60, Ngày anh đến ¹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ sáu mươi: Ngày anh đến (Phần 1)

Khi cánh cửa phòng học bị đá rầm một tiếng, Choi Jun Ki bất ngờ ngẩng đầu lên, bởi vì động tác đứng dậy quá nhanh nên trên khóe môi còn vương lại vài sợi chỉ bạc.

Jung Jae Hyun thì không hoảng loạn như cậu ta, ánh mắt hướng về phía cửa liền bắt gặp một đôi mắt cực kì lạnh lẽo.

Không hô hoán lên cũng không chạy tới gần, người nọ thậm chí một câu cũng không nói gì mà chỉ cau chặt mày, sau đó nặng nề đóng cửa lại rồi rời đi. Thật giống như chưa từng nhìn thấy trong này có hai người bạn cùng lớp đang hôn nhau.

─ Anh Jae Hyun à, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Vẻ mặt Choi Jun Ki lộ rõ sự lo âu, có chút ủ rũ mà cúi đầu:

─ Thật xin lỗi… Đều tại em...

Bây giờ đang là giờ học Thể dục, Choi Jun Ki kéo Jung Jae Hyun ở lại lớp để tỏ tình, cậu ta cầm lòng không được bèn đi hôn đối phương.

Jung Jae Hyun đưa tay vuốt nhẹ vào lưng Choi Jun Ki, nhàn nhạt nói:

─ Không sao đâu.

Ngừng một chút rồi bổ sung thêm:

─ Lee Tae Yong sẽ không đem chuyện này nói cho ai.

Nếu hôm nay bị người khác phát hiện được có lẽ phải có một ít chuẩn bị, nhưng nếu là cái anh Lee Tae Yong kia thì... Không cần phải quá lo lắng.

Ở trường cấp ba Cheongah Jung Jae Hyun hiếm khi để ý tới ai, nhưng đối với riêng Lee Tae Yong thì không muốn chú ý cũng không được.

Thành tích xếp hạng của bọn họ từ lúc khai giảng cho tới giờ, qua các cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, vị trí đầu bảng trước nay chưa từng thay đổi. Toàn trường không ai là không biết đến tên của Lee Tae Yong.

Nhưng mà không giống như hình tượng truyền thống của một học sinh chăm ngoan, Lee Tae Yong không hòa đồng với tập thể, không đoàn kết với các bạn, tính tình vô cùng quái gở, luôn luôn là một kẻ đơn độc. Người khác đến bắt chuyện với y, y thờ ơ không đáp, khi học nhóm y tình nguyện một mình một tổ cũng không muốn hợp tác với các bạn khác. Về phần giáo viên, dù phạt dù mắng như thế nào cũng không có tác dụng. Dần dần cái danh xưng học thần học bá cũng biến mất, thay vào đó mọi người bắt đầu lén lút gọi Lee Tae Yong là một kẻ quái đản.

Nhưng mà Jung Jae Hyun lại không cảm thấy Lee Tae Yong có gì kì quái, mỗi người đều sẽ hòa nhập với thế giới này theo cách của riêng mình, có người thích náo nhiệt, có người thì thích tĩnh lặng, chỉ là cách thức không giống nhau mà thôi, đâu cần thiết phải đem tiêu chuẩn của bản thân áp đặt lên người khác. Có lẽ vì được giáo dục từ nhỏ nên Jung Jae Hyun trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa, cho nên hầu hết các bạn trong lớp vẫn không thể chấp nhận được sự tồn tại của một người ngoài hành tinh như Lee Tae Yong.

Jung Jae Hyun đã dự đoán không sai, mấy ngày tiếp theo sinh hoạt trong trường vẫn bình thường như cũ, chuyện của hắn và Choi Jun Ki cũng không bị phơi bày ra ánh sáng. Rất nhiều lần hắn tình cờ gặp được Lee Tae Yong ở hành lang, khi hai người đối mặt thoáng qua ánh mắt của đối phương trước sau như một, không hề lộ ra nửa điểm tò mò nào đối với hắn.

Jung Jae Hyun vốn rất bận rộn, việc học của bản thân rồi công việc của Hội học sinh, còn có một khóa học do ông nội sắp xếp riêng cho hắn, căn bản không có nhiều tinh lực để đi chú ý tới người khác.

Chuyện này tạm thời trôi qua như vậy. Nhưng sau đó khi Lee Tae Yong gặp rắc rối, Jung Jae Hyun đã ra tay giúp đỡ.

Nguyên nhân là vào ngày thứ tư, trong tiết tự học buổi tối của giáo viên dạy Toán Kim Tae Yeon.

Danh tiếng của cô Kim Tae Yeon rất vang dội và cô cũng có một phương pháp dạy học rất riêng. Trong hai lớp mà cô ấy Chủ nhiệm thì điểm môn Toán luôn đứng nhất nhì, các lớp còn lại chỉ có thể tranh hạng ba. Cô cũng là người rất nghiêm khắc với học sinh, không hề sợ làm mất lòng người khác, cho dù có là con ông cháu cha đi chăng nữa thì chỉ cần không hoàn thành yêu cầu đặt ra cô ấy sẽ mắng mỏ đến mức bạn không dám ngẩng đầu lên.

Cô Kim Tae Yeon có một thói quen, đó là các bài tập được cô giao vào tiết học sáng thứ tư thì học sinh phải chép lại và hoàn thành nó trước giờ tự học buổi tối cùng ngày, đến lúc đó cô sẽ kiểm tra bài tập trước rồi mới bắt đầu giảng bài mới.

Tiết tự học buổi tối sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ, nhưng sáu giờ bốn mươi phút Cha Ji Yoon mới vội vàng chạy vào lớp. Cậu ta vừa chơi bóng rổ cùng với những người bạn khác xong, đồng phục vẫn còn chưa kịp thay, trên mặt toàn là mồ hôi.

Kim Ji Soo là người đại diện cho lớp đang sắp xếp lại chồng vở bài tập, vừa nhìn thấy cậu ta cô nàng vội kêu lên:

─ Ê Ji Yoon bài tập về nhà của cậu đâu! Nhanh lên đi! Chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi đó!

Cha Ji Yoon ném quả bóng rổ xuống chỗ ngồi, chạy đến bên cạnh Kim Ji Soo vô cùng lo lắng nói:

─ Tớ vẫn chưa làm Ji Soo ơi! Nhanh cho tớ mượn một cuốn chép lại đi.

Cậu ta vừa nói xong cũng không đợi cô nàng đồng ý đã tùy tiện giật lấy một quyển trên bàn rồi chạy đi.

Kim Ji Soo khẽ liếc một cái nhưng cũng không ngăn cản.

Cha Ji Yoon trở về chỗ ngồi, một tay cầm lấy quyển vở của mình, một tay kia lật tìm đáp án lúc sáng. Nhưng bởi vì động tác lật quá nhanh nên lực bàn tay không khống chế được, chỉ nghe thấy đánh roẹt một tiếng, trang giấy trên quyển vở kia bị cậu ta xé thành hai mảnh.

Cha Ji Yoon cũng không thèm để ý tới, tiếp tục lật lật, tìm được đáp án rồi cúi đầu nhanh chóng chép lấy chép để.

Tiếng chuông vào lớp chuẩn bị vang lên, tốc độ sao chép của Cha Ji Yoon càng nhanh hơn nữa, những con số công thức như muốn bay ra khỏi tờ giấy. Cậu ta vẫn đang âm thầm cầu nguyện hôm nay cô Tae Yeon sẽ vào lớp trễ chút, thì bất chợt có một bàn tay đè mạnh lên vở của cậu ta.

Cha Ji Yoon ngẩng đầu lên xem ai, chỉ thấy Lee Tae Yong mặt không chút cảm xúc nào mà nhìn vào cậu ta, y lạnh lùng nói:

─ Con mẹ nó Cha Ji Yoon, tôi đã cho phép cậu chép bài của tôi chưa?

Lee Tae Yong nộp bài tập xong thì đi mua nước, khi trở về bước qua chỗ ngồi của Cha Ji Yoon thấy người này đang vùi đầu chép bài tập y cũng không để ý. Vừa lúc định thu hồi ánh mắt lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, tới xem kỹ hơn mới phát hiện quyển vở mà đối phương đang chép là chữ viết của mình.

Tính tình Lee Tae Yong vốn khó ở, cực kỳ ghét người khác động chạm vào đồ của mình, càng đừng nói là đối phương còn chưa được y cho phép, nên Lee Tae Yong nổi giận ngay tức khắc.

Thiếu niên vào tầm tuổi này có mấy ai mà không dễ bị kích động, đặc biệt là với Cha Ji Yoon tính khí nóng như lửa đốt, chỉ thích mềm không thích cứng. Vốn dĩ là cậu ta sai trước, nhưng sau khi nghe mấy lời của Lee Tae Yong tính tình của cậu ta lại bộc phát.

Cha Ji Yoon đứng dậy, cầm quyển vở bài tập của Lee Tae Yong giơ lên cao, giễu cợt nói:

─ Tao cứ thích chép của mày đó, rồi sao?

Lee Tae Yong không nói lời nào, y nhấc chân đạp một cú vào bàn học của Cha Ji Yoon.

Cha Ji Yoon đang đứng phía sau bàn học bị đập mạnh vào chỗ thắt lưng. Nhà cậu ta cũng là gia đình có điều kiện, ở trong trường không có mấy ai dám trêu vào cậu ta, quả thật không ngờ một đứa như Lee Tae Yong lại dám làm như vậy, những người bạn khác trong lớp đều ngây ngốc ra đó.

Mãi đến khi cơn đau dữ dội truyền tới Cha Ji Yoon mới hồi phục tinh thần.

Mặt cậu ta đen thui, gân xanh trên trán đều nổi hết cả lên, ném quyển vở của Lee Tae Yong đi sau đó đá bàn học văng qua một bên lao tới muốn đánh người.

Lee Tae Yong không né tránh, một chút sợ hãi trên gương mặt cũng không có. Với cái tính tình này của y từ nhỏ đến lớn đã đi đánh nhau vô số kể, cần gì phải sợ thêm một Cha Ji Yoon.

Lúc này những bạn học xung quanh mới kịp phản ứng, có mấy nam sinh đang muốn tới can ngăn, lại nghe được ở trước cửa lớp có tiếng quát lạnh lùng:

─ Mấy cái đứa này làm gì đó?

Một đám người ngẩng đầu nhìn qua, thấy Kim Tae Yeon đang đứng ở cửa cau mày, bên cạnh còn có cả Jung Jae Hyun.

Nháy mắt phòng học đã yên tĩnh trở lại, cô bước tới thấy bàn học bị xô ngã trên mặt đất, mặt cô lạnh lùng hỏi tiếp:

─ Các em đang làm cái gì vậy?

Lee Tae Yong vẫn đứng yên không nói một lời, y sẽ không làm mấy chuyện mách lẻo như thế này, cũng không cần giáo viên phải ra mặt giúp mình, y không túng quẫn đến như vậy. Về phần Cha Ji Yoon, cậu ta đứng trước bàn, mặt biến sắc cố cười hì hì nói với cô:

─ Dạ không có, tụi em chỉ đùa giỡn thôi ạ.

Kim Tae Yeon nghi ngờ mà quan sát cậu ta, nhưng chung quanh vẫn không có ai lên tiếng, cô chỉ đành nói:

─ Quậy cái gì mà quậy? Không nghe chuông báo vào lớp rồi hả?

Nói xong cô phất phất tay:

─ Được rồi, tất cả về chỗ ngồi hết đi.

Nghe xong lời cô Kim mọi người liền tản ra, Lee Tae Yong khom lưng nhặt vở của mình lên, khi ngẩng đầu lại đối diện với tầm mắt Cha Ji Yoon, trong ánh mắt đối phương không có chút ý cười, cậu ta dùng khẩu hình nói:

─ Mày chờ đó Lee Tae Yong.

Trước khi tiết học bắt đầu Jung Jae Hyun đã đi tìm Kim Tae Yeon nên hắn không rõ là có chuyện gì xảy ra, nhưng nhớ lại không khí lúc bước vào lớp hắn cảm thấy Cha Ji Yoon không chỉ là nói chơi. Hắn đảo mắt nhìn qua Lee Tae Yong nhưng không nhận ra điều gì từ trên nét mặt của người này. Đến khi trở về chỗ ngồi hắn nghe được mấy đứa ngồi ở phía sau xì xầm bàn tán với nhau.

─ Không phải chỉ là cóp bài tập thôi sao, Lee Tae Yong có cần làm đến mức này không...

─ Cậu không biết người ta là đệ nhất khối mình à, bài tập quý giá biết bao...

─ Tch, dù đạt điểm tối đa thì vẫn chỉ là một thằng quái thai, sớm muộn gì ra đường cũng bị người ta cho ăn no đòn...

─ Nói ít thôi, cô Tae Yeon đang nhìn cậu kìa...

Jung Jae Hyun nghe xong lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.

Sau ngày hôm đó cả lớp bắt đầu chờ đợi chiến tranh Cha - Lee nổ ra. Ai mà ngờ cả hai chúng nó đều yên lặng, lại thêm mấy ngày nữa trôi qua nhưng không xảy ra biến cố gì, dần dần mọi người cũng quên béng chuyện này đi.

Buổi chiều thứ hai là tiết Thể dục kiểm tra thể lực, những người thi xong có thể tự do hoạt động. Jung Jae Hyun đã hoàn thành nên muốn tới nhà vệ sinh trong sân vận động rửa tay, vừa mới bước tới cửa liền nghe thấy âm thanh bàn tán của mấy đứa cùng lớp.

─ Này Ji Yoon, cậu đã tìm được người chưa?

─ Tìm được rồi.

─ Khi nào?

─ Chiều ngày mai, kiểu gì tớ cũng phải đánh gãy một bên chân của thằng nghèo kiết xác đó.

─ Uầy, nhưng  đừng làm lớn chuyện quá.

─ Ji Yoon còn chưa sợ thì cậu sợ cái lồng gì! Thằng Tae Yong đúng là ngữ mất dạy, cái mặt của nó cả ngày cứ vênh váo kênh kiệu, tớ thấy khó chịu từ lâu rồi ý.

Jung Jae Hyun không nghe nữa, bước chân tiến vào bên trong.

Mấy đứa này nhìn thấy Jung Jae Hyun đi tới trên mặt có chút xấu hổ. Hắn vẫn không ngừng lại, thấy bọn nó thi nhau vây quanh bồn rửa tay chắn cả lối đi, hắn trầm giọng nói:

─ Tránh ra.

Cha Ji Yoon cùng với tên nam sinh đứng phía trước giống như bị lửa đốt, lập tức nhảy dựng lên tránh đường.

Jung Jae Hyun cũng không thèm nhìn bọn chúng, hướng thẳng đến bồn rửa tay mở vòi nước ra.

Tính tình của tên Cha Ji Yoon này không ai bì được, Jung Jae Hyun nhìn cậu ta như nhìn không khí nhưng cậu ta cũng không giận, thần sắc cậu ta có chút phức tạp mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương.

Không thể không thừa nhận rằng thế giới này có đôi khi rất tàn khốc, dù bạn leo cao đến đâu chắc chắn sẽ có một người ở cao hơn giẫm lên đầu bạn, mà đối với Cha Ji Yoon thì Jung Jae Hyun chính là người sừng sững đứng ở trên cao đó.

Lúc trước khi bố cậu ta biết cậu ta sẽ học cùng lớp với Jung Jae Hyun thiếu chút nữa đã vui mừng tới phát điên, ông bố dặn dò cậu ta nhất định phải ôm chặt đùi của Jung Jae Hyun, khiến cho Jung Jae Hyun và những người khác kéo họ vào cùng một mối.

Cha Ji Yoon quả thực đã từng thử qua vài lần nhưng tất cả đều vô dụng, Jung Jae Hyun cùng với đám người kia không hề để cậu ta vào trong mắt. Có điều ngay cả khi lòng tự trọng bị tổn thương cậu ta cũng không cách nào nổi giận. Điều kiện gia đình họ Cha không tồi, rất nhiều người ở trước mặt Cha Ji Yoon tỏ vẻ yếu thế, nhưng mà cậu ta thừa biết đối với loại người như Jung Jae Hyun thì đâu có tới lượt cậu ta ra vẻ đáng thương.

Jung Jae Hyun rửa tay xong rồi nhưng thấy mấy cái đứa này vẫn chưa chịu rời đi, còn Cha Ji Yoon thì cứ đứng đực ra nhìn hắn, Jung Jae Hyun khẽ cau mày hỏi:

─ Có việc gì?

Lúc này Cha Ji Yoon mới tỉnh táo trở lại, có chút xấu hổ di dời ánh mắt đi chỗ khác:

─ Không… Không có việc gì.

Nói xong cậu ta cùng với mấy nam sinh kia đi ra ngoài.

Buổi chiều tan học, Jung Jae Hyun được Shim Chang Min tới đón.

Chiếc xe chỉ mới chạy được một đoạn thì đột nhiên Jung Jae Hyun lên tiếng:

─ Chú Chang Min.

Shim Chang Min vẫn đang nhìn đường nên không quay đầu lại mà chỉ trả lời hắn một tiếng.

─ Chú Chang Min, tôi muốn nhờ chú giúp một việc.

─ Cậu Jae Hyun cứ nói.

Jung Jae Hyun chỉ nói vài câu giải thích rõ sự tình, Shim Chang Min nghe xong cười nói:

─ Chuyện nhỏ, cậu Jae Hyun cứ yên tâm giao cho tôi.

Jung Jae Hyun khẽ dạ một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, hắn có thể yên tâm giao cho chú Shim đi xử lý sự việc lúc chiều kia.

Thật ra thì chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới hắn, hắn với Lee Tae Yong một lời cũng chưa từng nói qua. Nhưng lúc trước mặc dù đối phương phát hiện chuyện của hắn và Choi Jun Ki nhưng vẫn giữ kín như bưng, coi như là đã giúp hắn loại bỏ một rắc rối không nhỏ, cho nên lần này coi như hắn trả ơn cho Lee Tae Yong.

Lee Tae Yong không hề hay biết bản thân đã tránh được một kiếp nạn, mỗi ngày vẫn sinh hoạt như bình thường, đến nỗi Cha Ji Yoon nói y hãy chờ nó nhưng y chờ mãi mà chẳng thấy gì. Hơn nữa sau này mỗi khi Cha Ji Yoon nhìn thấy y ánh mắt của cậu ta vô cùng kỳ quái, giống như là đang thăm dò điều gì đó, nhưng mà y cũng lười quan tâm. Dù sao thì nếu cậu ta muốn đánh nhau thì y sẵn lòng tiếp, còn không đánh thì làm ơn lượn ra xa một chút đừng mò tới làm phiền y là được.

Jung Jae Hyun chưa từng tiết lộ việc này cho Lee Tae Yong nghe. Toàn bộ quãng thời gian học cấp ba bọn họ cũng chỉ có một chút dính líu nhỏ nhoi như vậy, hơn nữa vì cả hai đều không đem chuyện này để trong lòng nên rất nhanh đã trở thành đôi người xa lạ.

Ba năm cuối cấp trôi qua rất nhanh, lúc Jung Jae Hyun biết được Lee Tae Yong sẽ học cùng trường đại học với mình, hắn không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Vốn đang nghĩ dù sao cũng là bạn học ba năm, về sau ở cùng một chỗ, học cùng một chuyên ngành, có phải nên để cho đối phương chút phương thức liên lạc hay không? Ai ngờ sau khi gặp lại Lee Tae Yong ở trường đại học y vẫn giống hệt như trước kia, ngay cả một ánh mắt cũng lười ban cho hắn.

Jung Jae Hyun chỉ thấy buồn cười, cũng cảm thấy anh chàng này thật thú vị. Nếu đổi lại là người khác, loại người có thái độ không coi ai ra gì này sẽ khiến Jung Jae Hyun rất khó chịu, nhưng riêng đối với Lee Tae Yong thì anh ta hoàn toàn có năng lực để không coi gì ra ai.

Đến khi lên đại học hai người bọn họ vẫn giống như cái thời ngày xưa, Jung Jae Hyun - người được nhiều người theo đuổi, Lee Tae Yong - vĩnh viễn là kẻ cô đơn lẻ bóng. Chỉ là từ đó Jung Jae Hyun cũng bắt đầu xử lý những chuyện ở JKing Holdings, càng ngày càng trở nên bận rộn.

Còn Lee Tae Yong thì sao, y cũng dần tiếp xúc với những bạn học xung quanh, không còn giống như trước đây bài xích người khác nữa.

Học kì thứ nhất còn chưa kết thúc nhưng Jung Jae Hyun đã xin nghỉ phép để quay về Hàn Quốc. Dạo gần đây thân thể của ông nội hắn không được tốt lắm, hắn là do một tay ông ấy nuôi nấng cho nên tình cảm ông cháu vô cùng sâu đậm, hắn phải về nhà tự mình chăm sóc ông nội.

Lại qua thêm mấy ngày, một buổi sáng nọ khi Jung Jae Hyun bưng thuốc đi vào phòng ngủ của ông nội, hắn bất chợt nghe được trợ lý đang ở bên trong báo cáo công tác. Nói một hồi thì đột nhiên đề cập tới nhà họ Kang, chuyện rằng có người mang theo dao đến K&K muốn giết cậu ba Kang In Sook, nhưng mà ông ta không xảy ra thương tích gì, người nọ cũng đã bị bắt.

Jung Jae Hyun cảm thấy rất lạ, bây giờ mà vẫn còn có người dám làm ra chuyện này ư, cũng không biết nên nói người kia ngu xuẩn hay là nên khen một câu rất có dũng khí đây nữa!

Hắn vừa đút thuốc cho ông nội uống, không chút để ý mà hỏi:

─ Người đó là ai?

Với tình hình hiện tại giữa nhà họ Kang và nhà họ Jung, chỉ cần bên phía đối phương có động tĩnh gì tất nhiên sẽ nắm thông tin trước tiên, trợ lý đem tư liệu trên tay đưa qua nói:

─ Người này là bạn học của thiếu gia Jae Hyun, tên là Lee Tae Yong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro