103, Người cha tốt nhất ²

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ một trăm lẻ ba: Người cha tốt nhất (Phần 2)

Lúc đầu Lee Tae Yong cũng đã dự đoán được rằng hai đứa trẻ sau khi tách ra nhất thời sẽ không thích ứng được, nhưng y không nghĩ mọi chuyện nghiêm trọng tới mức như vậy.

Lee Tae Yong thật sự không có chút kinh nghiệm nào của một người làm ba trẻ con, trong nhà cũng chỉ có mình y, trước đây chưa từng có cơ hội ở chung với trẻ nhỏ vậy nên y đã nghĩ mọi chuyện hết thảy quá mức đơn giản.

Lúc ở trên xe có lẽ vì quá đau lòng cho Jung Sung Chan nên dì Yeo cũng không rảnh để sợ Lee Tae Yong nữa, lải nhải một hồi nói rất nhiều lời.

Hai đứa trẻ thật sự quá là đáng thương.

Từ nhỏ đều do các dì và quản gia Nam cùng chăm nom. Jung Jae Hyun cũng hết mực chăm lo cho hai con nhưng hắn còn phải gánh vác cả một cái công ty lớn như vậy, lúc Lee Tae Yong hôn mê tinh thần hắn đều đặt tại bệnh viện cho nên thời gian làm bạn với bọn trẻ không được nhiều. Mà các dì thì sao, nói trắng ra thì chỉ là đám người làm công ăn lương, lại chẳng phải con cháu của mình nên hoàn toàn không cần thiết phải gần gũi cho lắm.

Nửa năm qua Lee Tae Yong ở Cheonggyehan phục hồi chức năng, Jung Jae Hyun không còn mối bận tâm nào ở Seoul nữa nên hắn không đi xã giao nhiều, xong việc liền trở về nhà, lúc đó hai đứa trẻ mới xem như thật sự có cha ở bên.

Lee Tae Yong vừa mới trở về liền gấp như lửa xém lông mày vội vàng mang Jung Sung Chan rời đi. Hai đứa còn nhỏ như vậy, không phải cái tuổi có thể nghe hiểu được đạo lý nên làm sao biết được những chuyện vướng mắc phức tạp giữa người lớn với nhau. Không hề có sự chuẩn bị lại còn đột ngột bị chia cách, thử hỏi chịu đựng thế nào được?

Từ lúc dì Yeo ở nhà họ Jung cho đến nay chưa từng thấy Jung Sung Chan khóc lóc thương tâm đến như vậy, càng nói càng thêm khổ sở rồi lại đưa tay lau đi nước mắt.

Lee Tae Yong nhìn bà ấy trong lòng không hề cảm thấy dễ chịu, y tự giễu bản thân là người làm cha nhưng còn không yêu thương con mình bằng một dì bảo mẫu.

Cuối cùng cũng về đến ngôi biệt thự của nhà họ Jung, vừa nhìn thấy Jung Jae Hyun đang đứng ở cửa Jung Sung Chan ngay lập tức vươn tay về phía đó, vội vàng đến mức nhướn cả nửa thân trên qua. Vừa được Jung Jae Hyun ôm Jung Sung Chan lại giống như lúc trước nghiêng mặt dán chặt vào gáy hắn, chỉ là đuôi mắt cụp xuống khóe miệng mếu máo, nước mắt cứ không ngừng rơi khoang mũi thì nức nở, bộ dạng giống như đã từng phải chịu rất nhiều uất ức.

Trong lúc nhất thời Jung Jae Hyun không rảnh để nói chuyện với Lee Tae Yong nữa, hắn ôm Jung Sung Chan đi thẳng vào phòng khách.

Còn Lee Je No ngay cả cơm chiều cũng không chịu ăn, được dì bảo mẫu giữ ở trên sofa không cho nhóc con tự ý nhảy xuống, nhóc cứ nhất định phải chạy ra ngoài nói muốn đi tìm em Sung Chan, có điều đêm đông tháng mười hai lạnh giá như vậy ai dám để cho thằng bé chạy đi chứ?

Lee Je No khóc đến độ hai mắt sưng đỏ hết cả lên, người cũng chả còn sức lực, giọng nói tắc nghẹn thỉnh thoảng nấc lên vài tiếng. Dì Roh ngồi xổm ở bên cạnh đút nước cho nhóc con uống, lại dùng khăn ấm để lau mặt cho nhóc nhưng nhóc cứ quay đầu tránh đi, bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ông bô Jae Hyun.

Jung Jae Hyun cúi người xuống đem Jung Sung Chan đặt ở bên cạnh Lee Je No, dì Roh lập tức cười nói:

─ Sung Chan-ie đã quay lại rồi nha, Je No xem xem em trai con quay về rồi nè.

Jung Sung Chan vừa nhìn thấy Lee Je No miệng còn nói chưa rõ chữ liền gọi một tiếng anh Je No. Hai đứa tuy rằng còn nhỏ nhưng ở chung với nhau rất ăn ý, Lee Je No nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Jung Sung Chan, đưa gương mặt đến gần nói:

─ Thơm anh.

Jung Sung Chan liền dùng đôi môi mềm mại của mình dán lên má Lee Je No một cái thật nhẹ.

Giọng nói của Lee Je No đã không còn nghe rõ được nữa, âm thanh khàn khàn đó khiến dì Roh đau lòng nên thử đút nước lần nữa cho nhóc con, lần này thì Lee Je No không còn trốn tránh.

Quản gia Nam ở bên cạnh thở dài một hơi nhẹ nhõm, cho người đi chuẩn bị đồ ăn cho Lee Je No. Dì Yeo cũng đi đến ngồi xuống cùng với dì Roh để canh chừng bọn trẻ, lại nói với nhau tình huống sau khi hai đứa bị tách ra, sau đó cả hai bà đều nước mắt lưng tròng.

Lee Tae Yong nhìn hai đứa con ở sát bên nhau bộ dạng vô cùng đáng thương khiến cho cõi lòng y thật chua xót, y đi đến bên cạnh Jung Jae Hyun hỏi:

─ Je No khóc thành ra như vậy mà em cũng không liên lạc lại với anh?

Jung Jae Hyun không trả lời, Lee Tae Yong không đè nén nổi lửa giận trong lòng nên tiếp tục nói:

─ Em cho rằng anh vẫn chưa đủ cảm giác tội lỗi với Je No hay sao hả?

─ Em không muốn…

Jung Jae Hyun mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ trên ghế sofa:

─ Em không muốn anh cảm thấy em đang đem các con ra để áp chế anh.

Thật ra ngay từ đầu Jung Jae Hyun cũng nói rằng hãy đợi thêm mấy ngày nữa, không nhất thiết phải gấp gáp đến như vậy. Nhưng mà Lee Tae Yong còn chưa nghe xong đã cự tuyệt ngay.

Đương nhiên Jung Jae Hyun cũng có thể viện tiếp thêm vài lí do, chẳng hạn như tại sao hai đứa nhỏ không thể tách ra, rồi phải làm như thế nào để tốt nhất cho cả hai đứa, nhưng hắn không muốn khiến cho Lee Tae Yong cảm thấy hắn đang lợi dụng bọn trẻ. Hơn nữa hắn hy vọng Lee Tae Yong có thể ở lại là bởi vì hắn yêu Lee Tae Yong, muốn ở bên cạnh Lee Tae Yong, không phải vì Je No Sung Chan càng không vì bất kì một nguyên nhân nào khác.

Lee Tae Yong nhất thời không thể lên tiếng, qua một hồi lâu mới nói:

─ Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Sau khi bác sĩ đến ông ấy nói bọn trẻ không sao nhưng lại đột ngột bị hoảng sợ. Hai đứa còn quá nhỏ để uống thuốc nên chỉ dặn dò cho Lee Je No uống nhiều nước hơn, tạm thời đừng để nhóc con mở miệng nói chuyện cũng đừng để nó làm loạn nữa, qua vài ngày là sẽ ổn thôi.

Lee Tae Yong đưa tiễn vị bác sĩ kia ra tận cửa rồi kể sơ qua về chuyện tối nay, y thực sự không biết nên làm thế nào thì mới tốt cho Jung Sung Chan.

Bác sĩ nghe xong liền giải thích với y rằng tất cả trẻ em khi được sinh ra đều sẽ vô thức tìm kiếm chỗ dựa cùng cảm giác an toàn. Mà người nhận trách nhiệm này phần lớn đều là các bà mẹ. Một số đứa trẻ khác tình huống đặc biệt hơn thì có thể sẽ đem loại tình cảm này chuyển sang cho một người nào đó, thậm chí là một đồ vật nào đó.

Lee Je No và Jung Sung Chan từ nhỏ đã sống thân thiết khăng khít bên nhau, chơi cùng nhau, nhắm mắt mở mắt đều là đối phương, cho nên sinh ra cái loại cảm giác ỷ lại này cũng không có gì là kì quái.

─ Như vậy có nghĩa là… Không thể tách nhau ra ư?

Bác sĩ có hơi nghi hoặc nhìn y rồi hỏi:

─ Tại sao cậu cứ nhất quyết phải tách bọn nhỏ ra cho bằng được vậy?

Lee Tae Yong mở miệng, nhưng y không biết phải giải thích như thế nào.

Bác sĩ nhìn thấy y khó xử nên không gặng hỏi thêm nữa, mà chỉ nghiêm mặt nói:

─ Tôi khuyên cậu không nên cưỡng chế mà tách bọn trẻ ra, nếu có thể thì hãy chờ hai đứa lớn thêm một chút, có hành vi và khả năng suy nghĩ độc lập, có thể nghe và hiểu những gì người lớn nói rồi hẵng từ từ dạy dỗ. Đương nhiên, nếu nhất định cứ phải tách ra…

─ Trong thời gian ngắn vẫn sẽ khóc lóc mấy ngày, nhưng mà về lâu dài không thể nói được sẽ có ảnh hưởng gì tới cả hai.

Bác sĩ không khỏi thở dài:

─ Có lẽ theo ý của cậu hai đứa nó còn nhỏ nên chuyện gì cũng sẽ không nhớ rõ. Nhưng thật ra thì những chuyện phát sinh khi còn thơ ấu đều sẽ để lại dấu ấn trong ký ức đến tận khi chúng trưởng thành.

Lee Tae Yong á khẩu đến mức không thể trả lời được.

Trong tất cả những người đang có mặt ở đây không ai có thể hiểu được những lời này hơn Lee Tae Yong. Thời điểm bị Min Chae Soo dùng giày cao gót đá văng ra lúc đó y cũng không lớn hơn Lee Je No là bao.

Nhưng mà y nhớ rõ, vẫn luôn nhớ rất rõ.

Y nhớ đôi chân mày được kẻ chì của bà ta, nốt ruồi đen nơi khóe mắt, đôi môi tô son đỏ,… Thậm chí ngay cả biểu tình căm ghét của bà ta khi đó y vẫn còn nhớ rất rất rõ.

Lúc tiễn vị bác sĩ rời đi cũng là lúc bữa tối cho Lee Je No đã được chuẩn bị xong. Nhưng nhóc không muốn đến bàn cơm cũng không cần người đút, dì Roh chỉ có thể cầm bát đặt trên bàn trà nhỏ dành riêng cho nhóc và Jung Sung Chan để nhóc tự mình ăn.

Jung Sung Chan trước khi đi ngủ có thói quen uống sữa, bé con ngồi trên thảm ôm bình sữa mút mát mấy miếng, lại vịn bàn trà đứng lên dựa vào tay của Lee Je No, há miệng muốn anh trai đút cho mình cùng ăn.

Lee Je No chưa bao giờ dám đút những thứ linh tinh cho Jung Sung Chan ăn, nhóc con nhìn về phía dì Yeo, nghe dì ấy nói có thể cho Jung Sung Chan ăn một chút thì lúc này mới dùng thìa múc ít canh trứng đút vào miệng cho em trai ăn.

Thật ra thì Jung Sung Chan cũng không hẳn là đói bụng mà là bé con chỉ muốn được chơi cùng anh trai, ăn được một miếng xong thì di dời đi sự chú ý.

Jung Sung Chan vốn là một đứa trẻ gan dạ, vừa quay trở lại môi trường quen thuộc thì những chuyện phát sinh lúc nãy như thể chưa từng ảnh hưởng gì tới bé con, thấy ba Tae Yong đang ngồi ở trên sofa còn đi nhặt thú bông cho ba chơi.

Lee Je No ăn được vài thìa cơm sau đó quay đầu nhìn Jung Sung Chan một cái, xác nhận em bé vẫn còn ở đây rồi mới yên tâm quay đầu đi.

Lee Tae Yong nhìn hai đứa trong chốc lát rồi lại cúi đầu nhìn con thỏ bông trên tay, trong lòng y xuất hiện thật nhiều áy náy.

Y dựa vào cái gì để mang Jung Sung Chan rời đi? Từ lúc sinh ra cho tới bây giờ người ở bên cạnh thằng bé chính là Jung Jae Hyun và Lee Je No, cả các dì giúp việc, còn có cả quản gia Nam, nơi này mới là nhà của Jung Sung Chan. Y chưa từng chăm sóc cho Jung Sung Chan được nổi một ngày, dựa vào cái gì lại không quan tâm tới ý muốn của thằng bé, dựa vào cái gì muốn đoạt thằng bé về? Y ích kỷ như vậy có khác gì Min Chae Soo đâu?

─ Nước tắm em đã chuẩn bị rồi, anh mau vào tắm đi.

Lee Tae Yong thất thần, ngay cả Jung Jae Hyun đi đến bên cạnh lúc nào y chẳng hề hay biết.

─ Anh-

Lee Tae Yong vừa mở miệng, Jung Jae Hyun hiếm khi mạnh mẽ cắt ngang lời của y:

─ Muộn rồi, hôm nay anh đừng về nữa.

Lee Tae Yong nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ rồi.

Trải qua một đêm đầy sóng gió thật ra Lee Tae Yong cũng rất mệt, y buông con thỏ bông trong tay xuống, bước qua xoa đầu Lee Je No và Jung Sung Chan rồi mới đi lên lầu.

Tới phòng ngủ của y và Jung Jae Hyun, đã bao lâu rồi y chưa bước vào căn phòng này... Chỉ là lúc này y hoàn toàn không có tâm tình để mà cảm khái, vào phòng tắm ngâm mình trong bồn mới xem như cảm thấy nhẹ nhõm mà thở dài một hơi.

Lee Tae Yong nhắm mắt lại, véo nhẹ sống mũi muốn giảm bớt cảm xúc bực bội ở trong lòng, thậm chí nghe thấy tiếng mở cửa y cũng không buồn ngẩng đầu lên.

Có người bước vào bồn tắm sau đó ngồi xuống bên cạnh y.

─ Anh lại đau đầu à?

Hắn vừa hỏi tay vừa với qua muốn xoa ấn huyệt thái dương cho Lee Tae Yong.

Lee Tae Yong xê dịch mông ngồi vào giữa hai chân của Jung Jae Hyun, ngả người ra phía sau đặt lưng tựa hẳn vào trong ngực hắn, gối đầu lên vai hắn, hoàn toàn thả lỏng cơ thể.

Mái tóc còn chưa kịp khô, tóc ướt rơi tự do xuống trán khiến cho y không mấy thoải mái. Y giơ tay đem toàn bộ tóc hất ra phía sau đầu, ngũ quan như lớp sương mờ ảo thẩm thấu qua làn hơi nước.

Lee Tae Yong mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong giọng nói mang theo chút tự trách cùng tức giận, còn chất chứa cả nỗi thất vọng sâu sắc:

─ Sao anh cứ luôn đem mọi chuyện làm cho phức tạp hóa lên cơ chứ?

Động tác trên tay Jung Jae Hyun vẫn không ngừng lại, chỉ trầm giọng nói:

─ Anh không sai mà, không trách anh được.

─ Sao lại không trách anh?

Y bèn cười nhạo một tiếng:

─ Mớ gai độc này của anh cũng đâu phải ngày một ngày hai, làm cái gì cũng đều chỉ làm theo ý mình.

Nếu đổi lại là mấy năm trước lúc bông hồng có gai Lee Tae Yong vẫn còn kiêu căng khinh cuồng, tuyệt đối sẽ không có khả năng nói ra những lời như thế này. Lúc ấy dường như y luôn ở trong trạng thái không coi ai ra gì, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ quản đến việc đúng hay là sai.

Nhưng mấy năm trở lại đây đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên ít nhiều vẫn có chút thay đổi, trong lòng cũng có thêm vài phần bao dung, sẽ đứng ở góc độ của người khác mà suy xét, thật không dễ dàng chút nào.

Mới ngày đầu tiên gặp lại hai đứa trẻ mà đã khiến cho chúng thương tâm đến như vậy, khiến cho y càng nghĩ càng thấy khó chịu, không nhịn được dùng khuỷu tay huých ra phía sau bất mãn nói:

─ Em cũng chẳng chịu ngăn cản anh lại gì cả?

Jung Jae Hyun rất thích những hành động phóng túng thân mật như thế này của Lee Tae Yong, hắn ôm lấy Lee Tae Yong từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên tai và trán của y cười nói:

─ Đúng thế, đều là do em, đều do em sai.

Lee Tae Yong cạn lời chẳng muốn phát biểu gì thêm. Y phát hiện ra từ sau cái lần ở viện điều dưỡng, y và Jung Jae Hyun không có cách nào để tiếp tục cãi nhau được nữa. Bất luận y nói cái gì người ấy cũng đều nghe theo, cho dù là lời nói khiêu khích hay tổn thương, người ấy chỉ im lặng hoặc là giả vờ tỏ vẻ đáng thương, không còn đôi co nặng lời với y giống như trước đây nữa.

Lee Tae Yong cảm thấy nhàm chán vô cùng. Nhưng mà chính bản thân y cũng chưa phát hiện những bất an cùng kháng cự ở sâu trong đáy lòng mình đang dần được trấn an xuống.

─ Hay là anh ở đây với tụi nhỏ thêm một thời gian, lâu dần sẽ ổn hơn?

─ Không được.

─ Hay em đem Je No qua đó, anh nuôi bọn em?

Lee Tae Yong thích thú cười, ngồi dậy định nói với Jung Jae Hyun rằng: Nhà anh không nhận nổi một vị Phật lớn như em. Khi y quay đầu, ngay tức khắc nhìn thấy dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng tắm người đàn ông họ Jung này hình như lại càng đẹp trai hơn, nhất thời không thể nói được nên lời.

─ Hửm?

Jung Jae Hyun không biết tại sao Lee Tae Yong đột nhiên ngây ra như thế, có hơi nghi hoặc mà nhìn y.

Lee Tae Yong cau mày tiến lại gần nâng cằm người ấy lên, nhìn ngó trái phải một lượt rồi tiếp tục đưa tay sờ lên sống mũi của người nọ, bộ dạng lúc nói chuyện thật là thiếu đòn:

─ Sang năm em cũng 32 rồi phải không, sao không thấy già đi tí nào nhở?

Lee Tae Yong cảm thấy mình không cần tiền của Jung Jae Hyun, có lẽ y chỉ cần cái mặt đẹp trai này thôi, chờ cho người này nhanh chóng già nua xấu xí y sẽ thay lòng đổi dạ đi tìm một người trẻ đẹp hơn. Nếu không chờ đến lúc già rồi mới tìm thì y sẽ trở thành một ông lão không đứng đắn mất.

Trong mắt Jung Jae Hyun hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Lee Tae Yong kế đó cúi mặt xuống hôn lên đầu ngón tay của y, lại theo lòng bàn tay hôn đến vết sẹo thon dài kia.

Họ Lee bị họ Jung hôn đến mức trong lòng trở nên tê ngứa, nhưng y thật sự không có tâm tình để mà làm chuyện đó, không muốn cùng hắn lau súng cướp cò thế nên liền thô lỗ rút tay về, một lần nữa xoay lưng dựa vào người họ Jung.

Jung Jae Hyun ôm Lee Tae Yong từ phía sau, nhìn thấy mái tóc ướt không che được vết sẹo trên đầu y, thầm nghĩ rằng may mắn là lúc đó hộ lý xử lý miệng vết thương rất khéo nên vết sẹo đã dần phai mờ, cũng không thể nhìn thấy quá rõ ràng.

Hắn đặt môi hôn lên từng chút vào vị trí đó.

Lee Tae Yong được ngâm trong làn nước ấm áp, sau khi thả lỏng lại cảm thấy buồn ngủ. Y bèn dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào Jung Jae Hyun, không kiên nhẫn cau mày:

─ Đừng hôn nữa, anh ngứa lắm.

Lúc này Jung Jae Hyun mới ngừng cái hôn, điều chỉnh nhiệt độ nước rồi để cho Lee Tae Yong dựa hẳn vào lòng mình mà ngủ.

Hai người bọn họ trước đây chưa từng thân mật như vậy.

Trong cái bồn tắm to lớn này có rất nhiều ký ức làm xằng làm bậy của cả hai.

Từ sau khi chia tay trái tim dần nguội lạnh. Nhiệt độ nước dù có ấm áp đến mấy cũng chỉ có thể lưu lại trên da thịt trong vòng vài ba giây ngắn ngủi.

Jung Jae Hyun chạm vào tay của Lee Tae Yong dưới làn nước trong vắt, phủ tay mình lên mu bàn tay người ấy, từng ngón xuyên qua kẽ tay rồi siết lại thật chặt.

Hắn nhìn thấy mặt nước đang khẽ khàng rung động, bất tri bất giác tự hỏi rằng có phải lúc trước hắn mất trí rồi nên mới không yêu cái người đang nằm trong vòng tay mình, khiến cho người ấy phải khổ sở, còn để lại trên cơ thể người ấy thật nhiều thương tích tới như vậy...

Mà hiện tại chỉ cần gọi tên của người này, trái tim hắn liền cảm nhận được sự bỏng rát.

Hóa ra một người có thể yêu một người nhiều tới nhường vậy, yêu đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt, yêu đến mức ngay cả khi ôm người đó trong lòng cũng cảm thấy thất kinh hoảng loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro