31, Sự trả thù hoàn hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ ba mươi mốt: Sự trả thù hoàn hảo

Từ sau lần đó Lee Tae Yong cũng không gặp lại Min Chae Soo nữa.

Chớp mắt đã bốn năm trôi qua.

Trong bốn năm này Lee Tae Yong càng thêm liều mạng mà làm việc, thậm chí có đôi lúc Jung Jae Hyun phải ra lệnh bắt buộc y mới chịu dừng lại nghỉ ngơi. Ngoại trừ việc này ra, bởi vì áp lực lên mình quá độ và những khúc mắc trong lòng ngày càng nghiêm trọng, không chỉ thường xuyên bị mất ngủ mà có đôi khi cảm xúc còn rơi vào trạng thái tiêu cực không ổn định. Là Jung Jae Hyun đã tìm cho y một bác sĩ tâm lý, làm qua vô số lần tâm lý trị liệu, lại phải dùng thêm một số loại thuốc mới có thể từ từ khống chế được.

Lúc này nhà họ Kang vẫn chưa đem Jung Jae Hyun và Lee Tae Yong để ở trong lòng, đặc biệt là sau khi Chủ tịch Jung qua đời thì Jung Jae Hyun chính thức lên tiếp quản JKing Holdings, sau đó lại bị chèn ép khắp nơi. Nhà họ Kang còn cho rằng hắn sẽ không làm được cơn mưa ngọn gió nào nên lại càng kiêu ngạo hơn nữa.

Biến cố phát sinh chỉ trong một đêm.

Trên mạng đột nhiên xuất hiện một đoạn video cảnh quan hệ giữa Woo Shin Young và một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia có thể thấy còn rất trẻ, thoạt nhìn chưa đến hai mươi tuổi, bối cảnh là một căn biệt thự xa hoa. Điều đáng nực cười hơn chính là trước đó một ngày Woo Shin Young còn mới công khai phát biểu một hồi diễn thuyết vì dân vì nước, mặt nạ đạo đức giả của ông ta cứ như vậy bị người ta lạnh lùng xé rách, dư luận liền dậy sóng.

Đây mới chỉ là khúc dạo đầu, sau khi Lee Tae Yong giao lên tài liệu báo cáo mà y thu thập trong nhiều năm, Woo Shin Young đã bị kiểm tra kỷ luật khống chế.

Nhà họ Kang lập tức trở nên hoảng loạn, còn chưa kịp nghĩ ra cách để cứu người thì Jung Jae Hyun - người mà trước nay luôn tỏ ra yếu thế đã bất ngờ phản công, phối hợp cùng với những gia tộc khác thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của K&K.

Hai người này một người trong tối một người ngoài sáng, một bên âm thầm điều tra Woo Shin Young một bên đối phó với K&K, cùng nhau đánh một ván bài hoành tráng khiến cho nhà họ Kang không kịp trở tay.

Nhà họ Kang bèn vận dụng hết tất cả các mối quan hệ, vốn định nếu không ổn thì sẽ cùng nhau bỏ trốn ra nước ngoài, kết quả người vợ đã theo Woo Shin Young suốt mười mấy năm bị đoạn video kia làm cho thương tâm, bà cho rằng ông ta xem ả nhân tình kia quan trọng hơn mình nên đã giao nộp hết toàn bộ bằng chứng nhận hối lộ từ trước đến nay của Woo.

Trong đó nhà họ Kang đã đút lót một số tiền khổng lồ, tình tiết cực kì nghiêm trọng, còn liên quan đến vấn đề làm giả chứng từ và trốn thuế, cả nhà họ Kang và công ty rơi vào trong cảnh hỗn loạn.

Chỗ dựa của Kang In Sook không còn. Ông ta biết không ai có thể bảo vệ ông ta được nữa, cái công ty nhỏ bé kia ông ta cũng mặc kệ, nghĩ cách để có thể trốn ra nước ngoài. Kết quả còn chưa đi tới sân bay đã bị người ta bắt trở về.

Sau đó ông ta bị đưa đến nhà cũ của Lee Tae Yong.

Lúc đó chỗ này sắp bị phá bỏ, tương lai sẽ xây dựng và phát triển thành một trung tâm thương mại.

Những người xung quanh đều đã di dời đi nên cả tòa nhà trống không, lúc Kang In Sook bước vào thì Lee Tae Yong đang đứng tựa bên cửa sổ, vẻ mặt hờ hững mà nhìn ra bên ngoài, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Hai tay Kang In Sook bị trói ra sau lưng, miệng thì bị băng dính dán chặt, nhìn biểu tình mờ mịt trên khuôn mặt Lee Tae Yong không hiểu vì sao ông ta lại dựng hết cả tóc gáy. Qua ngần ấy năm chàng thiếu niên năm đó bị ông ta đạp dưới chân nay đã trưởng thành so với ông ta còn có phần cao lớn chững chạc hơn. Mà ông ta thì sao, ngày càng già đi trở thành một lão già rụt đầu sợ hãi, đâu còn khí thế của cái thuở khi xưa.
Kang In Sook xoay người muốn chạy ra bên ngoài liền bị Choi Yeon Jun gạt chân ngã xuống đất.

Dường như lúc này Lee Tae Yong mới chú ý tới động tĩnh ở bên đây, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Kang In Sook, nhàn nhạt nói:

─ Đánh gãy chân ông ta đi.

Ngữ khí của y vô cùng bâng quơ nhẹ nhàng nhưng lời nói ra lại đáng sợ tới như vậy, Kang In Sook đột nhiên trừng lớn mắt.

Choi Yeon Jun đáp lời, từ trên bàn lấy xuống một cây cờ lê sau đó đi đến bên cạnh Kang In Sook đè chân ông ta lại, mạnh mẽ đập vào mắt cá chân của ông ta, trong nháy mắt toàn bộ xương cốt đều vỡ vụn.

Kang In Sook phát ra một tiếng kêu cực kì thê thảm, mặt mũi méo xệch, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tuôn rơi trên vầng trán.

Một chân đã bị đánh gãy, Choi Yeon Jun nắm cái chân còn lại của ông ta, Kang In Sook cố hết sức lắc đầu nhìn về phía Lee Tae Yong mà kêu cứu.

Nhưng Lee Tae Yong không nhìn ông ta, hạ tầm mắt châm một điếu thuốc sau đó đặt điếu thuốc lên bàn, vẻ mặt hờ hững nhìn làn khói trắng đục từ từ bay lên.

Trong phòng lại vang lên một âm thanh nặng nề.

Hai chân Kang In Sook bị kéo lê ra sau người với tư thế vô cùng quỷ dị, cơn đau quá sức chịu đựng làm cho ông ta ngất đi.

Chờ đến lúc ông ta tỉnh lại thì băng dán trên miệng đã được tháo gỡ ra, trong phòng ngoại trừ Lee Tae Yong còn có một người khác đang bị trói chặt ngồi trên ghế, là Min Chae Soo.

Kang In Sook vừa nhìn thấy bà ta liền hận thù đến mức siết chặt hai hàm răng. Nếu không phải vì người đàn bà này, nếu không phải vì cái đồ đê tiện này thì sao ông ta có thể rơi vào cái kết thê thảm như ngày hôm nay!

Min Chae Soo ngoài miệng bị dán băng dính, mái tóc từ xưa đến nay luôn được bà ta bới cẩn thận lúc này bị xõa tung rũ rượi, lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt cũng không còn, hoảng loạn nhìn Kang In Sook trước sau đó lại ngẩng đầu dùng ánh mắt ngoan độc mà nhìn chằm chằm vào Lee Tae Yong.

Lee Tae Yong vẫn như cũ đứng dựa người vào khung cửa sổ, đầu hướng ra bên ngoài, ánh mặt trời dừng ở bên cạnh, có thể lờ mờ nhìn thấy bụi bặm bay lơ lửng trong không khí.

Kang In Sook muốn đứng lên, nhưng vừa cử động nhẹ cái dưới chân liền truyền đến một trận đau đớn xuyên tim.

Ông ta rên rỉ, rốt cuộc Lee Tae Yong cũng quay đầu lại, nhìn thấy Kang In Sook biểu tình thống khổ giãy giụa trên mặt đất, đột nhiên nói:

─ Bố tôi từng đứng ở chỗ này nhìn tôi cả đời và tôi thì chưa một lần nào quay đầu lại mà nhìn ông ấy. Cho đến lúc tôi muốn quay đầu, ông ấy đã không còn.

Lời y nói ra nghe có vẻ rất bình thường, biểu cảm trên khuôn mặt cũng vô cùng bình tĩnh, khiến cho Kang In Sook bị dọa đến mức toàn thân run rẩy. Ông ta lắc đầu, giọng nói run run đứt quãng:

─ Cậu Lee Tae Yong, không... không phải tôi... Tôi không hề muốn giết bố của cậu...

Sau đó ông ta ngẩng đầu nhìn Min Chae Soo hét lớn:

─ Là con đàn bà này... chính là bà ta... Bà ta nói nếu Lee Sang Seong có chết cũng sẽ quấn chặt lấy bà ta không buông, là bà ta đã xúi giục tôi...

Thần sắc Lee Tae Yong vẫn không hề thay đổi, giống như câu trả lời này không hề nằm ngoài dự đoán của y.

Min Chae Soo ngồi trên ghế, bà ta không có một chút áy náy nào, bà dùng ánh mắt căm hận mà nhìn chằm chặp vào Lee Tae Yong.

Nếu như miệng không bị dán lại, Lee Tae Yong nghĩ bà ta chắc chắn sẽ mắng y đến khàn cả giọng, mắng y hủy hoại người bà ta yêu, hủy hoại cuộc sống xa hoa của bà ta, hủy hoại giấc mộng cả đời của bà ta,...

Kang In Sook vẫn còn đang bận lải nhải, ông ta muốn chứng minh mình vô tội. Nhưng Lee Tae Yong thì lười nghe, mà cũng không có kiên nhẫn để ngồi nghe, bèn lấy một khẩu súng trên bàn bên cạnh, cầm chắc nó trong tay.

Trong thoáng chốc Kang In Sook liền câm lặng.

Ông ta trừng lớn mắt khi nhìn thấy khẩu súng kia, các cơ trên mặt đã bắt đầu co giật mất tự nhiên sau đó quỳ rạp trên mặt đất gào thét xin tha:

─ Tôi sai rồi tôi sai rồi... Cậu Lee Tae Yong... Cầu xin cậu... Xin cậu đừng giết tôi...

Lee Tae Yong nâng mi mắt liếc nhìn ông ta một cái, cười nói:

─ Ông sai rồi ư? Vậy ông đi xuống dưới hỏi xem bọn họ có tha thứ cho ông hay không đã!

Kang In Sook theo ánh mắt của y mà quay đầu nhìn theo, nhìn thấy một khung ảnh được đặt ở trên bàn. Trên bức hình là Lee Sang Seong đang ôm Lee Tae Yong, Lee Hye Mi thoạt nhìn còn rất nhỏ, bím tóc thì tết hai bên, đang đứng bên cạnh anh trai của mình cười tươi đến nỗi đôi mắt híp cả lại.

Bọn họ đều đang nhìn ông ta.

Kang In Sook cảm thấy có một luồng khí lạnh từ bàn chân xông lên.

Ông ta sinh ra trong gia đình tài phiệt họ Kang lại còn là con trai út, đi đến đâu người ta cũng đều phải cúi đầu khom lưng, dần dần ông ta chẳng còn đem những người này để vào trong mắt. Sinh mạng của bọn họ đối với ông ta chỉ như cỏ rác, ai dám cản đường ông ta, ai dám làm ông ta không vui ông ta sẽ đi dạy dỗ người đó. Loại cảm giác nắm trong tay quyền sinh tử của người khác làm ông ta phát nghiện, nhưng mà đến một ngày thân phận thay đổi, đến lượt ông ta bị biến thành rác rưởi bị tra tấn bị uy hiếp, ông ta mới biết nó đáng sợ đến nhường nào.

Kang In Sook run run, dùng thân trên của mình đứng thẳng lên, đối với tấm ảnh kia không ngừng dập đầu, mỗi một cái dập đều lấy đầu mình đập mạnh xuống sàn nhà.

─ Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi...

Lee Tae Yong sắc mặt không chút biểu cảm mà quan sát ông ta, quan sát cái đầu đó đã chảy đầy máu xong mới từ từ đứng dậy, y đi tới bên cạnh Kang In Sook ngồi xổm xuống, đem ngón tay Kang In Sook đặt vào cò súng sau đó nâng tay ông ta lên hướng về phía Min Chae Soo, nhẹ giọng nói:

─ Ông giết bà ta đi rồi tôi sẽ để ông được sống.

Cuối cùng Min Chae Soo cũng cảm thấy hoảng sợ, bèn ra sức giãy giụa, chiếc ghế trói bà ta ngã lăn xuống sàn, bà ta liều mạng nhìn về phía Kang In Sook lắc mạnh đầu, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu cùng với cực kỳ kinh hoảng.

Cổ tay của Kang In Sook đã bị Lee Tae Yong bắt lấy và điều khiển, Min Chae Soo vùng vẫy tới đâu thì họng súng cũng di chuyển theo tới đó.

Lee Tae Yong không cho Kang In Sook chút thời gian do dự, nhỏ giọng nói bên tai ông ta:

─ Một-

Y vừa mới đếm số đầu tiên Kang In Sook đã bóp cò súng.

Âm thanh lạch cạch vang lên.

Không có chuyện gì xảy ra cả.

Bên trong súng không hề có đạn.

Chẳng qua là Lee Tae Yong đang muốn tra tấn Min Chae Soo, muốn bà ta nếm thử cái cảm giác bị chính người mình yêu phản bội nó có mùi vị như thế nào.

Trong lúc Kang In Sook còn đang ngồi ngây ngốc ở đó thì Lee Tae Yong đã lấy lại cây súng, từ từ đứng lên chậm rãi nạp đạn cuối cùng là mở khóa an toàn, cúi người dùng một tay nắm lấy cổ áo Kang In Sook rồi mới kéo ông ta tiến về phía trước.

Cuối cùng Kang In Sook cũng nhận ra được điều gì đó, nước mắt cùng nước mũi chảy ròng ròng trên mặt, dưới thân không tự chủ được mà tiểu một bãi lên sàn nhà.

─ Cậu Lee Tae Yong tôi cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu đừng giết tôi... Cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm...

Kang In Sook cố gắng để gỡ lấy tay Lee Tae Yong ra, mà Lee Tae Yong cũng không muốn động vào ông ta, sau khi kéo Kang In Sook tới trước mặt Min Chae Soo thì nhanh chóng buông tay.

Y đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá đôi nam nữ này.

Kang In Sook muốn bò đi, nhưng vừa động đậy liền bị Lee Tae Yong dùng sức giẫm lên cái chân đã gãy lìa kia của ông ta, vì quá đau đớn nên ông ta không nhịn được mà gào thét.

Tóc của Min Chae Soo bị mồ hôi tẩm ướt, từng sợi dính bết trên khuôn mặt, nhìn Lee Tae Yong kề khẩu súng nhắm vào Kang In Sook khiến cả người bà ta dường như phát điên, xoang mũi không ngừng phát ra những âm thanh chói tai.

Lee Tae Yong thưởng thức hình ảnh này trong chốc lát, y khẽ cười rồi bóp cò súng.

Khẩu súng lục được trang bị ống giảm thanh, Min Chae Soo còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt của bà ta đã bị nhuốm đỏ bởi máu.

Dòng thời gian dường như ngừng trôi.

Min Chae Soo không dám động đậy. Một lúc lâu sau bà ta mới cứng đờ mà đưa mắt nhìn Kang In Sook trên đầu đã bị bắn thủng một lỗ, rất nhiều máu, Kang In Sook chết không nhắm mắt.

Đôi đồng tử bà ta trừng lớn, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.

Lee Tae Yong buông súng ra, sau đó đi đến trước mặt Min Chae Soo từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào vết bẩn không biết là máu hay là óc của Kang, vừa cười vừa nói:

─ Bà đừng sợ, tôi sẽ không để bà chết.

Min Chae Soo không ngừng run rẩy.

Nụ cười trên khóe miệng của Lee Tae Yong dần biến mất, nhấn mạnh từng câu từng chữ:

─ Tôi muốn bà mỗi ngày đều phải sống trong cảnh sợ hãi như thế này.

Cả người Min Chae Soo chấn động, thân thể cứng đờ rồi lăn ra ngất xỉu.

Lee Tae Yong không chút cảm xúc mà liếc nhìn bà ta một cái, kế đó y đứng lên đi đến bên cửa sổ.

Y nhìn bức ảnh kia bất chợt muốn đưa tay chạm lấy, lại thấy ngón tay mình dính đầy máu liền cảm thấy chán ghét mà nhăn mi lại.

Y dùng sức lau đi vệt máu, lực độ mạnh đến mức ngón tay sắp bị rách toạc ra. Lại một lần nữa đưa tay tới nhưng y vẫn cảm thấy rất bẩn, cũng không muốn chạm vào bức ảnh kia nữa, cứ đứng ngơ ngác như vậy mà nhìn.

Đến lúc Jung Jae Hyun mang theo người tiến vào đã nhìn thấy một Lee Tae Yong như người mất hết thần trí cứ đứng đực ra ở đó.

Mùi máu tươi trong phòng làm Jung Jae Hyun phải nhíu chặt mày, hắn cho người đến đem Lee Tae Yong ra ngoài, nhưng Lee Tae Yong lại không chịu rời đi.

Jung Jae Hyun bận bịu quá, từ lúc bước vào cửa điện thoại liền gọi tới không ngừng, hắn ở một bên vừa nghe báo cáo vừa đi đến trước mặt Lee Tae Yong trầm giọng nói:

─ Anh đi về đi. Chuyện ở đây tôi sẽ xử lý.

Lee Tae Yong không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Jung Jae Hyun một hồi lâu, cuối cùng cũng cất bước chân ra phía bên ngoài.

Lúc ra tới cửa đột nhiên y dừng lại, quay đầu gọi:

─ Jung!

Jung Jae Hyun ngẩng đầu nhìn qua.

Lee Tae Yong đối mặt với hắn, ánh mắt như muốn đem người này khắc sâu vào trong đáy lòng, nhưng không nói gì cả rồi xoay người đi thẳng ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro