50, Sâu trong lòng đại dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi: Sâu trong lòng đại dương

Trong ấn tượng của Jung Jae Hyun, Lee Tae Yong chưa từng thân mật với ai đến như vậy.

Mà nói thân mật thật ra cũng không phải. Mỹ nhân khóc lóc nam nhân ở bên ôm ấp an ủi là chuyện bình thường. Nhưng bởi vì người này là Lee Tae Yong nên mới có chút kì lạ.

Lee Tae Yong từ nhỏ đã sống khép kín không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác, cũng chưa từng có hành động dịu dàng với ai đến như vậy. Từng có người đối xử rất tốt với y nhưng tiếp xúc qua vài lần lại né đi còn không kịp, họ nói y là một tảng băng lạnh lẽo không có chút tình cảm nào.

Nhưng mà đối với Jung Jae Hyun thì hoàn toàn ngược lại.

Jung Jae Hyun có thể ra lệnh cho Lee Tae Yong, có thể thỏa sức tổn thương Lee Tae Yong, có thể tùy ý sai khiến Lee Tae Yong, thậm chí còn có thể lựa chọn xem bản thân có cần Lee Tae Yong hay không.

Giữa hai người bọn họ quyền chủ động luôn nằm trong tay Jung Jae Hyun. Cho nên ngay cả khi Jung Jae Hyun cảm thấy chán ghét Lee Tae Yong nhất hắn cũng sẽ bởi vì đặc quyền này của mình mà có chút đắc ý.

Nhưng hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Lee Tae Yong, lại thấy ánh mắt cùng cách nói chuyện của y đối với mình, Jung Jae Hyun mới lờ mờ cảm nhận được có một chút gì đó rất khác lạ. Cái cảm giác lo lắng bất an không thể lí giải này đã khiến cho hắn đi theo tới tận đây. Sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến hắn khó chịu vô cùng.

Ning Yi Zhuo vẫn đang khóc nức nở trong lòng Lee Tae Yong, y ngẩng đầu lên bất chợt ánh mắt hai người chạm nhau. Jung Jae Hyun còn cho rằng sau khi Lee Tae Yong thấy mình đến thì sẽ đẩy Ning Yi Zhuo ra, nhưng Lee Tae Yong chỉ hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại rũ đôi mi xuống.

Lee Tae Yong nhìn hắn giống như là đang nhìn không khí.

Jung Jae Hyun cau mày, đang định lên tiếng thì Ning Yi Zhuo bất ngờ từ trong lồng ngực của Lee Tae Yong lui ra.

Cô có vẻ rất ngại ngùng.

Tuy rằng đã làm việc cùng với Lee Tae Yong trong quãng thời gian dài nhưng giữa hai người chưa từng có bất kì quan hệ riêng tư nào. Chỉ là cô đơn phương sùng bái Lee Tae Yong, nể phục anh ấy lại thấy đau lòng thay cho anh ấy, cô luôn lấy Lee Tae Yong làm mục tiêu phấn đấu của đời mình. Cho nên khi anh ấy giúp đỡ cô, còn để lộ ra một chút ân cần dịu dàng cô liền có hơi thất thố.

Lee Tae Yong đưa khăn giấy qua, Ning Yi Zhuo cầm lấy rồi đỏ mặt nói:

─ Thật xin lỗi anh, Giám đốc Lee.

Cô nắm chặt tờ khăn giấy:

─ Em trở về làm việc đây.

Ning Yi Zhuo biết dù có khóc sướt mướt cũng không giải quyết được vấn đề gì. Muốn báo đáp thì cô càng phải nỗ lực làm việc, không để bản thân trở thành phiền phức cùng gánh nặng cho Lee Tae Yong.

─ Mau đi đi.

Lee Tae Yong nhẹ nhàng lên tiếng.

Ning Yi Zhuo gập lưng một góc 90° cúi chào, một lần nữa trịnh trọng biểu đạt lòng biết ơn của mình. Chờ đến lúc cô xoay người rời đi, nhìn thấy Jung Jae Hyun cô có hơi giật mình vội vàng nói:

─ Tổng Giám đốc!

Jung Jae Hyun không hề hé răng, ánh mắt cũng không nhìn vào cô, Ning Yi Zhuo không dám dừng lại mà nhanh chóng bước ra ngoài.

Sau khi Ning Yi Zhuo rời đi, Jung Jae Hyun vẫn đứng im tại chỗ không nói lời nào, Lee Tae Yong đành phải hỏi hắn:

─ Tổng Giám đốc, cậu có việc gì sao?

Giọng nói của Jung Jae Hyun có chút cứng nhắc:

─ Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.

─ Không cần, tôi đã ăn rồi.

Lee Tae Yong ngồi vào bàn làm việc, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên.

Lần trước Jung Jae Hyun tìm y ăn cơm, tuy rằng không biểu hiện ra mặt nhưng thực chất trong lòng Lee Tae Yong rất là vui. Ai ngờ trong bữa ăn hắn lại cảnh cáo y không cần làm những chuyện dư thừa.

Lúc đó Lee Tae Yong cảm thấy như bị người ta trực tiếp tát một cái thật mạnh vào mặt.

Không biết lần này hắn muốn cảnh cáo chuyện gì. Nhưng mặc kệ là chuyện gì Lee Tae Yong cũng sẽ không đi theo.

Sau khi nghe được đoạn ghi âm ngày hôm qua y liền cảm thấy rất bội phục Jung Jae Hyun, vậy mà hắn cũng có thể chịu sống cùng y tận ba năm. Lee Tae Yong không dám nghĩ tới trong ba năm này, mỗi lần bọn họ ôm hôn thắm thiết thì trong lòng Jung Jae Hyun sẽ có bao nhiêu ghê tởm. Không trách được khi Choi Jun Ki vừa trở về Jung Jae Hyun giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, vô cùng nóng lòng muốn thoát khỏi y.

Lee Tae Yong nghĩ tới còn cảm thấy ghê tởm bản thân, ngẩng đầu lên nhìn thấy Jung Jae Hyun vẫn chưa rời đi, sắc mặt y trắng bệch.

─ Còn có việc gì vậy?

Lee Tae Yong nhất thời không khống chế được bản thân, trong giọng nói lộ ra chút phiền chán kèm theo mất kiên nhẫn.

Trong lòng Jung Jae Hyun đột nhiên gấp gáp một cách khó diễn tả, cau mày hỏi:

─ Anh Tae Yong à, rốt cuộc là anh bị làm sao thế này?

Nháy mắt Lee Tae Yong cảm thấy bản thân mình có chút bất lực, chẳng lẽ y nên thốt ra cái từ cút thì mới có thể khiến cho Jung Jae Hyun hiểu được lời y muốn nói?

Nhưng mà Lee Tae Yong cũng không nỡ nói nặng như vậy được, hiện tại y đang sở hữu món nợ ân tình từ hắn, cho nên y sẽ không làm ra loại chuyện qua cầu rút ván đó.

Y thở dài:

─ Dong Hyuck xảy ra chuyện khiến tâm tình của tôi không được tốt, xin cậu hãy thứ lỗi. Bây giờ tôi còn phải làm việc, nếu không có chuyện gì thì cậu mau quay về trước đi.

Nói xong lại cúi đầu tập trung vào công việc, không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Jung Jae Hyun vẫn đứng ở cửa, hắn sững sờ khi nghe câu trả lời của Lee Tae Yong.

Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng, bỗng dưng có một ngày Lee Tae Yong lại nói với hắn một câu xin cậu thứ lỗi?

Hắn muốn mở miệng nhưng không biết tiếp theo mình nên nói cái gì. Lee Tae Yong đột nhiên trở nên ngoan hiền như vậy còn hắn lại ở đây dây dưa thật giống như là đang cố ý kiếm chuyện, nhưng vẫn chưa đến mức khiến cho bản thân phải rơi vào tình huống khó xử đó đâu.

Hắn bèn xoay người, lạnh mặt rời đi.

Jung Jae Hyun vừa rời đi không bao lâu Ning Yi Zhuo đã trở vào đưa tài liệu cho Lee Tae Yong.

Chỉ mới qua vài phút mà dáng vẻ yếu đuối đáng thương trên người cô đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một khuôn mặt điềm tĩnh thong thả như trước kia.

Ning Yi Zhuo chia ra hai phần tư liệu đưa cho Lee Tae Yong, trong đó có một phần là do lúc trước y dặn dò cô chuẩn bị, phần còn lại cô nói:

─ Đây là do Trợ lí Kim vừa mới cho người đưa tới.

Lee Tae Yong nghe xong rồi mở tập tài liệu đó ra, nhưng chỉ mới liếc mắt qua vài cái đã đóng nó lại, nói với Ning Yi Zhuo:

─ Cho người trả về đi.

Lee Tae Yong không biết Kim Do Young có ý gì. Ngoại trừ chuyện hợp tác với Yu Ji Min thì những chuyện quan trọng khác trong công ty y nói không đụng vào thì chính là sẽ không đụng vào.

Buổi chiều lúc Jung Jae Hyun đang làm việc văn phòng của hắn đóng mở rất nhiều lần, hắn đều nghĩ là Lee Tae Yong tới. Chờ đến lúc bọn họ vào, nhìn thấy không phải là người mình muốn gặp sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi. Khiến cho giám đốc các phòng ban khi ra khỏi phòng còn ngây ra, không biết mình đã làm sai cái gì.

Mãi đến lúc Kim Do Young quay lại Jung Jae Hyun không nhịn được hỏi:

─ Lee Tae Yong đâu anh?

Kim Do Young sửng sốt, anh làm sao mà biết được, anh cũng đâu thể quản đến cả chỗ của Lee Tae Yong. Chỉ đành thử thăm dò nói:

─ Hay để anh đi gọi điện thoại hỏi một chút?

─ Không cần đâu.

Jung Jae Hyun lạnh giọng cự tuyệt.

Vậy nên Kim Do Young cũng không nhắc lại nữa, ai ngờ được giây tiếp theo Jung Jae Hyun đột nhiên ném mạnh xấp tài liệu lên trên mặt bàn:

─ Lại giở cái tính gì ra nữa đây!

Kim Do Young không khỏi bị hoảng sợ, nhất thời cũng chưa biết nên nói cái gì. Xem ra không phải họ Lee cáu kỉnh, mà người cáu kỉnh lại là vị Tổng tài này của bọn họ đây.

Jung Jae Hyun giống như không thật sự muốn Kim Do Young phải trả lời, sau khi nổi cáu xong thì từ từ bình tĩnh trở lại. Cứ như vậy cho đến khi gần tới giờ tan ca lại đột nhiên hỏi:

─ Lee Tae Yong đâu anh?

May mắn là lần này Kim Do Young đã có sự chuẩn bị, trước đó anh có đi hỏi Ning Yi Zhuo nên lập tức trả lời:

─ Anh ấy đến YNK rồi.

Jung Jae Hyun trầm mặc.

Kim Do Young nhìn hắn lại nhớ đến xấp tài liệu lúc trưa bị Lee Tae Yong trả về, anh thầm thở dài một hơi.

Ban đầu anh còn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không đợi được đến ngày hôm nay.

Nhưng mà hiện tại xem ra...

Lee Tae Yong thật sự muốn buông tay rồi.

Lee Tae Yong vừa rời khỏi chỗ của Yu Ji Min thì lập tức phi đến bệnh viện.

Mấy ngày nay dấu hiệu sinh tồn của Lee Dong Hyuck trở nên ổn định hơn rất nhiều, cũng không phát sinh tình huống khẩn cấp nào, coi như là được cứu về từ Quỷ Môn Quan.

Sau khi nhận được sự đồng ý của bác sĩ, Lee Tae Yong đã chuẩn bị sẵn sàng mặc bộ đồ vô trùng, đeo thêm khẩu trang rồi mới di chuyển vào phòng bệnh ICU.

Trước kia chỉ được nhìn qua cửa kính nên không thể thấy rõ. Nhưng bây giờ được đến gần rồi nhìn những dụng cụ y khoa phức tạp gắn trên giường và trên đầu của Lee Dong Hyuck, nhìn màn hình điện tâm đồ đang không ngừng nhảy số lại nhìn người nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng như tuyết, tầm mắt Lee Tae Yong càng ngày càng nhòe đi.

Đứa nhóc này trước kia vô cùng khỏe mạnh, cả ngày hoạt bát không ngừng, thậm chí còn bởi vì quá hiếu động nên thỉnh thoảng phải tự rèn luyện.

Nhưng mà bác sĩ nói lần này thân thể cậu phải chịu đả kích không hề nhẹ, về sau chắc chắn không thể hồi phục như trước đây được nữa.

Thậm chí cả vật nặng cũng không thể mang.

Kỳ thật cậu vốn dĩ không thích đánh nhau. Chỉ vì hồi nhỏ Mark Lee ở nhà họ Jung luôn bị ăn đòn, khóe miệng bị đánh đến trầy da bầm tím. Sau khi Lee Dong Hyuck nhìn thấy đã tức giận hỏi Lee Tae Yong rằng có thể cho cậu học đánh nhau hay không, lại còn nói học được rồi sau này nếu ai còn dám bắt nạt thiếu gia của cậu cậu sẽ đi tẩn lại người đó.

Bây giờ được toại nguyện rồi. Thiếu gia của cậu được cậu bảo vệ quá tốt, thậm chí việc thù hận cũng không tới lượt hắn phải để trong lòng. Còn cậu thì sao, đã suýt chết một lần và nửa đời về sau cũng vì thế mà bị hủy hoại.

Lee Tae Yong còn có chút ghen tỵ với Mark Lee.

Tại sao không có một người nào ngu ngốc như thế tình nguyện vì y mà che chở? Tại sao không có một người nào hết lòng hết dạ như thế mà đối đãi với y?

Bấy giờ Lee Tae Yong mới cẩn thận mà suy nghĩ, y thương thằng nhóc Dong Hyuck như vậy, đối với Dong Hyuck tốt như vậy, bởi vì Lee Dong Hyuck chính là một Lee Tae Yong khác hay sao?

Không biết có phải cảm nhận được sự có mặt của Lee Tae Yong hay không, trên giường bệnh ngón tay Lee Dong Hyuck hơi giật giật, hai mắt từ từ mở ra.

Đôi mắt của cậu không nhìn được rõ lắm, giống như đang bị che lấp bởi một tầng sương mù.

Lee Tae Yong biết Lee Dong Hyuck chưa hoàn toàn tỉnh táo, y bèn cúi người đến bên tai cậu gọi một tiếng:

─ Dong Hyuck-ie.

Tầm mắt Lee Dong Hyuck dừng trên người Lee Tae Yong, Lee Tae Yong nhẹ nhàng nói:

─ Dong Hyuck à, chú Tae Yong đưa con rời khỏi Seoul có được không?

Đầu óc Lee Dong Hyuck trống rỗng, chỉ cảm thấy mình rất mệt, mệt đến nỗi muốn chớp mắt một cái cũng phải dùng hơi lực thật lớn. Cậu mơ màng nhìn chú Tae Yong, chậm rãi nghiền ngẫm lời của chú ấy.

Chú Tae Yong muốn dẫn mình đi đâu, sẽ đi tới chỗ nào? Có phải đi rồi thì sẽ không gặp được anh Mark nữa đúng không?

Nhưng suy nghĩ này vừa mới nhen nhóm thì đã có một giọng nói khác nói cho cậu biết rằng, chàng thiếu gia đó của cậu vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cậu nữa.

Vẻ mặt của Lee Dong Hyuck vẫn như cũ mà ngây ngẩn, nước mắt từ khóe mi chậm rãi lăn xuống. Cậu nhìn Lee Tae Yong gật đầu một cái thật nhẹ rồi nhanh chóng nhắm chặt mắt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lee Tae Yong quay đầu nhìn những chỉ số trên màn hình thiết bị, tất cả đều bình thường, y mới yên tâm rời khỏi phòng bệnh ICU.

Sau khi rời khỏi đó Lee Tae Yong liền nhìn thấy Park Solomon, vừa lúc y cũng đang muốn đi tìm cậu.

─ Bây giờ em có rảnh không?

Lee Tae Yong hỏi.

─ Làm sao vậy anh?

─ Anh có việc muốn nói với em.

Park Solomon đi theo Lee Tae Yong tới một chỗ yên tĩnh, nghe y nói xong cậu nhíu mày hỏi:

─ Anh thật sự muốn làm như thế?

Lee Tae Yong gật đầu:

─ Đúng vậy.

─ Ở bệnh viện thì em có thể giúp, nhưng những việc khác-

Lee Tae Yong tiếp lời:

─ Những việc khác anh sẽ tự thu xếp, em không cần phải lo lắng.

Park Solomon thở dài:

─ Được rồi.

Đêm hôm đó Lee Dong Hyuck xảy ra biến chứng rơi vào tình trạng nguy kịch, dù đã được tận tình cứu chữa nhưng không thể qua khỏi, kết quả được công bố đã tử vong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro