47, Thân bất do kỷ ¹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bốn mươi bảy: Thân bất do kỷ (Phần 1)

Ca phẫu thuật của Lee Dong Hyuck kéo dài rất lâu.

Lee Tae Yong canh giữ ở bên ngoài một bước cũng không rời, trong lúc đó có một hộ sĩ tới đưa thuốc cho y, Choi Soo Bin nhìn sắc mặt Lee Tae Yong không được ổn lắm nên cố khuyên y quay trở về nghỉ ngơi, nhưng y lại cự tuyệt.

Mãi cho đến chạng vạng cuộc phẫu thuật mới kết thúc.

Khi Park Solomon bước ra sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Cậu nói với Lee Tae Yong rằng mạng của Lee Dong Hyuck tạm thời đã giữ lại được, tiếp theo phải chuyển tới phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt) để theo dõi.

─ Tạm thời ư?

Lee Tae Yong cau mày hỏi lại.

─ Đúng vậy.

Park Solomon thở dài:

─ Em ấy bị tổn thương các cơ quan nội tạng, có thể gặp biến chứng nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nhưng mà anh cũng đừng lo lắng quá, thân thể Dong Hyuck vốn rất tốt, sẽ không có việc gì đâu.

Park Solomon không dám nói cho Lee Tae Yong biết trong quá trình phẫu thuật tim của Lee Dong Hyuck đã ngừng đập một lần, nếu không phải có Lee Dong Wook ở đây cuộc phẫu thuật này chắc chắn sẽ không thể thành công.

─ Anh biết rồi.

Lee Tae Yong nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi sắp không đứng vững của Park Solomon, nhỏ giọng nói:

─ Cảm ơn em đã vất vả.

Park Solomon xua tay:

─ Em còn có việc trước, anh mau trở về phòng bệnh đi, có chuyện gì em sẽ lập tức báo lại cho anh.

─ Được.

Lần này Lee Tae Yong nghe lời, chờ khi Park Solomon đi khỏi, y đang chuẩn bị xoay người lại để nói chuyện với Choi Soo Bin thì điện thoại rung lên.

Y lấy điện thoại ra, sau khi thấy rõ tên người gọi liền lật màn hình lại, nói với Choi Soo Bin:

─ Tôi phải đi nghe điện thoại.

Nói rồi lập tức tìm đến một nơi yên tĩnh, bên cạnh không có ai rồi mới ấn nút trò chuyện.

"Có chuyện gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi liệu tối nay có thể hẹn anh Tae Yong đi ăn một bữa cơm được không?"

Người nói chuyện có một chất giọng dịu dàng, kèm với đó là ý cười nhàn nhạt. Lee Tae Yong chỉ lạnh lùng đáp: "Choi Jun Ki, cậu lại muốn làm gì?"

"Không phải đã nói rồi đó sao, tôi muốn hẹn anh Tae Yong ăn một bữa cơm, còn có cả món quà đặc biệt muốn dành tặng cho anh đó."

Lee Tae Yong không nói lời nào, Choi Jun Ki cũng không tức giận mà nói tiếp: "Tôi ở nhà hàng Shinhwa chờ anh." Cậu ta khẽ thở dài, "Cho dù anh không muốn tới gặp tôi thì cũng nên đến xem món quà này đi, đây chính là đặc biệt vì anh Tae Yong mà chuẩn bị đó."

Lee Tae Yong nghe trong lời nói của Choi Jun Ki mang theo chút đắc ý cùng vui sướng, không cần nghĩ cũng biết chuyện đang chờ y chẳng có gì tốt đẹp. Trong lòng Lee Tae Yong có giọng nói nhắc nhở rằng y không được phép đi, nhưng mà có một giọng nói khác lại bảo rằng con người của Choi Jun Ki nếu như không đạt được mục đích thì cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua, cho dù bây giờ y không đi thì Choi Jun Ki cũng nghĩ ra được cách khác để tìm tới. Sớm hay muộn cũng phải đối mặt với điều đó, sớm một chút hay muộn một chút đâu có gì khác nhau đâu.

Lee Tae Yong nắm chặt di động: "Được, tôi sẽ tới."

Choi Soo Bin vẫn luôn ở phía sau chờ Lee Tae Yong, nhìn thấy y cuối cùng cũng tắt máy liền quay người lại hỏi:

─ Giám đốc có muốn ăn gì không, bây giờ tôi sẽ đi mua?

Lee Tae Yong lắc đầu:

─ Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, cậu không cần lo lắng cho tôi. Hôm nay đã vất vả nhiều rồi, cậu nên về nghỉ ngơi sớm đi.

Choi Soo Bin nghe Lee Tae Yong nói mình phải đi cậu liền vội vàng hỏi:

─ Giám đốc muốn đi đâu? Tôi sẽ lái xe đưa anh đi!

─ Không cần đâu, tôi-

Choi Soo Bin ngắt ngang lời y:

─ Giám đốc Lee đừng từ chối. Với tình hình hiện tại cho dù có nói thế nào tôi vẫn sẽ đi theo anh!

Lee Tae Yong vừa mới trải qua một đợt bệnh nặng, thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, cho dù hiện tại có ổn hơn đôi chút thì Choi Soo Bin cũng sẽ không để y tự ra ngoài một mình. Nếu Giám đốc Lee mà xảy ra chuyện gì thì cậu làm sao mà gánh nổi hậu quả...

Lee Tae Yong nhìn thái độ kiên quyết của Choi Soo Bin thì cũng không nói thêm điều gì nữa.

Trước khi rời khỏi bệnh viện y trở về phòng mình thay ra cái áo sơ mi đã nhuốm đậm màu máu, sau đó gọi điện thoại tới cho Park Solomon nói y muốn ra ngoài một lát, nhờ cậu ở lại chăm sóc Lee Dong Hyuck.

Họ Park cũng bất lực: "Anh Tae Yong à, giờ em muốn anh nằm trên giường nghỉ ngơi một chút mà cũng khó khăn đến như vậy sao?"

Lee Tae Yong giải thích: "Anh xin lỗi, nhưng có một số việc anh phải tự mình đi xử lý, anh sẽ nhanh chóng quay lại."

Park Solomon không đồng ý nhưng mà Lee Tae Yong đã nói đến nước này thì cậu còn có thể làm gì bây giờ. Ngẫm lại phản ứng lúc sáng của Lee Tae Yong Park Solomon nào dám cản thêm, đành để cho y tự quyết định thôi, nên cậu chỉ nói: "Được rồi anh đi đi, nhưng nhớ phải cẩn thận một chút."

Lúc này Lee Tae Yong mới ngắt điện thoại sau đó cùng Choi Soo Bin đi xuống lầu.

Lên xe Lee Tae Yong nói địa chỉ xong, Choi Soo Bin nhìn bộ dạng của Lee Tae Yong thì hết sức lo lắng:

─ Giám đốc hãy ngủ một lát đi, khi nào tới nơi tôi sẽ gọi anh.

Lee Tae Yong gật đầu sau đó nhắm mắt lại, nhưng đôi chân mày rậm vẫn gắt gao nhíu thật chặt.

Quãng đường cũng không xa lắm, khi đến nhà hàng Shinhwa Choi Soo Bin không nỡ đánh thức Lee Tae Yong nhưng lại sợ y chậm trễ chuyện quan trọng, cậu còn chưa kịp lên tiếng thì thấy Lee Tae Yong đã tự mình tỉnh giấc.

Y vốn không ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi.

Choi Soo Bin muốn đi theo nhưng y không cho, bắt cậu ấy phải ở trong xe chờ mình.

Choi Soo Bin chỉ có thể nói:

─ Nếu có chuyện gì thì Giám đốc nhớ phải gọi điện thoại cho tôi ạ!

Lee Tae Yong gật đầu sau đó xuống xe đi vào phía trong.

Mới tới đại sảnh thì bất chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng bay vào cánh mũi, cạnh cửa dựng hai cái bình phong, một cô nhân viên phục vụ mặc hanbok nhìn thấy Lee Tae Yong, gương mặt cô ta được trang điểm nhã nhặn bước tới chào đón.

Lee Tae Yong nói ra tên của Choi Jun Ki, cô ta cúi đầu làm tư thế mời khách:

─ Anh Lee Tae Yong, mời đi bên này.

Lee Tae Yong theo cô phục vụ lên lầu, đến căn phòng bao ở dãy cuối cùng cô ta mới dừng lại nói:

─ Anh Choi đang chờ anh ở bên trong.

Nói xong cô ta cùng với người phục vụ ở bên ngoài lập tức rời đi.

Lee Tae Yong đứng ở cạnh cửa một hồi lâu rồi mới đẩy cửa bước vào.

Bày trí trong căn phòng này thực sự rất trang nhã, sát ban công có nhiều ô cửa sổ bằng kính theo phong cách của Pháp, qua lớp kính trong suốt có thể nhìn thấy hòn non bộ cùng với dòng nước chảy róc rách trong sân.

Choi Jun Ki thơ thẩn nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng động liền quay đầu lại, sau đó nhàn nhạt cười:

─ Anh tới rồi à? Mau ngồi xuống đi.

Lee Tae Yong đóng cửa lại rồi y di chuyển đến chỗ đối diện Choi Jun Ki ngồi xuống.

Trước mặt Choi Jun Ki đặt một khay trà gừng Saenggangcha bằng gỗ đàn hương, cậu ta rót ra một chén trà, chậm rãi đứng lên đem trà đặt xuống trước mặt Lee Tae Yong.

Lee Tae Yong nhìn về phía chân cậu ta, Choi Jun Ki quan sát tầm mắt của Lee Tae Yong, chủ động nói:

─ Miễn cưỡng có thể đứng dậy được.

Cho dù miễn cưỡng cậu ta cũng muốn đứng lên. Thứ nhất là tuyên bố cho Lee Tae Yong biết cậu ta có khả năng hồi phục, sẽ không mãi mãi là một tên tàn phế. Thứ hai trước giờ cậu ta luôn là người yếu thế trước mặt Lee Tae Yong, hôm nay sẽ không để cho anh ta có thêm bất kỳ một cơ hội nào nữa.

Lee Tae Yong vẫn không nói gì cả.

Sau khi ngồi xuống cậu ta quan sát thật kỹ Lee Tae Yong, thấy thần sắc đối phương khá mệt mỏi, không còn chút khí thế như trước đây nữa liền khó hiểu:

─ Anh thật sự bị bệnh ư?

Lúc trước cậu ta nghe nói Lee Tae Yong sinh bệnh còn khịt mũi xem thường, cho rằng đây chỉ là thủ đoạn để có thể bám chắc lấy anh Jae Hyun.

─ Cảm sốt bình thường thôi.

Lee Tae Yong không có tâm tình để mà vòng vo cùng với Choi Jun Ki, nâng mắt lên nhìn thẳng vào họ Choi nói:

─ Cậu muốn tôi tới tận đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?

─ Không cần thiết phải nóng vội như vậy chứ, anh nếm thử chút trà gừng Saenggangcha này trước đi, hương vị cũng không tồi đâu.

Lee Tae Yong vẫn không nhúc nhích, Choi Jun Ki cũng không thèm để ý mà chuyển chủ đề hỏi:

─ Nghe nói đứa nhóc hay đi theo bên cạnh anh đã xảy ra chuyện rồi? Có cần tôi giúp gì không?

Giọng điệu nghe qua có vẻ rất nghiêm túc nhưng khóe miệng Lee Tae Yong lại nở một nụ cười châm chọc, nói:

─ Cậu Choi Jun Ki à, cậu nói những lời này bản thân không cảm thấy nực cười hay sao?

Choi Jun Ki sửng sốt, thần sắc lộ ra chút khó hiểu:

─ Anh Lee Tae Yong, tại sao anh luôn có ý đối địch với tôi vậy? Tôi không giống như đã làm ra chuyện gì có lỗi với anh cơ mà. Tôi đến nhà anh Jae Hyun đó là do anh Jae Hyun tự nguyện, tôi hy vọng anh rời khỏi là bởi vì anh Jae Hyun căn bản sẽ không yêu anh. Tôi đã làm gì sai nào?

Cậu ta cứ như vậy mà làm ra cái vẻ mặt chất vấn Lee Tae Yong rằng cậu ta đã làm gì nên tội, Lee Tae Yong lại chẳng thể phản bác dù chỉ một lời, y cảm thấy ngực trái mình đang bị những lời nói của Choi Jun Ki chọc thủng một lỗ, loang lổ máu.

Choi Jun Ki thở dài:

─ Tôi tìm anh tới cũng không phải có chuyện gì quan trọng lắm. Lúc trước tôi hẹn Cho Seung Youn ăn cơm còn nghe được mấy thứ rất có ý nghĩa, nên tôi ghi lại một đoạn muốn anh cùng nghe.

Nói xong cậu ta đem điện thoại ra.

Lee Tae Yong nhìn động tác của Choi Jun Ki thấy cậu ta ấn ấn gì đó lên màn hình, cuối cùng cậu ta đem điện thoại nhẹ nhàng để lên trên mặt bàn.

Cả căn phòng thực sự rất yên tĩnh, không lâu sau từ di động truyền tới giọng nói của Cho Seung Youn. Lee Tae Yong còn cho rằng đây là đoạn ghi âm giữa Choi Jun Ki và Cho Seung Youn, nhưng nghe thêm một chút nữa cả người y nhất thời chấn động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro