Nhi lại gần, nhịp tim của Ngô Thế Huân không khống chế được mà nhảy lên mấy phát. Ngoại trừ vào ngày tân hôn, hai người tại lễ cưới có hôn một lần nhưng vừa hôn đã tách ra, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi dựa vào hắn, cũng là lần đầu tiên cô ấy chủ động. Cảm xúc của Ngô Thế Huân mãi mới có thể trở lại như cũ.

Vì suy nghĩ lung tung, cho nên xe rất nhanh đã đến quán ăn gần bệnh viện, Ngô Thế Huân đi tìm chỗ đậu xe, còn Lâm Duẫn Nhi thì đã sớm xuống xe để đi đến phòng ăn để gọi món. Nhưng đợi đến lúc Ngô Thế Huân đến thì thức ăn cũng chỉ còn có phân nửa.

"Thật xin lỗi, anh mãi mới mới tìm được chỗ đậu xe." Vì mình đến trễ, Ngô Thế Huân áy náy nói.

"Chỗ đậu xe gần quán ăn của bệnh viện hẳn là rất đông." Lâm Duẫn Nhi khéo hiểu lòng người nói, "Tôi tự mình chọn thức ăn, cho nên anh muốn ăn gì thì chứ gọi thêm."

Bản thân Ngô Thế Huân không kén ăn, chỉ có điều hắn nhìn lướt qua bàn đầy đồ ăn có đạm, rồi vẫy tay gọi phục vụ lấy thêm mấy món ăn cay.

Chờ phục vụ viên cầm thực đơn đi xa, Lâm Duẫn Nhi có do dự một chút hỏi: "Anh thích ăn đồ cay sao?"

"À...đúng rồi." Ngô Thế Huân gật đầu thừa nhận nói.

Lâm Duẫn Nhi khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Chỉ chốc lát phục vụ đã đem đồ ăn bưng lên, hai người gọi hết năm món ăn, ở giữa bàn có thêm một nồi thịt bò càng thêm bắt mắt.

Ngô Thế Huân có nhớ rằng trước một khắc mình ở trước mặt Lâm Duẫn Nhi có nói là mình thích ăn cay, thế là hắn đợi đến khi nồi thịt bò vừa được đặt lên bàn, hắn liền gắp cho mình mấy miếng.

Sau khi ăn được mấy miếng, dạ dày của anh bắt đầu biểu tình, có điều hắn hoàn toàn không để ý, đưa tay muốn gắp thêm miếng nữa.

"Ăn ít một chút." Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu nói, "Dạ dày anh không tốt, nếu như anh thích ăn, chỉ nên nếm thử, chứ đừng ăn như vậy."

"Vậy sao.." Ngô Thế Huân nghe lời đem đôi đũa đã đụng phải nước nấu thịt bò dời đến bát canh rau xào bên cạnh.

"Húp chút nước đi." Lâm Duẫn Nhi múc một chén canh đưa cho Ngô Thế Huân .

"Cảm ơn." Tiếp nhận chén canh mà Lâm Duẫn Nhi đưa qua, Ngô Thế Huân thật cẩn trọng nhận lấy, hắn có chút luyến tiếc không muốn uống.

Lâm Duẫn Nhi lại múc cho mình một chén canh, cô nghĩ hỏi: "Anh rất thích ăn canh cay sao?"

"Ừm." Ngô Thế Huân gật đầu.

"Tôi trước kia cũng rất thích." Lâm Duẫn Nhi trả lời.

"Trước kia?" Ngô Thế Huân nhớ rõ ràng Lâm Duẫn Nhi rất thích món cay, làm sao bỗng nhiên biến thành trước kia rồi?

"Ừm." Lâm Duẫn Nhi khẽ gật đầu, không tiếp tục giải thích nữa. Thật ra Lâm Duẫn Nhi nói tới trước kia, là chỉ năm năm trước.

Ở kiếp trước, tạm thời xem như là ở kiếp trước đi, lúc mình vừa kết hôn với Ngô Thế Huân, cô tiếp xúc với Ngô Thế Huân không nhiều, cho nên không biết sở thích của Ngô Thế Huân là gì, cho đến khi dì Trương hỏi khẩu vị ăn của cô, Lâm Duẫn Nhi có thuận miệng nói mình thích ăn cay, dù sao Trương tẩu cũng hiểu khẩu vị của Ngô Thế Huân hơn cô.

Về sau tất cả món ăn trong nhà đều biến thành món ăn cay cùng đồ cay Tứ Xuyên, mỗi lần Ngô Thế Huân ăn cũng không nói gì, cảm giác như anh cũng thích ăn,cho nên bữa cơm như vậy mà ăn suốt nữa năm. Cho đến một ngày hắn nửa đêm phải đi bệnh viện, Lâm Duẫn Nhi đi cùng nghe được bác sĩ dặn dò, mới biết được Ngô Thế Huân vốn dĩ có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, căn bản không thể ăn cay.

Lúc ấy, cô nhìn Ngô Thế Huân đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc, Ngô Thế Huân chính là vì mình thích ăn đồ cay, cho nên vẫn luôn ăn như vậy? Ý nghĩ này chỉ lóe lên một giây liền bị bản thân Lâm Duẫn Nhi phủ định. Bởi vì trước khi kết hôn, Lâm Duẫn Nhi liền biết trong lòng Ngô Thế Huân có yêu một cô gái khác, cuộc hôn nhân của cô và hắn, từ vừa mới bắt đầu chính là không có tình yêu.

Về sau, Lâm Duẫn Nhi về đến nhà liền dặn dò lúc dì Trương làm đồ ăn chia thành hai phần, một phần cay và một phần không cay. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, lúc hai người ăn cơm chung, đôi đũa của Ngô Thế Huân vẫn không nhịn được mà hướng tới phía đồ cay mà gắp, Lâm Duẫn Nhi ngăn không được hắn, nói mấy lần, Ngô Thế Huân vẫn luôn không thay đổi, cuối cùng cô không có cách nào khác, Lâm Duẫn Nhi đành phải cùng dì Trương nói về sau món ăn trong nhà đều không cần thả hạt tiêu nữa. Ăn như vậy mấy năm, về sau Lâm Duẫn Nhi ăn cũng không có bỏ hạt tiêu.

"Vậy bây giờ em thích ăn gì?" Ngô Thế Huân nhịn không được hỏi.

Lâm Duẫn Nhi ngước mắt, biểu lộ hơi kinh ngạc.

"Anh...Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi." Bị cô nhìn như thế, ánh mắt Ngô Thế Huân có chút rũ xuống.

"Tôi hiện tại thích ăn món thanh đạm, lúc ra cửa tôi có cùng dì Trương nói qua, về sau trong nhà làm thêm mấy món thanh đạm." Lâm Duẫn Nhi do dự một chút vẫn nói, "Tôi không có ý tứ, không có hỏi qua anh liền tự mình làm chủ, nếu như anh không quen, tôi sẽ nói lại với Trương tẩu."

"Không có việc gì, anh không kén ăn." Ngô Thế Huân nói xong cảm giác được câu nói này với câu nói mình thích ăn cay có mâu thuẫn, thế là hắn lập tức đổi giọng nói, "Dạ dày anh không tốt, bác sĩ cũng dặn anh ít ăn cay."

Lâm Duẫn Nhi cười, cô không nói gì thêm, hai người lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng mà khi ăn, cô chợt phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái. Hình như đồ ăn gì mình thích ăn Ngô Thế Huân cũng đều thích, chỉ cần là mình gắp đồ ăn gì, Ngô Thế Huân cũng sẽ gắp theo. Lâm Duẫn Nhi cắn môi một cái, bỗng nhiên suy nghĩ mình có phải quá nhạy cảm sao.

Ăn cơm xong, hai người đi tới một tiệm hoa, Ngô Thế Huân đứng ở một bên để Lâm Duẫn Nhi đi chọn, cuối cùng thấy Lâm Duẫn Nhi ôm một chậu hoa mười đồng tiền đi ra.

"Lấy nó đi." Lâm Duẫn Nhi nói.

"Tặng cái này ư?" Ngô Thế Huân sửng sốt một hồi, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn đến thăm mẹ vợ, tặng chậu hoa mười đồng tiền này có thành ý không.

"Ừm." Lâm Duẫn Nhi cười nói, "Mẹ tôi nhất định sẽ thích."

"Lâm... Mẹ thích là tốt rồi." Ngô Thế Huân lấy từ từ trong túi tiền khoảng một trăm tệ rồi đi đến quầy tính tiền, khi hắn đang chờ nhân viên bán hàng thối tiền lẻ thì ánh mắt lại hướng về phía bó hoa hồng.

"Tiên sinh muốn mua bó hoa hồng đó?" Nhân viên cửa hàng thừa cơ giới thiệu nói, "Hoa này sáng nay vừa được đưa tới, đặc biệt mới mẻ, một bó mười tệ, anh có muốn mua một bó để tặng bạn gái anh hay không."

"Cô ấy là vợ tôi." Ngô Thế Huân đính chính.

Cô tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao nhiêu chuyện, đâu ngờ thân thế và mục đích của cô có nhiều uẩn khúc

"Hai người thật đẹp đôi nha, anh vẫn nên mua một bó tặng vợ anh đi." Nhân viên cửa hàng tiếp tục chào hàng nói.

"Không cần." Ngô Thế Huân do dự một chút, vẫn lắc đầu một cái. Hắn nghĩ nếu như hắn mua một bó hoa tặng cho Lâm Duẫn Nhi, như vậy Lâm Duẫn Nhi nhất định sẽ rất kinh ngạc cho xem. Bây giờ quan hệ của hai người đã vượt xa mong muốn của hắn, Ngô Thế Huân không nghĩ sẽ đủ sức thay đổi nó.

"Đây là tiền thừa của ngài, hoan nghênh lần sau quý khách lại tới." Nhân viên cửa hàng đem tiền lẻ đưa cho Ngô Thế Huân .

Ngô Thế Huân khẽ gật đầu, xoay người cùng Lâm Duẫn Nhi đi ra tiệm hoa.

Nhân viên tính tiền thấy Ngô Thế Huân đi rồi, lúc này mới mặt mũi tràn đầy ghét bỏ đi đến trước mặt đồng nghiệp nói: "Vừa rồi nhìn tên kia tốt, dáng vẻ trông rất có tiền, cuối cùng một bó hoa mười tệ cũng không mua được cho vợ mình."

"Chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa trước khi kết hôn và sau khi kết hôn ư?" Mặt mũi đồng nghiệp tràn đầy không tin nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro