6, Hồng nhan tri kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ sáu: Hồng nhan tri kỷ

Mãi cho đến khi xuống lầu tiếp đó ngồi yên vị lên xe của Jung Jae Hyun, sắc mặt Lee Tae Yong vẫn chưa thể khá lên nổi. Jung Jae Hyun biết y lại bị Lee Dong Hyuck chọc giận liền không khỏi cảm thấy buồn cười. Lúc Lee Dong Hyuck vẫn còn là một đứa bé thì cả ngày đều bị Lee Tae Yong khi dễ, bây giờ lớn lên thế mà lại đảo ngược hoàn toàn.

Lee Tae Yong hỏi hắn:

─ Cậu lại về nhà chung à?

Jung Jae Hyun cười trừ một tiếng, bộ dạng rất chi là bất đắc dĩ:

─ Lại bị ông ấy mắng cho một trận.

Lee Tae Yong không nhịn được khóe môi khẽ cười lạnh một tiếng.

Nhà họ Jung là một gia tộc rất lớn, nhưng người xuất sắc nhất có lẽ là ông nội của Jung Jae Hyun. Jung Ji Eun là một người rất có thủ đoạn, năm xưa ở Seoul hợp tác với con cháu của mấy vị quan chức, moi lấy không ít tin tức nội bộ, biết được khu vực Gangnam sẽ được quy hoạch thành khu đô thị cho nên liền nắm bắt thời cơ tiến hành đầu tư, từ từ phát triển JKing Holdings rực rỡ đến được như ngày hôm nay.

Nhưng một người như vậy không hiểu vì sao lại sinh ra một đứa con như Jung Ji Hoon. Trừ việc ăn chơi gái gú ra thì một chút đầu óc kinh doanh cũng không có, đến khi già rồi còn muốn tranh quyền với Jung Jae Hyun, muốn đem nhà họ Jung giao cho thằng con trai phế vật kia của ông ta.

Lee Tae Yong ngẩng đầu nhìn Jung Jae Hyun nói:

─ Nếu cậu muốn nhịn thì cứ nhịn, còn nếu không muốn thì cứ giao cho tôi làm.

Người nhà của Kim Chae Ok ở bên ngoài mới mở công ty nên cần mượn rất nhiều tài nguyên từ tay Jung Ji Hoon, Lee Tae Yong đã sớm muốn đem con sâu mọt này trừ khử.

Jung Jae Hyun không nói chuyện nên Lee Tae Yong cho rằng hắn cố kỵ những người trong gia tộc muốn bảo vệ Jung Yoon Oh, liền cau mày nói tiếp:

─ Nếu mấy lão già đó bất mãn thì cậu cứ đẩy tôi lên phía trước là được.

Jung Jae Hyun nghiêng đầu nhìn Lee Tae Yong một hồi lâu rồi đột nhiên hỏi:

─ Anh chẳng chịu suy nghĩ chút gì cho bản thân mình à?

Vì Jung Jae Hyun đâu chỉ mới đem Lee Tae Yong ra làm bia đỡ đạn một hai lần, y cũng lười suy nghĩ đến những lời này của Jung Jae Hyun là thật lòng hay là giả dối, lạnh lùng nói:

─ Từ trước đến nay tôi làm việc chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Vì Jung Jae Hyun mà hi sinh, mà trả giá, đó là Lee Tae Yong cam tâm tình nguyện. Chuyện y không muốn làm không ai có thể ép y làm, chuyện y nguyện ý làm dù cho tất cả mọi người đều nói y sai, như vậy thì đã sao chứ?

Jung Jae Hyun rốt cuộc chỉ có thể bật cười, đối với một Lee Tae Yong kiêu hãnh như vậy quả thực luôn khiến cho hắn cảm thấy căm ghét.

Đổi lại là người khác thì có ai không muốn nắm lấy cơ hội cho mình, nói vài lời dịu ngọt âu yếm làm cho bầu không khí ấm áp lên chút cũng không phải là một ý tưởng tồi.

Nhưng Lee Tae Yong này thì ngược lại, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị lạnh lùng như cũ, dường như hết thảy mọi việc y làm đều không liên quan đến Jung Jae Hyun, cho dù trong lòng đã từng có một chút áy náy thì khi nhìn khuôn mặt sắc sảo này xong, chúng khiến cho lòng hắn không còn sót lại một chút gì.

Jung Jae Hyun lắc đầu:

─ Chuyện bên kia anh đừng nhúng tay, tôi sẽ tự xử lý.

Tuy rằng Lee Tae Yong đang rất không vui, nhưng nếu Jung Jae Hyun đã nói là đừng động chạm thì y cũng sẽ không tự mình làm chủ, ngược lại lại đề cập tới một chuyện khác:

─ Về vấn đề người thừa kế xem ra cũng không có gì sai biệt lắm, cậu nên dành thời gian quyết định chuyện này đi.

Vốn dĩ việc này còn có thể trì hoãn bởi Jung Jae Hyun mới ba mươi tuổi, cũng không quá vội để có con. Nhưng mà hiện tại Jung Yoon Oh đã có con trai, qua mấy năm nữa Jung Ji Hoon chắc chắn sẽ lại làm ầm lên, cho nên việc này nhất định phải nhanh chóng được giải quyết.

Jung Jae Hyun trầm mặc, Lee Tae Yong chờ lâu vẫn không thấy câu trả lời bèn đưa tay lên hơi xoa nhẹ giữa đôi chân mày rậm, có chút không kiên nhẫn mà nói tiếp:

─ Cậu có thể có huyết mạch của riêng mình, có người thừa kế của riêng mình, ngay cả khi đứa trẻ đó là do người phụ nữ khác sinh ra. Nhưng mà Jung à, cậu cũng biết rồi đó, tôi sẽ không cho phép cậu kết hôn, đây là điểm mấu chốt của tôi.

Nếu đổi lại là ba năm trước đây, có lẽ hôm nay bọn họ đã chia tay mà không cảm thấy vui vẻ hạnh phúc gì.

Đối với Jung Jae Hyun, chưa từng có kẻ nào có thể ép buộc hắn được làm cái gì và không được làm cái gì. Trước kia hắn không thích Lee Tae Yong cũng là ở điểm này, rằng Lee Tae Yong quá cường thế, ở một mức độ nào đó mà nói thì y có thể sánh ngang với hắn.

Người như vậy chỉ có thể làm bạn, làm cấp dưới, thậm chí là làm đối thủ, nhưng không nên làm tình nhân. Cho nên thứ mà Lee Tae Yong muốn hắn không thể nào cho được.

Nhưng chính là vận mệnh lại cố tình đùa cợt người ta như vậy, dù cho dây dưa nhiều năm mãi chẳng dứt, bọn họ cuối cùng vẫn sẽ quay về bên nhau.

Jung Jae Hyun nhìn bộ dạng bực bội của Lee Tae Yong, hờ hững nói:

─ Tự anh quyết định đi.

Đột nhiên Lee Tae Yong quay sang rồi mở to mắt nhìn hắn, Jung Jae Hyun đưa tay kéo Lee Tae Yong đến trước mặt mình, nắm lấy cằm Lee Tae Yong khiến cho y buộc phải ngẩng đầu lên, nheo mắt hỏi:

─ Lee Tae Yong-ssi tôi hỏi anh, trong đầu anh ngoại trừ những chuyện này ra thì sẽ không chứa bất cứ thứ gì khác thật sao?

Vĩnh viễn đều là tính kế, vĩnh viễn đều là vì hắn mà tính kế.

Jung Jae Hyun có nên cảm thấy may mắn bởi hắn có được một người sẽ luôn vì hắn mà toan tính mọi việc, hay là nên buồn phiền vì giữa bọn họ mãi mãi chỉ tồn tại những đề tài không thú vị này đây chứ?

Hiện tại cả hai dựa vào rất gần bên nhau, trong hô hấp của Lee Tae Yong đều là hơi thở của đối phương. Tầm mắt y lướt ngang qua cái mũi cao thẳng kia rồi từ từ lướt xuống, cuối cùng dừng ở trên môi Jung Jae Hyun.

─ Có.

Lee Tae Yong đẩy tay Jung Jae Hyun ra, không hề lùi lại mà còn tiếp tục tiến tới sau đó kề sát vào đôi môi hồng kia, giọng khàn khàn nói:

─ Chẳng hạn như lên giường với cậu.

Jung Jae Hyun khẽ cười.

Chiếc xe này tính riêng tư rất cao, khi màn được kéo lên thì người phía trước sẽ không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra phía sau, cho nên bọn họ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Jung Jae Hyun cởi bỏ áo khoác, nới lỏng cà vạt cùng nút tay áo, sau đó đem Lee Tae Yong đè ở dưới thân, không chút khách khí mà trao đi từng chiếc hôn.

Sáng ngày hôm sau Lee Tae Yong bị quản gia Shin đánh thức.

Lâu lắm rồi y không được ngủ ngon đến như vậy, có lẽ là đã không làm tình trong một khoảng thời gian dài, ngày hôm qua cùng Jung Jae Hyun vận động quá mức không biết tiết chế, sau khi tỉnh lại trên thân thể có chút không khỏe.

Jung Jae Hyun mới sáng ra đã đi làm, trước khi đi còn cố ý dặn dò để Lee Tae Yong ngủ thêm một chút, nếu không phải vì đã quá giờ cơm trưa thì quản gia Shin cũng sẽ không gọi y dậy.

Tất cả đồ ăn hôm nay đều tương đối thanh đạm, quản gia Shin ở bên cạnh nhìn Lee Tae Yong ăn cháo mà tủm tỉm cười. Ông lão này vẫn tương đối yêu thích y, biểu tình trên mặt có thể nói là biến động theo tình cảm của y và Jung Jae Hyun. Khi bọn họ cãi cọ ông liền thở ngắn than dài mặt mày như bị mây đen bao phủ, còn khi tình cảm hai người họ đi lên biểu cảm trên mặt ông chính là như thế này, khẽ khàng mỉm cười.

Lee Tae Yong có hơi bất lực, nhưng đối với ông lão lại không hề có biện pháp cho nên đành phải vội vàng ăn cơm, kết quả trước khi đi còn bị bắt ăn thêm một bát canh, cuối cùng làm Lee Tae Yong phải bỏ chạy trối chết.

Sau khi y lớn lên trong cuộc sống đã không còn nhận được sự quan tâm ấm áp đến từ bậc trưởng bối, cho nên mỗi lần như thế đều không biết cư xử ra làm sao.

Mãi cho đến khi rời khỏi biệt thự tâm trạng dường như vẫn còn rất tốt.

Ông chú thứ hai của Jung Jae Hyun sắp tổ chức đại thọ lần thứ bảy mươi, ông ta với ông nội của Jung Jae Hyun là anh em có quan hệ tốt nhất trong gia tộc, Lee Tae Yong còn đang suy nghĩ xem nên tặng lễ vật gì thì đột nhiên di động vang lên. Y đưa mắt nhìn chuông báo nhắc nhở, biểu tình trên gương mặt thoáng chốc liền thay đổi.

Điện thoại vẫn reo nhưng Lee Tae Yong trước sau không hề động đậy, chỉ có thể nắm thật chặt tay lái, bởi vì dùng lực quá mạnh nên đốt ngón tay nổi hết cả gân xanh. Mãi cho đến khi tiếng chuông vang lần thứ hai y mới đưa tay bắt điện thoại:

"Xin chào, tôi là Lee Tae Yong."

"Là anh Lee sao? Thật ngại quá đã quấy rầy anh!"

Người nói chuyện là một phụ nữ trẻ tuổi, cô ta giống như không nghĩ điện thoại đột nhiên được nghe nên âm thanh có chút hoảng loạn.

Lee Tae Yong không lên tiếng, bên kia dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

"Là thế này thưa anh, bà Min gần đây tình trạng không được tốt lắm, nếu anh có thời gian rảnh thì có thể tới đây thăm bà ấy một chút không?"

Lee Tae Yong im lặng.

Bên kia đợi một lúc lâu nhưng không thấy trả lời, có chút nghi hoặc mà lên tiếng:

"Anh Lee?"

"Tôi biết rồi."

Lee Tae Yong lạnh giọng đáp, sau đó cũng không đợi đối phương nhiều lời liền lập tức ngắt điện thoại.

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ. Chiếc xe vẫn như cũ vững vàng chạy trên đường, chỉ khi tiếng còi chói tai liên tục vang lên ba lần, Lee Tae Yong mới có phản ứng lại mà tránh né.

Ký ức con người chính là thần kỳ như vậy đó.

Khi y cho rằng chính mình đã đem chúng vùi lấp hoàn toàn không chút vết tích, cho rằng bản thân mình đã sớm mạnh mẽ vững vàng không gì có thể phá vỡ, nhưng chỉ cần chút manh mối, dù chỉ là một cái tên cũng khiến cho những hồi ức mà y không muốn đối mặt, từ bốn phương tám hướng kéo đến nuốt chửng y, khiến cho mọi nỗ lực của y trở thành vô nghĩa.

Lee Tae Yong cắn chặt răng, gân xanh trên trán đều nổi cả lên, y không thể chịu đựng được nữa mà đập thật mạnh vào tay lái, chán ghét bản thân mình đến mức chưa từng thấy.

Nhiều năm như vậy... Đã nhiều năm như vậy mà y vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.

Cơn ác mộng hủy hoại cả cuộc đời của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro