38, Xinh đẹp nhất thế gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ ba mươi tám: Xinh đẹp nhất thế gian

Lee Dong Hyuck đuổi theo Mark Lee ra đến tận cổng chính của bệnh viện, nhưng lại không biết nên nói cái gì, vẫn là Mark Lee dừng bước chân sau đó quay đầu hỏi cậu:

─ Em còn có việc gì sao?

─ Không... Không có...

─ Không có thì quay về đi.

Lee Dong Hyuck do dự một chút rồi mới hỏi:

─ Thiếu gia anh... Sau này anh có tính toán gì không?

Mark Lee cau mày:

─ Em hỏi cái này để làm gì?

─ Em... em chỉ là muốn, liệu em có thể giúp được gì cho anh không...?

Mark Lee bật cười:

─ Tôi muốn đến làm việc cho nhà họ Yu, em có thể giúp được cái gì?

Không đợi Lee Dong Hyuck trả lời hắn lại nói thêm:

─ Hay là em cũng định rời khỏi nhà họ Jung để đi theo tôi?

Tuy rằng đang hỏi nhưng trong lời hắn nói ẩn giấu một chút ác ý, sắc mặt Lee Dong Hyuck liền trắng bệch, cậu ấp úng cúi đầu không biết nên trả lời như thế nào.

Nụ cười trên mặt Mark Lee càng thêm mỉa mai.

Mark à mày nhìn cho kỹ đi, Lee Dong Hyuck mỗi lần đều trưng ra cái bộ dạng dường như nếu thiếu mày thì sẽ sống không nổi, nhưng mà sự thật đến cuối cùng thì sao, người ta vẫn biết rõ nên lựa chọn con đường nào mới là tốt nhất.

Tựa như lần trước hắn sang Canada du học, thật vất vả mới có thể hạ quyết tâm rằng sẽ mang Lee Dong Hyuck theo cùng.

Tuy rằng lúc ấy hắn vẫn rất muốn đi học, Lee Dong Hyuck lại còn nhỏ nhưng dù sao hai người cũng đã ở bên nhau khá lâu rồi, hắn chẳng thể yên tâm khi để Lee Dong Hyuck ở lại Hàn Quốc một mình. Cho nên hắn không hề sợ phiền phức cũng không màng tới chuyện phải cúi đầu xin xỏ người khác, hắn vẫn nguyện ý mang cậu trai trẻ ấy đi theo. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Lee Tae Yong đã đem mấy lời này ra để hỏi hắn trước, còn Lee Dong Hyuck lúc đó đã nói cái gì? Cậu lúc ấy vẻ mặt đầy nịnh nọt mà bám theo bên người Lee Tae Yong, sau đó trả lời:

─ Là em tình nguyện đi theo chú Tae Yong đấy, em thật sự không muốn theo anh sang Vancouver đâu!

Thời điểm ấy Mark Lee cảm thấy bản thân mình buồn cười y hệt như một thằng hề, còn nóng vội tới mức cho rằng Lee Dong Hyuck sẽ không bao giờ rời bỏ mình. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hắn chỉ là một thiếu gia trên danh nghĩa bị người ta nuôi ở bên ngoài, đi theo hắn thì được lợi lộc gì cơ chứ, làm sao so được với địa vị của Lee Tae Yong ở nhà họ Jung, chú ta nói một lời thì ai dám không nghe?

Có lẽ Yu Jun Su nói đúng, Lee Dong Hyuck thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc nhưng thật ra người ta lại cực kì thông minh, biết khi nào nên nịnh nọt ai mới đúng.

Mark Lee thu hồi suy nghĩ của mình, đang chuẩn bị rời đi thì Lee Dong Hyuck đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy hắn, cậu hỏi:

─ Thiếu gia anh đến nhà họ Yu... là vì cậu út sao?

Mark Lee nhìn cậu, một hồi lâu sau đó mới trả lời:

─ Đúng vậy.

Trước kia hắn cùng với Yu Jun Su chỉ đơn thuần là bạn, tuy rằng tính tình Yu Jun Su có hơi kiêu ngạo nhưng quả thật đã giúp hắn không ít, hôm sinh nhật được Yu Jun Su tỏ tình, Mark Lee suy nghĩ một chút liền đồng ý. Đối với hắn mà nói tình yêu có hay không cũng không quan trọng, nhưng ở bên Yu Jun Su chỉ có lợi chứ không có hại. Chính hắn cũng biết suy nghĩ này của mình có bao nhiêu xấu xa, cho nên ngày đó khi bị Lee Dong Hyuck bắt gặp hắn mới cảm thấy khổ sở, thậm chí còn thẹn quá hóa giận. Đương nhiên hắn sẽ không đem những lời này nói với Lee Dong Hyuck, dù sao hắn nói là mình vì Yu Jun Su cũng không hề sai.

Lee Dong Hyuck chậm rãi rút tay về, nụ cười so với khi khóc trông còn khó coi hơn:

─ Em biết rồi.

Mark Lee đã đi khỏi từ lâu nhưng Lee Dong Hyuck vẫn đứng yên tại chỗ, chờ cậu quay trở lại thì Lee Tae Yong mới vừa uống thuốc xong đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhìn thấy Lee Dong Hyuck cũng nhìn rõ biểu tình trên mặt cậu, nhưng y không hỏi gì cả.

Lee Dong Hyuck chậm rãi đi đến bên giường của Lee Tae Yong, trầm mặc thật lâu đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi:

─ Chú ơi con hối hận rồi.

Lee Tae Yong nhìn cậu.

Ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng nói tiếp:

─ Nếu lúc đó con đuổi theo anh Mark rồi cùng anh ấy sang Vancouver thì thật tốt biết bao.

Lúc ấy cậu từ chối là vì không muốn Mark Lee khó xử.

Cậu cái gì cũng không biết, học hành lại càng dở tệ, nếu theo Mark Lee sang Canada thì sẽ khiến hắn phân tâm vì còn phải chăm lo thêm cả cho cậu, chỉ toàn là rắc rối và phiền phức. Cậu tình nguyện ở lại Hàn Quốc để đi theo Lee Tae Yong, tự mình nuôi sống bản thân, nói không chừng chờ đến khi Mark Lee trở về cậu còn có thể giúp đỡ.

─ Con có đi theo hay không thì sớm muộn gì nó cũng sẽ rời khỏi nhà họ Jung.

Nhà họ Jung đối xử với Mark Lee như thế nào trong lòng Lee Tae Yong biết rất rõ, nhưng mà y không có tư cách để đi can thiệp vào chuyện nhà người khác, chỉ có thể trong phạm vi năng lực của mình mà nói tốt vài câu cho Mark Lee, nhưng mà hiện tại xem ra thằng nhóc đó cũng không muốn nhận ý tốt này của y rồi.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Lee Tae Yong nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Lee Dong Hyuck liền nghĩ đến ngày hôm qua cậu đã ở lại đây canh chừng hết cả một đêm, y thở dài nói:

─ Dong Hyuck à, con mau quay về trước đi.

Tâm tình Lee Dong Hyuck chùng xuống, cậu cũng không muốn mang bộ mặt rầu rĩ này ở đây lắc lư qua lại mắc công chọc giận Lee Tae Yong, cho nên gật đầu nói:

─ Chú nhớ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai con lại đến thăm chú!

ฅ•ﻌ•ฅ

Sáng sớm hôm sau Lee Tae Yong mới tỉnh lại chưa được bao lâu, còn chưa thấy bóng dáng Lee Dong Hyuck mà đã gặp phải một người mà y không muốn gặp nhất hiện tại.

Park Solomon dìu Cho Yi Hyun đi trước, trên tay cô cầm một túi đồ ăn nhẹ, trong khi đó Park Solomon lại cầm theo một hộp thức ăn khác.

Cô nàng vừa nhìn thấy Lee Tae Yong liền cười tươi đến nỗi hai mắt cong thành mảnh trăng non, còn muốn tiến tới nhưng bị Lee Tae Yong lạnh giọng quát:

─ Đứng yên đó không được cử động.

Cho Yi Hyun sợ tới mức bước chân phải ngừng lại, Lee Tae Yong cau mày nhìn về phía Park Solomon:

─ Em ấy không hiểu chuyện nên em cũng không hiểu chuyện theo à? Em cũng biết em ấy đang mang thai mà sao lại đưa người tới đây làm gì?

Park Solomon bị mắng đến phát ngốc, bất đắc dĩ mà cười:

─ Anh đã hạ sốt rồi mà, làm gì nghiêm trọng tới như vậy?

─ Đi tìm cho anh cái khẩu trang lại đây.

─ Thôi nào, em để Yi Hyun cách xa anh ra một chút là được rồi chứ gì?

Park Solomon nắm tay Cho Yi Hyun đi đến một góc cách xa Lee Tae Yong nhất, lấy đệm mềm trên sofa lót thêm, lúc này mới để cho Cho Yi Hyun ngồi xuống.

Cho Yi Hyun nhìn sắc mặt khó coi của Lee Tae Yong, chột dạ giải thích:

─ Em cũng là... Em cũng là lo lắng cho anh nên mới...

Lee Tae Yong đưa mắt nhìn xuống bụng của cô:

─ Em nên tự lo cho mình trước đi.

Y cầm lấy di động nhìn thời gian, nhàn nhạt nói:

─ Năm phút.

─ Anh bảo sao?

Cho Yi Hyun sửng sốt.

─ Cho em năm phút.

Cho Yi Hyun gấp đến độ muốn đứng lên, vừa nhìn thấy Lee Tae Yong nhíu mày lại nhanh chóng ngồi về chỗ cũ, quay đầu giữ chặt tay Park Solomon hờn giận nói:

─ Ông xã nhìn xem, anh ấy sao lại như vậy!

Park Solomon cũng cảm thấy từ sau khi Cho Yi Hyun mang thai Lee Tae Yong lo lắng có phần hơi thái quá, Cho Yi Hyun đi lại nhiều vài bước cũng làm cho y phải trừng mắt. Cậu đương nhiên không thể hiểu, chuyện ngoài ý muốn của người cô ruột năm đó đã để lại trong lòng y một vết thương to lớn đến nhường nào.

─ Năm phút ít quá, mười lăm phút đi...

Park Solomon thật cẩn thận mà thương lượng.

─ Năm phút.

─ Vậy mười phút.

─ Đúng năm phút.

─ Aigoo em cũng chỉ vừa mới đến, anh Tae Yong vĩ đại không để em nghỉ ngơi thêm mà đã muốn đuổi em đi, mệt chết em rồi!

Cho Yi Hyun dứt khoát giả bộ làm ra bộ dạng vô cùng mệt mỏi.

Lee Tae Yong đối với cái cô này đúng thật không có biện pháp, nhưng không khí trong phòng bệnh rất nặng nề, nếu không cẩn thận làm lây bệnh cho Cho Yi Hyun thì phải làm sao bây giờ? Thai phụ sinh bệnh là phiền toái nhất, y bèn trầm giọng nói:

─ Vậy đúng mười phút, hết thời gian em ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi ngay cho anh.

─ Cũng được.

Cho Yi Hyun bĩu môi, không tình nguyện mà trả lời.

Park Solomon đem hộp đồ ăn đặt xuống trước mặt Lee Tae Yong, cậu bày biện các món mang qua:

─ Đừng chỉ ăn mỗi cháo không, ăn thêm chút đồ này đi ông anh, đều là mẹ Su Hyeok cho người trong nhà làm đó.

Lee Tae Yong gật đầu, sau đó cầm lấy bát đũa lên.

Park Solomon thấy sắc mặt y không được tốt, nhớ tới chuyện đêm qua liền hỏi:

─ Đầu anh lại đau sao?

Lee Tae Yong chỉ ậm ừ một tiếng.

Park Solomon nhíu mày:

─ Bây giờ cảm giác như thế nào?

─ Lúc mới vừa tỉnh lại thì vẫn còn đau, giờ cũng đỡ hơn một chút rồi.

─ Anh Tae Yong...

Park Solomon thở dài:

─ Chiều nay em sẽ sắp xếp làm một cuộc kiểm tra cho anh.

─ Không cần đâu, anh-

Park Solomon cắt ngang lời của y, không kiên nhẫn nói:

─ Vốn dĩ ở bệnh viện cũng không có phiền phức gì, sao anh cứ cố chấp như vậy cơ chứ?

Nói xong lại cảm thấy ngữ khí của mình có chút lớn:

─ Xin lỗi em không có ý-

─ Anh biết.

Lee Tae Yong rũ mắt xuống:

─ Vậy em sắp xếp đi.

Y biết Park Solomon nổi giận cũng là vì lo lắng cho mình, chuyện này Park Solomon đề cập đến rất nhiều lần nhưng y vốn không để trong lòng, vốn dĩ Lee Tae Yong đã không hề coi trọng sức khỏe của bản thân mình.

Cho Yi Hyun xem hai người bọn họ tranh luận xong thì mới lên tiếng:

─ Tae Yong-oppa, anh với Jung Jae Hyun đừng ở bên nhau...

Kỳ thật Cho Yi Hyun chẳng hề muốn lái tới vấn đề này, nhưng mà cô vừa mới biết chuyện của Choi Jun Ki thì liền tức giận đến mức không thể chạy tới xé xác Jung Jae Hyun ngay lập tức. Bọn họ muốn làm gì thì làm nhưng đừng có kéo Lee Tae Yong vào khiến anh ấy phải thêm phần khổ sở.

Cô càng lo sợ Lee Tae Yong không chịu tỉnh ngộ ra cho nên vẫn không nhịn được mà đến khuyên nhủ vài câu.

Lee Tae Yong nhìn bộ dạng thở phì phì của Cho Yi Hyun liền cảm thấy buồn cười, giọng điệu hoà hoãn nói:

─ Không ở bên nhau. Mà cho dù anh có muốn ở bên cạnh người ta thì cũng đâu có được.

Lại là vì Lee Tae Yong không xứng đáng, Cho Yi Hyun nghe y nói mà trong lòng phát sầu, cô buột miệng thốt ra:

─ Anh đừng luyến tiếc cái tên họ Jung đó, anh có biết không ba năm trước đây-

─ Yi Hyun!

Đột nhiên Park Solomon lớn tiếng ngắt ngang lời của cô.

Cho Yi Hyun sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì sắc mặt đã trở nên trắng bệch, Lee Tae Yong nhìn cô chằm chằm, ý cười trên khóe miệng phai nhạt dần:

─ Ba năm trước đây làm sao?

─ Thì... Ba năm trước đây suýt chút nữa em đã phải gả cho cái tên đó!

Cho Yi Hyun tức giận nói một câu.

Lee Tae Yong chỉ có thể lắc đầu cười:

─ Sao vẫn còn ghi hận chuyện này vậy?

─ Đương nhiên là giận rồi! Nếu em thật sự phải gả cho Jung Jae Hyun thì ngày kết hôn em nhất định sẽ đâm đầu mà chết!

─ Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, sắp làm mẹ trẻ con tới nơi mà cứ treo mấy câu chết chóc bên cửa miệng vậy?

Park Solomon ở bên cạnh cũng nhíu mày phụ họa theo:

─ Đúng đó em à.

Cho Yi Hyun không để ý tới bọn họ nữa, chỉ nhìn Lee Tae Yong rồi cười hì hì nói tiếp:

─ Tae Yong-oppa của em lộng lẫy từ trong ra ngoài như vậy, lại còn thông minh nữa nhưng sao lại sợ không tìm được người khác chứ? Em nói anh nghe, trên thế giới này đàn ông tốt so với Jung Jae Hyun vẫn còn rất nhiều. Vừa đúng lúc em có quen thêm vài người, nên anh phải nhanh nhanh đá tên họ Jung đi sau đó thì em sẽ-

─ Đá tôi đi rồi thì cô sẽ làm gì?

Cho Yi Hyun sửng sốt, quay đầu mới phát hiện Jung Jae Hyun đang đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt hờ hững mà nhìn lại cô.

Park Solomon và Lee Tae Yong nghe được giọng nói cũng quay đầu nhìn theo, Jung Jae Hyun đối diện với tầm mắt của Lee Tae Yong nói một câu xin lỗi nhưng không có chút chân thành nào:

─ Xin lỗi, tôi vừa vào đã thấy cửa không đóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro