1, Thái Dung xinh đẹp, Thái Dung tàn ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ nhất: Giám đốc Lee Tae Yong và gia đình tài phiệt họ Jung đời thứ ba

Bảy giờ tối chuyến bay của Lee Tae Yong quay trở về Hàn Quốc. Lần này là y một mình về trước, còn mấy tên cấp dưới đi theo không về cùng bởi vì bọn họ phải vất vả hết cả tuần mới có thể ký kết được thỏa thuận với mấy lão già kia, nên cho phép đám người trẻ tuổi bọn họ ở lại hưởng thụ biển rộng bờ cát ở nước ngoài cũng không phải là một ý kiến tồi.

Ở sân bay Lee Tae Yong cũng không báo cho người đến đón, nhưng mà vừa mới xuống máy bay liền thấy Kim Do Young mang theo một đám người đang đứng ở đó chờ sẵn, bên cạnh còn có vị kiểm soát an ninh sân bay Song Hyun Ho, tư thế kia hệt như là chuẩn bị nghênh đón khách quý.

Lee Tae Yong nhướn mày hỏi:

─ Sao chú Song lại ở đây?

Trong khoảng thời gian này áp lực công việc quá cao làm cả người Lee Tae Yong gầy đi rất nhiều, đường nét ngũ quan nhờ đó càng thêm sắc bén, mặt mày ẩn hiện ra vẻ không hề kiên nhẫn.

Kim Do Young đang muốn mở miệng nhưng Song Hyun Ho ở bên cạnh đã đi trước anh một bước than khóc nói:

─ Ôi tổ tông của tôi ơi, không còn mấy năm nữa là tôi phải về hưu, cậu đừng có mà hại tôi!

Vốn dĩ lúc trước đội an ninh sân bay kiểm tra cá nhân, trong hành lý của tên kia đột nhiên lại giấu một khẩu súng dài hơn một mét, người của ông liền kéo tới bao vây, thiết bị phòng chống bạo lực đều được mang cả ra, thật vất vả mới đem sự tình khống chế lại, ông còn chưa kịp hít thở sâu thì bên kia nhà họ Jung đã gọi điện thoại tới nói rằng Lee Tae Yong sẽ một mình trở về Hàn Quốc, dặn dò đội an ninh của bọn họ bên này phải chú ý một chút.

Tiếp sau đó vị Trợ lý của nhà họ Jung này liền dẫn theo người tới đây.

Lee Tae Yong nhìn vị này tuổi tác cũng đã cao, nhưng mà khí thế bức người vẫn như cũ khiến cho ông ta buộc phải cúi đầu, mỉm cười nói:

─ Nào có nghiêm trọng như vậy.

Song Hyun Ho quả thực muốn hướng lên trời mà chửi thề một tiếng xem thường, không nghiêm trọng ư? Không nghiêm trọng mà số người muốn giết Lee Tae Yong ở cái đất Seoul này có thể nắm tay nhau đi một vòng quanh thành phố cơ đấy?

Lee Tae Yong dường như nhìn ra suy nghĩ của ông ta, nụ cười trên khóe môi nhạt đi đôi chút:

─ Giết chết tôi thật ra rất đơn giản, còn những chuyện sau khi tôi chết quả thực không đơn giản.

Mấy năm nay nhà họ Jung cùng nhà họ Kang đấu đá nhau đến thời điểm căng thẳng nhất có chuyện gì y chưa từng trải qua, hiện tại trên người còn mang theo lỗ châu mai, sau đó nhà họ Kang thất bại và dĩ nhiên nhà họ Jung đem cả Seoul hoàn toàn nắm trong tay, chẳng lẽ y còn phải sống trong tình cảnh rụt rè sợ hãi ư?

Song Hyun Ho nhìn Lee Tae Yong nói đến sống chết của bản thân mà vẫn mang bộ dạng thản nhiên như không, ông ta đưa tay sờ cái mũi, trong lúc nhất thời cũng không dám nói gì tiếp.

Kim Do Young vội vàng tiến lên giảng hòa, cười nói:

─ Tổng Giám đốc Jung Jae Hyun vốn muốn đích thân đến đây nhưng đột nhiên lại có người tới, đêm nay còn có bữa tiệc bắt buộc phải tham dự.

Lấy thân phận hiện tại của Jung Jae Hyun nếu ngay cả hắn cũng phải đích thân ra mặt tiếp đón thì tất nhiên đó phải là một nhân vật có tầm ảnh hưởng cực kỳ to lớn.

Lee Tae Yong ậm ừ một tiếng, cũng không có hỏi gì thêm.

Sau khi ra khỏi sân bay rồi cùng nhau bước lên xe, Kim Do Young mới đem một ít công việc quan trọng trong khoảng thời gian này ra báo cáo một chút, lại trả lời Lee Tae Yong về mấy vấn đề, biểu cảm trên mặt anh mới thả lỏng đôi chút rồi học theo bộ dạng cười khổ của Song Hyun Ho:

─ Sau này anh ra ngoài vẫn nên cố gắng mang theo người đi, nếu Giám đốc Lee mà xảy ra chuyện gì thì tất cả chúng em đều phải đi gặp Diêm Vương đó.

Lee Tae Yong đang dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, nghe xong lời này liền mở to mắt nhìn Kim Do Young, nụ cười như có như không:

─ Trợ lý Kim.

Nháy mắt thân thể Kim Do Young cứng đờ.

─ Người bên ngoài làm ầm làm ĩ thì không tính, em còn diễn theo bọn họ làm cái gì?

Biểu cảm trên mặt Lee Tae Yong nhàn nhạt, nụ cười ban đầu cũng dần biến mất.

Kim Do Young thở dài trong lòng, ngậm chặt miệng không tiếp tục nói đến chuyện này nữa.

Lee Tae Yong cũng không muốn đem lời nói nói quá rõ ràng khiến cho mọi người đều cảm thấy khó xử, thay vào đó lại hỏi:

─ Lee Dong Hyuck đâu?

Nhãi ranh kia từ trước đến nay rất biết cách nịnh nọt, biết y về nước sao có thể không mò tới.

Kim Do Young vừa nghe đến cái tên này liền muốn đau đầu.

Lee Tae Yong cũng biết tính tình của Lee Dong Hyuck, xem bộ dạng này của Kim Do Young liền hiểu được, nhíu mày hỏi:

─ Nó lại làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì rồi?

Kim Do Young cũng biết là không thể giấu được Lee Tae Yong cho nên liền đem hết chân tướng sự việc ra nói rõ. Lần này Lee Tae Yong ra nước ngoài không mang theo Lee Dong Hyuck, y đi rồi Lee Dong Hyuck liền quay trở về bên cạnh Mark Lee.

Mark Lee cùng cậu út của gia đình họ Yu là bạn bè thân thiết, hiện tại nhà họ xảy ra chuyện cho nên Lee Dong Hyuck bị Mark Lee điều đi bảo vệ Yu Jun Su, mấy ngày hôm trước cả hai người cùng nhau mắc mưu rồi cùng bị bắt, tuy rằng cuối cùng cũng được cứu ra nhưng mà Lee Dong Hyuck lại bị thương khá nặng, hiện tại còn nằm trong bệnh viện.

Lee Tae Yong nghe Kim Do Young kể xong rồi mới hỏi:

─ Địa vị của những người kia như thế nào?

Kim Do Young ho khan một tiếng:

─ Còn có thể là địa vị thế nào hả anh, cậu út của nhà họ Yu kia trên đầu không phải có ba người chị còn đang lo lắng tài sản thừa kế không được chia tới tay mình hay sao?

Khóe miệng Lee Tae Yong nở một nụ cười nghiền ngẫm, Yu Seung Hyun còn chưa chết mà ba người con gái đều đã trở mặt, nếu lão ta chết rồi thì không biết nhà họ Yu còn có thể náo loạn thành cái bộ dạng gì. Y cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ yêu cầu tài xế lái xe đưa đến bệnh viện.

Lúc tới bệnh viện nhìn thấy người trên giường đang bị bọc như một cái xác ướp, Lee Tae Yong nở một nụ cười lạnh, chỉ đơn giản kéo chiếc ghế dựa ngồi cạnh mép giường rồi chờ đợi ai đó tỉnh lại.

Kim Do Young nhìn dáng vẻ của Lee Tae Yong liền đoán chắc là y muốn ở lại lâu, nên tiến tới hỏi:

─ Để em cho người đi chuẩn bị chút đồ ăn cho anh nhé?

Lee Tae Yong lắc đầu:

─ Không cần đâu.

Nói xong lại để cho bọn họ rời đi trước, lát nữa y sẽ tự mình lái xe trở về. Kim Do Young biết tính tình của y liền không dám khuyên nữa, cũng không dám để y ở lại một mình nên đành an bài vệ sĩ canh gác dưới lầu.

Lee Tae Yong mới ngồi được một chút thì Lee Dong Hyuck đã tỉnh lại, lần này cậu bị thương không nhẹ, trên người giống như bị băm nát ra, cử động một chút cũng khiến cho cậu đau đớn y hệt như vạn tiễn xuyên tim. Cậu vừa tỉnh lại cũng không phát hiện ở mép giường còn có người nên mới dám nằm ở trên giường bệnh không ngừng lẩm bẩm.

Lee Tae Yong nghe được âm thanh, tầm mắt cũng không rời khỏi chiếc di động mà chỉ nhàn nhạt hỏi một câu:

─ Tỉnh rồi à?

Lee Dong Hyuck vừa nghe được giọng của Lee Tae Yong lông tơ trên lưng đều dựng đứng hết cả lên. Cậu sợ muốn chết nhưng mà cũng khát nước muốn chết, rốt cuộc vẫn phải đè nén lại sự sợ hãi trong lòng, cất giọng khàn khàn mà kêu:

─ Con muốn... Con muốn...

Lee Tae Yong cất di động, lạnh lùng trả lời:

─ Không cần thiết phải vừa mới tỉnh lại đã nằm ở trên giường nói với đàn ông là mình muốn.

Lee Dong Hyuck thiếu chút nữa là hụt hơi không thở nổi liền cắn răng hít thật sâu, lồng ngực đều muốn bùng nổ mới nghẹn ngào nói câu kế tiếp:

─ Uống... nước...

Lee Tae Yong trừng cậu một cái, đứng dậy rót cho cậu cốc nước ấm sau đó không dịu dàng chút nào mà đem ống hút cắm thẳng vào trong miệng cậu.

Lee Dong Hyuck bị hành đến độ muốn khóc, rõ ràng cậu đang là người bệnh nhưng tại sao lại đối xử với cậu tàn nhẫn như là đang trừng phạt kẻ thù vậy chứ? Nhưng cậu lại không dám nói với Lee Tae Yong nên chỉ có thể từng chút từng chút hút sạch cốc nước, bộ dạng đáng thương vô cùng.

Uống nước xong Lee Dong Hyuck cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, lại liếm láp cánh môi khô nứt rồi mới nhìn Lee Tae Yong hỏi:

─ Chú Tae Yong, chú trở về lúc nào vậy ạ?

Lee Tae Yong lười trả lời câu hỏi vô nghĩa này của Lee Dong Hyuck, đem cốc nước đặt lên bàn rồi xoay người nhìn chằm chằm vào cậu.

Trên mặt Lee Dong Hyuck còn đậm vết bầm xanh lè, khắp cơ thể còn có thương tích cộng thêm tay trái bị gãy. Lee Tae Yong trở lại ghế ngồi, không chút để ý hỏi:

─ Nói chú nghe xem tại sao lại bị thương thành như vậy?

Thân thủ của Lee Dong Hyuck thật sự rất tốt, những người đó cũng là nhắm vào một mình Yu Jun Su, còn Lee Dong Hyuck nói thẳng ra thì chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé, không có lý do đặc biệt gì để bọn họ phải nhiệt tình "chăm sóc" cậu.

Lee Dong Hyuck khẽ run, nhìn ánh mắt Lee Tae Yong giống như là băng đá nghìn năm cậu lại không dám trả lời, hồi lâu sau mới dùng âm thanh nhỏ như ruồi bọ rầm rì giải thích.

Kỳ thật những người đó muốn động thủ với Yu Jun Su nhưng cậu lại xung phong đi làm bao cát, còn cố ý bơm đểu thêm vài câu khiêu khích cho nên người bị ăn tẩn đương nhiên là cậu.

Nếu không phải bên kia cố kỵ cậu là người của nhà họ Jung thì một vệ sĩ nhỏ nhoi như cậu làm gì có khả năng sống đến tận bây giờ. Nhưng mà Lee Dong Hyuck căn bản không có nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ cảm thấy mình da dày thịt béo, bị đánh mấy cái cũng không tính là gì, ngược lại Yu Jun Su từ nhỏ đã là thiếu gia cành vàng lá ngọc của Yu Seung Hyun, có thể để cho cậu ta đi cầu xin ai đó khác hay sao?

Bên này Lee Dong Hyuck nói năng lý lẽ hùng hồn, chờ phục hồi tinh thần mới phát hiện sắc mặt Lee Tae Yong có thể đem đông chết người, nháy mắt cả người liền rũ lại, giống như một quả bóng bị xì hơi.

Lee Tae Yong tức giận đến độ muốn đá cái thằng ngốc này một cái, nhưng nhìn cậu nằm ở trên giường bộ dạng sống dở chết dở nên phải nhẫn nhịn xuống, duỗi tay vừa bóp chặt vừa cấu véo thịt trên mặt cậu, miệng thì mắng mỏ:

─ Thân còn lo chưa xong.

Y không hề tỏ ra thương xót làm Lee Dong Hyuck đau đến bật khóc, nước mắt trào ra miệng thì rên rỉ:

─ Chú Tae Yong à, con sai rồi!

Lee Tae Yong vẫn không buông tay, mãi cho đến khi bác sĩ canh giữ bên ngoài thấy không ổn mới tiến vào khéo léo khuyên can một chút, cho nên Lee Tae Yong mới tạm buông tha cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro