Tập 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: T
Warning: lệch nguyên tác, mention of AtsuKita, OOC!!!

--

"Mặp lắm ời..."

"Hỏng mặp."

"Hoi, mặp mà! Nhìn nè, bự chảng luôn..."

"Hỏng mặp, đẹp lắm, anh thương."

"Má nó! Hai thằng bây có tin tao đập tụi mày thành hai cái ống tre lun hong?!"

Hựu giận, buổi trưa nắng chang chang, máy lạnh phả từ trần nhà xuống bàn học, nơi Hựu đang chuyên tâm tới mấy môn học bên ban Tự nhiên khó nhằn tiếp nhận loại chuyện quá đáng hết sức. Những tưởng ăn xong bữa bún đậu thì Hựu đã được vui vẻ phần nào, mắt thì chăm chú vô bài giải môn Toán, bên tai cứ văng văng mấy lời tâm tình sến rện của hai thằng khứa kia miết. Nhiệt độ trên rờ-mót là mười sáu thấp nhất, nhưng đối với Hựu, mồ hôi mồ kê chảy lênh láng ướt hết cổ áo cũng đủ hiểu Hựu sôi sục tới mức nào rồi.

"Ủa? Mày mắc cười quá à, hông chịu được thì rủ anh bồ mày ra quán cà phơ học cho yên tĩnh đi! Méc cái mớ gì ngồi đây chắt lưỡi rồi hù đánh tao với bé heo hoài!"

Sao mà đi được? Một khi thằng Luân nó đã bước chân vô nhà của Hựu, lúc nào nó cũng đã thủ sẵn nguyên cái bóp đầy tiền, với mục đích là chi tiêu tất tần tật đồ ăn cho bé heo của nó đó! Không phải trà sữa thì là chè thái, không phải bánh tráng trộn thì cũng là mấy hộp xiên que mắm tỏi thơm vờ lờ. Ghét tụi nó tình củm trước mặt mình thiệt, nhưng Hựu không phủ nhận, thằng em của Hựu nương vô thằng quỷ này là đáng đồng tiền bát gạo lắm. Cơ hội ăn ké Hựu đã thủ sẵn rồi, mà nghe bảo anh của Hựu bận sắp mặt nguyên ngày ở dưới đó luôn, ngày nào được no căng bụng, phải biết tận dụng thời cơ mới là Hựu đó biết chưa?!

"Nữa! Hổng ăn đâu! Sao mấy người lì quá dạ? Mấy người mua đồ dìa quá trùi, gùi mấy người bắt tui ăn hớt, mấy người ít có ác dữ he!"

Hựu dẹp tập vở qua bên, quay lưng lại hóng chuyện, em Hựu thì chu mỏ làm nũng, tay nó cứ liên tục nhéo vô cái đùi gà tắm nước mắm, lộn, là cái bắp đùi của thằng cưng chiều nó nhất trên đời. Thằng Luân chả biết đã làm phật lòng gì tình yêu của nó, cái mặt thằng khứa dửng dưng, xem xem rồi bấm bấm cái gì trên điện thoại giống như cách nó hay đặt đồ ăn về cho bồ nó ăn vậy á. Hựu thấy nó cười, mà nó cười lên thì thấy ghê lắm, chả nhẽ nó có chiêu trò hả? Ngấm ngầm vỗ béo em của Hựu lên, xong nó thấy em của Hựu giống cái lu nước rồi thì nó sẽ kiếm cớ bỏ em của Hựu đi cặp kè với thằng mới đúng hem? Á à! Đụng ai thì đụng, đụng tới máu mủ ruột thịt của Hựu là Hựu lấn tới bến cho quỷ còi này hối hận qua kiếp sau còn chưa hết lận á nha!

"Quê thằng kia! Mày làm dì em tao dậy?"

"Tao đặt đồ ăn."

"Nó hổng muốn ăn thì thôi, mắc gì mày cứ dọng họng cho nó ăn là sao hả mạy?! Mày âm mưu cái gì?!"

Hựu đứng chống nạnh, mày Hựu có dấu hiệu nhăn lại, chứng tỏ là Hựu đang hăng máu, nhưng trái ngược tính cách nông nổi hay sửng cồ của Hựu, thì khứa Luân nó điềm đạm lý trí hơn nhiều. Nó lấy đâu ra mấy bịch kẹo dẻo trong túi, xé bao bì, lấy hai cục có hình con gấu màu hồng đút cho em Hựu ăn. Một chút nó cũng chả thèm ngó tới Hựu, Hựu quê, nhưng cái bản lĩnh ngoan cường không cho phép Hựu làm mình làm mẩy trước mặt nó. Thằng em được nó tặng cái biệt danh quá sức ưu tú, heo mập địt miệng nói không muốn ăn, nhưng ngón tay thì linh hoạt cắp liền cả bịch kẹo từ tay bồ nó trở thành của riêng liền. Hựu thở dài ngao ngán, tiện thể ngồi bẹp xuống đất, nhướng người lên coi trong balo thằng khứa còn thứ gì nhai vui mồm được nữa hay không.

"Sao? Tui mua đồ ăn cho mấy người ăn mà mấy người chê hả?"

"H-Hong phải tui chê đâu! M-Mà mấy người kì lắm! Mấy người hổng thấy hả? Bụng nà! Bụng tui nà! Ứm! Đừng có bấm muaaaa!!!"

Hựu cười thích thú, mau lẹ bắt lấy cái điện thoại sáng đèn vừa hiển thị thanh trạng thái 'Tài xế đã nhận đơn hàng' của khứa còi xương. Để coi coi nó đặt cái gì cho bồ nó ăn mà bé heo gân cổ la bới um sùm dữ dị ta? Gà rán size XL, trà đào phun tớp-binh, cộng thêm mấy đồ ăn lặt vặt, nguyên cái hóa đơn đó nhẩm chừng có hai người khệ nệ xách lên thì mới đủ. Hựu thấy đồ ăn có sẵn trước mắt, mừng rớt nước mắt, suy đi nghĩ lại thì thấy thằng em mình có mắt lựa bồ quá chớ! Kiếm đâu ra một thằng suy dinh dưỡng... ủa lộn! Kiếm đâu ra một thằng vừa đẹp trai, vừa có tiền, vừa thương vừa lo cho em của Hựu nhiều như khứa Luân đây hả?

Nhớ lại hồi mới vô cấp Ba, có mấy thằng lớp 12 cũng hay rình rập rồi đeo đuổi thằng bé Heo nhiều vô số kể, mà nó hổng chịu nhận lời người ta. Tính nó lạ, tạng người nó mập mạp như vậy đó, nhưng nó lại đi thích cái thằng quéo quẹo quèo queo như cây kẹo dẻo này nè. Lúc đầu về ra mắt gia đình, ba mẹ nhìn thằng Luân dữ lắm, ngắm khứa từ trên xuống dưới, nhiều khi Hựu nghĩ bậc phụ huynh của Hựu còn lầm tưởng vị trí của hai đứa nó nữa à! Cho thằng em Hựu chọn lại, nó cũng một mực đi yêu khứa Luân, mà chắc... nó yêu thằng khứa không phải vì thằng khứa chịu chi tiền mua đồ ăn cho nó đâu ha!

"Mày nhiều chuyện quá Trì! Mày không ăn thì để anh mày ăn nữa chớ!"

"Mày đợi có nhiêu đó thôi hả Hựu?"

Hựu cười nắc nẻ, sắc mặt thằng bồ của thằng em như kiểu thách thức, nó nói chung là cũng không thích Hựu cà lơ phất phơ theo nó với bé Heo đâu. Ngặt nỗi, ai biểu Hựu là anh trai của bé Heo mà nó đang thương gần chết ở đây chi? Em của Hựu, nó là út trong nhà, nhìn nó gai góc vậy thôi, chứ thật ra nó nhát cáy, nó được ba mẹ bảo bọc nhiều lắm, đặc biệt hơn, nó rất nghe lời Hựu. Anh trai trẻ trâu, anh trai quậy phá, nhưng không phủ nhận chuyện lúc anh trai giận lên là làm em Hựu co gáy liền. Nên thằng Luân bắt buộc phải chịu nhục chịu nhường, lỡ như thằng Luân lỡ mích lòng Hựu, thì đừng hòng Hựu cho hai đứa tiếp tục mối tình hường phấn lâu dài này.

"Mấy đứa ơi! Người ta tới giao đồ ăn nè!"

Giọng má mì vang, thằng Luân mau lẹ cắp đít chạy ra ngoài đầu tiên, Hựu biết nó đang muốn cho ba mẹ vợ tương lai nhận ra nó là đứa thương út cưng nhà Hựu nhất trên đời. Coi bộ Luân cũng cố gắng, quen nhau hơn năm rồi, nó cũng nhiều người cờ-rớt đó, mà nó chả quan tâm, ngay tới điện thoại là vật bất khả ly thân của nó, nó cũng để cho em Hựu quản lý luôn. Hiếm lắm, bây giờ đàn ông trai tráng bây giờ á, gu sở trường đều là mấy đứa mảnh khảnh dĩa huông, giống như anh Tín của Hựu nà! Mà thôi, tính cách thằng Luân lập dị đó giờ, nó mà đâm đầu vô cái gì, có mẻ trán hay chảy máu, nó cũng ráng chạm tới cho bằng được thì nó mới dừa lòng.

"Á đù! Đồ ăn ngon dữ bây!"

Hựu nhanh trí trải giấy báo dưới sàn, với tay lấy chai nước ngọt, rót cho mỗi mình Hựu uống trong bốn con mắt kì thị từ cặp đôi đũa lệch đối diện. Đây là nhà của Hựu mà! Đồ ăn là thằng Luân mua, nhưng nó đã có mặt trong phòng của Hựu, thì mọi thứ ở đây đều thuộc quyền sở hữu của Hựu hết rồi! Tụi nó phải biết được điều này khi đã chơi chung với Hựu đi!

"Heo, anh mua cho mấy người hộp gà không xương nè."

Luân nó cẩn thận hết sức, gà rán không xương vàng ươm nó dặn người ta để hộp đàng hoàng, còn chan thêm nước xốt, rồi dặm thêm miếng tương cà rưới đều lên phần thịt cho bồ nó. Thằng bé Heo hôm nay nó gặp vấn đề gì vậy? Đó giờ món gà rán là món nó đặc biệt ưa thích, mỗi khi thằng Luân dẫn nó đi ăn, nó ngốn thằng người thương nhà nó tới mấy dĩa gà hết mấy trăm ngàn. Giờ thu lại còn một hộp chút éc, nó làm gì sợ tăng cân?

"Hoi... Tui ăn salad à... Mấy người lấy salad cho tui ăn đi!"

"Khục!"

Hựu bị sặc thịt gà, cần cổ cứ cất giọng ho sặc sụa như ông già, Hựu bắt đầu sợ hãi, không ngờ có một ngày nào đó đại loại như ngày hôm nay, thằng bé Heo lại chọn những thức ăn heo-thì để ở cùng khứa Luân. Không chỉ mình Hựu ngạc nhiên, kể cả cái cây tăm xỉa răng ngồi cạnh nó, thằng Luân nó trố mắt như ai vừa làm chuyện gì đó rất khủng khiếp trước mặt để nó thấy hết rồi vậy!

"Gì vậy hả? Mấy người sáng giờ ăn có chén bún đậu thôi! Ăn đi, anh đút cho Heo của anh ăn nhen! Thưn thưn mờ, moah moah!"

Hựu tủi thân, có anh Tín của Hựu bên cạnh, Hựu làm gì muốn khóc nức nở nhiều như lúc này! Thường ngày đi ăn đi uống ở ngoài đường với hai đứa này á hả, anh Tín kêu là ảnh hỏng thích, nên bắt buộc Hựu phải chen chân vô với tụi nó, có mình Hựu à. Người hướng ngoại như Hựu, cái gì cũng thích cởi mở, mà ghệ đẹp của Hựu hướng nội dữ quá, lâu lâu đi uống cà phê cà pháo chỗ vắng người, anh Tín cũng chả cho Hựu hun hay cho Hựu ôm anh Tín đâu! Hựu tức gần chết, hai đứa này từ khi yêu nhau, chúng nó đã vứt cái dây thần kinh ngại ngùng ra khỏi mối quan hệ luôn rồi đúng không? Người đang cô đơn ngồi trước mặt tụi nó, thế mà thằng nhỏ suy dinh dưỡng kia cứ mải mê chụt chụt vô môi thằng em mập địt của Hựu hoài! Còn thằng bé Heo, nó mất tự trọng, hễ bồ nó mà làm vậy, nó khoái gần chớt!

"Nhưng mà tui muốn ăn rau! Tui ngán thịt gà ời, mấy người đút rau cho tui ăn!!!"

"Đó giờ em có ăn được rau đâu! Bữa đòi ăn xong nhả ra hết hỏng nhớ hả?"

"ĐỜ MỜ! Tao mệt rồi đó nha! Tụi bây muốn ăn rau chứ gì? Ô cê! Tao lấy gà, TAO ĂN DỌNG MỘT MÌNH TAO!"

Sức chịu đựng của Hựu ít xịt, nhìn hai đứa cứ mùi mẫn miết, Hựu cũng ngán, hôm nay mẹ không có nấu cơm, chắc mẹ chưa ăn gì. Hựu nổi nóng, không những lấy nguyên con gà size XL đi xuống dưới nhà, còn tiện tay cắp luôn ly trà sữa của em Hựu, xong xách thêm hộp xiên que chiên nước mắm ra khỏi phòng luôn. Mặt Hựu tỉnh bơ, mặt Trì tỉnh bơ, chỉ có mặt khứa Luân như có ai bôi tro trét trấu, mắt nó đỏ ngầu, nếu Hựu không phải máu mủ ruột rà gì với bé heo của nó, chắc nó đã xông lên rồi kí đầu Hựu mấy phát rồi.

--

"Tui ăn được mà! Sao mấy người hay dậy quá dạ? Nãy có thấy tui ăn hết nguyên hộp salad của mấy người hong?"

"Hoi hoi hoi! Mai tui ăn salad tiếp! Mấy người khỏi mua trà sữa cho tui!"

"Ừa tui biếc òi! Mơi tui kiu mẹ tui mang cho mí người ăn trưa! Giờ tui đi ngủ nà!"

"Moah moah! Cáo của tui ngủ ngon! Tui iu cáo nhiều nhiều nhiều!"

Mắt Hựu trợn trừng, mắt Hựu đau nhức, mắt Hựu qua mấy tiếng đồng hồ cứ liên tục dán lên trần nhà, mắt Hựu muốn ngủ nhưng không thể nào khép lại rồi đánh một giấc cho đàng hoàng. Tai Hựu nổi lửa, tai Hựu bây giờ còn cứng hơn cái người ta gọi là 'lỗ tai cây', cũng chỉ vì tiếng nói chuyện điện thoại của thằng mập địt hết! Hựu tức dữ lắm, Hựu cũng định đập gối vô mặt nó rồi đè nó tắt thở lâu rồi, nhưng Hựu sợ bồ nó, khứa Luân nó còi thiệt, nhưng một khi nó hăng máu, Hựu sẽ không còn cái răng nào ăn cháo đâu!

"Mày có tin mày nói giọng ngọt thêm lần nữa là tao đá dô cuống họng mày hông?!"

Hựu đột ngột lên tiếng, từ giường trên đáp xuống sàn nhà như siêu nhân, Hựu mặc quần đùi in hình pikachu, áo Hựu mặc dạng ba lỗ, có thể thấy rõ gân xanh trên cổ Hựu nổi cuồn cuộn lên. Hựu theo thói quen cũ là đứng chống nạnh, trước mắt là cái bản mặt ngáo ngơ như ly sinh tố bơ của con lợn mập, Hựu bực mình. Bực mình không phải vì nó có cái thần thái đó, Hựu bực mình là tại vì Hựu lúc nào cũng mềm lòng dới cái thần thái tưởng chừng là ghét cay ghét đắng của thằng Trì. Ngộ, nó với Hựu từ nhỏ tới lớn là y như đúc, nhưng lúc nó làm nũng, lúc nó mếu máo, rồi thậm chí lúc nó cười hihi vì nó được ăn ngon, Hựu không kiềm lòng nổi. Ai cho nó cái quyền làm em sinh đôi mà dám dễ thương hơn Hựu vậy?!

"Nè, họng nè! Dám đá hôn?! Đá thử coi, rồi Luân đá lợi chớt queo lun ó nho! Lè lè lè!"

Nó chả thèm để ý tới Hựu đang khó ở tới mức nào, nó vẫn cắm tai nghe vô điện thoại, bật tài khoản Netflix tiếp tục công cuộc cày phim hoạt hình trên tài khoản dùng ké với bồ nó. Nó trùm mền kín mít, tiếng cười khúc khích vang lên ngày càng đầy ắp, Hựu đứng hình như cảnh tượng Từ Hải ở 'Đoạn trường Tân Thanh'. Hết lời để nói nó, Hựu thấy ức quá, tại đó giờ nó biết ba mẹ nó thương nó nhiều hơn ba mẹ Hựu thương Hựu, giờ lòi đâu ra nó có người yêu cưng nó còn hơn cưng trứng, cộng thêm chuyện anh bồ của Hựu cũng thương nó như em guột, Hựu mất mẹ cái quyền lực làm anh luôn!

Tối hôm đó Hựu thức trắng, vừa chửi thề thầm trong miệng, vừa suy nghĩ cách nào tống khứ thằng em mập địt này ra khỏi nhà lẹ lẹ hơn xíu. Ê mà cho Hựu nhiều chuyện chút, tính ra thằng Luân có ngỏ ý xin ba mẹ Hựu là cho em Hựu về sống chung với nó đâu chừng mấy trăm lần rồi, nhưng Trì hổng chịu. Hựu mới sanh nghi, một là nó có ý đồ, hai là ý đồ của nó sẽ dẫn thành mưu đồ nhiều hơn, tại sao nó không qua nhà thằng Luân ta? Luân yêu nó, Luân thương nó, Luân có thể lội sông lặn biển đem sơn hào hải vị về chu cấp cho mỗi bữa ăn như chiến hạm của nó, trời ơi nó sướng chết mẹ mà nó không biết hưởng thụ gì hết trơn! Hễ ai đề cập tới chuyện nó với Luân sống chung, thì y như rằng mặt nó như bị ai chọc quê, nó chả thèm ăn nói thêm câu từ nào, lẳng lặng đi ra ngoài một nước. Kì này bất ổn, Hựu quyết tâm, Hựu nuôi lòng căm thù, lộn, Hựu nuôi lòng giúp đỡ cho đứa em trai máo mủ guột gà của Hựu có được bến đỗ hạnh phúc nhất trần đời. Nên Hựu quyết định sẽ đi điều tra, và rồi Hựu sẽ không ngừng tìm cách đuổi nó ra khỏi nhà, càng nhanh càng tốt.

--

Buổi tan học kéo tới rất nhanh, theo thường lệ với sự xuất hiện của Hựu dù ở bất cứ cái ngóc cái ngách nào ở sân trường, tụi con gái cũng sẽ biết đường lần ra Hựu ở đâu. Nhưng hôm nay khác biệt hoàn toàn, Hựu quấn khăn trùm đầu, khẩu trang vải như các bà ninja chạy xe cẩu thả ngoài đường bịt kín cái mỏ Hựu lại. Tướng đứng lén lút của Hựu sau bụi cây ngoài cổng, nhìn Hựu chả khác gì mấy má đi buôn lậu vũ khí, Hựu chả để ý mấy, cái Hựu để ý là vì sao thằng em của Hựu và thằng bồ của em Hựu lại không về chung với nhau vậy cà?!

Hựu học khác lớp hai đứa, nên khả năng nắm bắt tình hình không được suôn sẻ như Hựu từng mường tượng nên, Hựu đứng đợi dưới trời nắng muốn bể đầu, cuối cùng cũng lòi ra thứ để Hựu cần theo dõi. Thằng Luân bước nhanh ra ngoài, Hựu hết hồn vì thần sắc trên mặt nó còn hơn cả thời tiết chiều ngày hôm nay, Hựu biết chắc nó đang nổi giận, một cơn giận mà người nào người nấy lỡ nhìn vô thì sẽ ám ảnh cả đời. Tại sao nó giận? Ai làm nó giận? Nó giận chuyện gì? Chuyện đó cần thiết để nó giận không? Hay là nó giận Trì? Hay là nó giận Hựu? Hựu mệt quá, Hựu thấy Hựu rảnh rỗi nên sinh nông nỗi hơi nhiều, Hựu đưa mắt nhìn về hướng nó đi, nó dẫn xe nó ra ngoài, lên ga chạy như phóng tên lửa lướt phát một. Trước khi nó thoát khỏi tầm mắt của Hựu, Hựu nghe tiếng nó chửi thề, thằng này nhìn giàu có sang trọng vậy, mà chửi lên một cái Hựu rén thiệc chứ!

"LUÂN! LUÂN ƠI! LUÂN À! HỨC... LUÂN..."​

Hựu chạy tọt vô gốc cây, màn ẩn thân chi thuật chỉ lòi ra cái đầu tóc vàng khè rất may mắn đã không bị đứa em song sinh mập mạp phát hiện ra. Hựu đeo kính đen nhằm che đậy bản thân thêm lần nữa, cảnh tượng Trì cuống cuồng chạy ra ngoài cổng trường, mắt nó dáo dác tìm kiếm một bóng hình mà Hựu đã biết được nó là ai. Bản mặt thằng Trì khi nó mếu, nói thiệt lòng thì nhìn nó rất tội nghiệp, càng đáng thương hơn, khi Hựu phải chứng kiến cảnh nó òa khóc, nó khóc quá trời, nó khóc huhu như mấy đứa nhỏ bị người lớn đánh đòn. Hành trình theo dõi của thám tử Hựu tạm thời bỏ sang một bên, Hựu lập tức chạy ra từ khu ẩn nấp, lột bỏ khẩu trang ra rồi bước nhanh tới nơi thằng em đang thu gối bù lu bù loa. Nó kêu tên thằng bồ của nó, vậy Hựu chắc nịch thêm một điều, thằng quỷ đó là đứa làm em Hựu khóc. Không còn bất ngờ khi vừa nãy Hựu thấy nó chửi thề rồi phóng ra ngoài đường như bay, kì này Luân còi tới số với Hựu rồi!

"Trì! Ai làm mày khóc?!"

Chống nạnh dường như là thói quen đi sâu vô tiềm thức của Hựu, thêm động tác giang chân rộng, nhìn Hựu bây giờ chẳng khác gì đứa đang bắt nạt em mình là mấy. Em Hựu thấy Hựu bước tới, mặt lấm lem nước mắt nước mũi tùm lum bất chợt cười phụt một tiếng rõ to, nó thậm chí còn quên là nó đang buồn, cứ thế nó cười lên một trận trong hàng nước mắt chảy dài. Người ta thường có câu, vừa khóc vừa cười, ăn mười cái gì đó thì Trì phải biết rõ đó nghe!

"Phụt, há há há! Cha nọi khùm hẻ?!"

"Mày mới khùng đó! Mắc dì nhìn tao rồi cười?! Rồi mắc dì mày ngồi trước cổng trường mày khóc?!"

"Ư... Hức! Òa òa! Hong đâu! Tui hỏng mún như dậy đâu mà! Hụ ơi... hụ hụ hụ..."

Hựu nhăn nhó mặt mày, Trì nó đứng lên đối diện với Hựu, tức thì nó thu lại nét cười, tiếp tục cho những trận khóc sẽ khiến khuôn mặt nó xấu tàn nhẫn tàn canh nhiều tới mức nào. Nó bất chợt ôm chầm lấy người Hựu, công nhận người nó nhiều mỡ nhiều thịt, lúc đè Hựu một cái nhẹ thì Hựu cũng tưởng Hựu sắp chớt tới nơi. Hựu thở hồng hộc, Hựu ho sù sụ, Hựu hít hà hít hà, Hựu đánh bộp bộp vô lưng thằng em, chỉ mong nó dừng lại sự bạo lực qua sự yếu đuối này của nó giùm Hựu cái. Mất một lúc sâu Hựu mới được hít thở như người bình thường, Hựu nắm lấy vai nó, trong khi đầu nó liên tục gục xuống dưới, tiếng thút thít làm lòng Hựu nôn nao bồn chồn.

"Nói, ai chọc mày? Nó đúng hong? THẰNG LUÂN DÁM CHỌC MÀY KHÓC ĐÚNG HONG?!"

"Huhu Hựu ơi... Luân á... Hức! Luân đòi chia tay dới tui... Òa òa! Luân nói Luân hỏng thương tui nữa, Luân bỏ tui ời Hựu ơi..."

Hết tập Hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro