71, Giận dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bảy mươi mốt: Giận dỗi

Không có gì ngạc nhiên khi Lee Tae Yong kích động tới nhường vậy.

Từ khi Jung Jae Hyun trưởng thành, người có thể khiến hắn quỳ chỉ duy mỗi cố Chủ tịch Jung, đó là người đã dùng hết tâm huyết cả đời để nâng hắn đi lên, dù cho đối phương không yêu hắn, hắn cũng chưa từng xuất hiện khổ đau hay khuất phục.

Đừng nói đến hiện tại ở trước mặt nhiều người như vậy.

Chỉ là chuyện này có vẻ rất nực cười, Jung Jae Hyun lại coi Lee Tae Yong quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này, ngay cả Lee Tae Yong cũng không khỏi cười giễu cợt, y tự hỏi bản thân mình rằng y đã quá vô tư hay là quá ích kỷ.

Jung Jae Hyun vẫn đứng yên tại chỗ, cơn kích động vừa rồi rất nhanh tan biến, hắn nhìn vào đôi mắt giận dữ ướt át của Lee Tae Yong, trong lòng có chút hối hận.

Có lẽ hắn nghĩ sai rồi, sau khi biết được chân tướng của năm xưa, cho dù Lee Tae Yong có chán ghét hắn đi chăng nữa thì trong lòng người ấy từ trước đến nay vẫn không muốn hắn phải trả một cái giá tương đương.

Không phải Jung Jae Hyun cứ tổn thương Lee Tae Yong thì Lee Tae Yong phải dùng cách thức tương tự vậy để tổn thương lại hắn, sau đó hai người xem như có thể hoàn toàn buông bỏ hết mọi thù hận, xóa đi hết mọi khoảng cách.

Tình cảm vốn đâu phải là chuyện đơn giản như vậy?

Kim Do Young và Mark Lee nhìn thấy dáng vẻ còn muốn động thủ của Lee Tae Yong, hai người họ muốn bước tới ngăn cản nhưng vẫn có chút kiêng dè, cuối cùng vẫn là Lee Dong Hyuck đứng bật dậy chạy tới ôm lấy eo Lee Tae Yong đem chú kéo ra khỏi.

Quản gia Shin đang đứng ở phòng khách vừa phân phó cho người đi quét dọn, vừa đưa tay đè lên lồng ngực của mình thở dài mấy hơi. Tuổi già không thể chịu nổi kích thích như thế này nữa, ông lão sợ đến mức suýt chút nữa đã nhắm mắt lại sau đó chui vào trong quan tài.

Bệnh tình của Lee Tae Yong vốn dĩ chưa khá lên, vừa rồi còn tức giận đến như vậy nên đầu óc có chút choáng váng, Lee Dong Hyuck kéo y ngồi về ghế sofa y cũng không từ chối.

Jung Jae Hyun nhìn đôi môi tái nhợt kia, hắn nhanh chóng cho người đem lên ít cháo trắng cùng điểm tâm, kế đó lạnh mặt nói với Park Solomon:

─ Cậu về đi, tôi không thể để anh Tae Yong đi cùng với các cậu.

Bọn họ là những người bạn tốt của Lee Tae Yong, lo lắng đến thăm y là chuyện bình thường, nhưng mà muốn đưa Lee Tae Yong đi khỏi cái nhà này thì đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Ngay cả bản thân Lee Tae Yong cũng không được.

Cho Yi Hyun bị hành động vừa rồi của Jung Jae Hyun dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần cô liền cảm thấy có chút áy náy. Lee Tae Yong vừa mới trải qua một đợt bệnh nặng, người chỉ vừa mới tỉnh, vẫn chưa ăn được chút gì, bây giờ vẫn nên là thời gian để cho y tĩnh dưỡng, cô không nên nhắc về chuyện ba năm trước khiến cho Lee Tae Yong phải đi tính toán món nợ cũ này.

Cho Yi Hyun nói với Lee Tae Yong:

─ Anh nghỉ ngơi cho khỏe nha, lần sau em sẽ đưa bọn nhóc tới thăm anh.

Lee Tae Yong nghe Jung Jae Hyun nói mới biết bọn họ tới đây là muốn đón y về chăm sóc, trong lòng y cảm thấy rất ấm áp:

─ Sắp cuối năm rồi nên sẽ bận rộn lắm. Đừng lo cho anh. Đợi anh khỏe lại anh sẽ tự đến thăm bọn nhóc.

Park Solomon cũng dặn dò Lee Tae Yong vài câu, nếu y có việc gì thì phải liên hệ ngay với mình, sau đó mới đưa Cho Yi Hyun rời đi.

Kim Do Young cũng không dám quấy rầy thêm, anh theo hai vợ chồng nọ ra về. Còn Lee Dong Hyuck ở lại ăn cơm với Lee Tae Yong, chờ y uống thuốc xong, thấy y muốn nghỉ ngơi cậu mới chuẩn bị rời đi.

Lee Tae Yong biết nhóc con này mà ở đây thì sẽ không được tự nhiên, lại nhìn thấy Mark Lee trước sau vẫn yên lặng, mặc kệ y châm chọc mỉa mai như thế nào cũng không tức giận, càng không nhiều lời giải thích, nên đành miễn cưỡng để cho Lee Dong Hyuck đi theo Mark Lee.

Kỳ thật trước đó Lee Tae Yong đã nghĩ y chắc chắn sẽ không còn ở lại nơi này, y không muốn có bất cứ quan hệ gì với Jung Jae Hyun nữa. Nhưng y bị Jung Jae Hyun cưỡng ép đưa về, nhìn thấy phản ứng vừa rồi của người đàn ông này y liền biết mình sẽ không thể đi khỏi đây được. Lee Tae Yong cũng không thèm làm ầm ĩ với Jung Jae Hyun để rồi tự rước thêm bực tức, dù sao thì y cũng sẽ không làm phẫu thuật. Thân thể này là của Lee Tae Yong, nếu y không hợp tác họ Jung còn có thể ép buộc y hay sao?

Buổi tối khi Lee Tae Yong quay trở về phòng ngủ thì bất chợt dừng chân bên dưới cầu thang. Ban ngày Lee Tae Yong đã để ý thấy bức tranh bị y tháo xuống vứt đi kia không biết tại sao được treo trở lại. Còn có vài thứ mà lúc trước y lấy đi đa số đều được mang về rồi đặt ở vị trí cũ.

Lee Tae Yong nhìn bức tranh, kế đó hỏi cái người đang đứng ở bên cạnh:

─ Cậu cho người tìm nó về ư?

Jung Jae Hyun vâng một tiếng, Lee Tae Yong mặt không cảm xúc nói tiếp:

─ Thứ mình không thích hà tất gì phải miễn cưỡng?

Nói xong không đợi Jung Jae Hyun trả lời y đã xoay người bỏ lên lầu.

Lúc đi ngủ bọn họ vẫn ngủ chung một giường, Lee Tae Yong không xua đuổi Jung Jae Hyun. Y cũng không làm ra vẻ chỉ cần người ấy đến gần một chút là y sẽ thấy bẩn, huống chi hai người bọn họ thành ra như vậy rồi thì còn có thể có chuyện gì? Mặc kệ bây giờ Jung Jae Hyun đang gần như phát điên, y chỉ cần ngoan ngoãn thuận theo diễn xong một màn này là được. Y không tin người ấy sẽ có đủ kiên nhẫn đối với mình.

Lee Tae Yong chuẩn bị vào giấc, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi bất ngờ ngồi dậy, y quay đầu hỏi Jung Jae Hyun vừa mới trèo lên giường:

─ Cậu với Choi Jun Ki đã từng "làm" ở trên cái giường này chưa?

Con người Lee Tae Yong luôn ưa sạch sẽ, tuy rằng y với Jung Jae Hyun không có mối quan hệ chính thức, y cũng không được coi là chủ nhân của căn phòng này hay chiếc giường này, cho dù Jung Jae Hyun và Choi Jun Ki đã từng làm chuyện đó ở đây thì cũng là chuyện của người ta, y đâu có tư cách gì để mà quản.

Nhưng tốt xấu gì Lee Tae Yong cũng ngủ ở trên chiếc giường này tận ba năm trời, y làm sao có thể không bận tâm tới chứ...

Jung Jae Hyun nghiêm túc nhìn vào Lee Tae Yong, hắn tức giận đến nỗi mặt mũi xanh mét nhưng cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng. Hôm nay Park Solomon đến khuyên hắn phải nên nhường nhịn Lee Tae Yong một chút, đừng giận dỗi đừng lấy cứng đối cứng với y, cảm xúc quá kích động sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh tình của Lee Tae Yong, cho nên bây giờ hắn nào dám nỡ nói nửa câu nặng lời...

─ Không có, Choi Jun Ki chưa từng vào căn phòng này.

Jung Jae Hyun dừng lại một chút mới bổ sung thêm:

─ Em với Choi Jun Ki chưa từng phát sinh quan hệ.

Lee Tae Yong nghe ra là không có thì mới an tâm nằm xuống ngủ, nhưng mà câu nói kế tiếp của Jung Jae Hyun y chẳng thèm để ý, một chữ cũng không tin. Thật giống như nói y không phải là đàn ông, không hiểu gì về chuyện của đàn ông, cũng không biết trong lòng đàn ông suy nghĩ cái gì vậy. Thời gian Choi Jun Ki ở đây cũng không phải ngắn, thật sự chỉ tới dưỡng bệnh rồi vẽ tranh thôi sao? Hay bởi vì đôi chân đó bị thương nên Jung Jae Hyun mới thấy đau lòng thấy luyến tiếc, không nỡ chạm vào người kia...?

Trong lòng Lee Tae Yong thầm nghĩ một người thì được nâng niu như bảo bối, còn một kẻ tự dâng mình tới cửa thì chẳng ai cần, đột nhiên y cảm thấy tình yêu là một thứ chả có gì thú vị.

Đến lúc Jung Jae Hyun tắt đèn nằm xuống, y không tự giác mà nhích về phía trước muốn tránh xa hắn ra một chút.

Lee Tae Yong nằm quay lưng về phía Jung Jae Hyun, hắn cảm nhận được hơi thở bài xích từ trên người của đối phương, vốn dĩ muốn đưa tay ôm trọn lấy thân thể mềm yếu kia nhưng tay mới vừa nâng lên bất chợt lại thu trở về, sau đó chậm rãi nắm chặt rồi đặt xuống bên người.

Hắn nhìn mái đầu đen óng của Lee Tae Yong, nhìn đường cong phía sau gáy hơi để lộ ra chút da thịt trắng nõn, đột nhiên hắn không biết người ấy có phải là thật hay không, có phải khi hắn ngủ một giấc sau đó tỉnh lại thì sẽ không còn nhìn thấy người ấy nữa hay không. Rồi phải tự mình chịu đựng nỗi đau đớn nhớ thương đến tận cùng nhưng không thể làm gì được...

Jung Jae Hyun vẫn không ngủ, mãi đến lúc tiếng hít thở của Lee Tae Yong trở nên đều đặn hơn hắn mới thật cẩn thận mà đem người ôm vào trong lòng.

Hắn quan sát vẻ mặt của người này lúc ngủ vẫn mang theo nỗi buồn bã, không nhịn được bèn đặt lên trán y một nụ hôn.

Lee Tae Yong chán ghét hắn đến mức này rồi sao? Nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn là một con người ích kỷ, cho dù Lee Tae Yong có chán ghét hắn nhiều hơn nữa hắn cũng không thể buông tay.

Tới ngày hôm sau Lee Tae Yong vẫn không buồn quan tâm tới Jung Jae Hyun. Nhưng có điều chỉ cần y ở phòng khác thì Jung Jae Hyun liền theo đuôi tới phòng khác làm việc, y đến phòng làm việc Jung Jae Hyun cũng dọn đồ đến theo, y mệt mỏi muốn đi vào phòng ngủ Jung Jae Hyun lại ngồi ở phía ngoài ban công phòng ngủ.

Đến lúc không thể chịu được thêm nữa, y định thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi cái chỗ quỷ quái này thì đột nhiên Jung Jae Hyun nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc, chỉ kịp dặn dò y ăn cơm uống thuốc đúng giờ rồi vội vàng rời đi.

Lee Tae Yong không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng y cũng không hỏi thăm một lời.

Jung Jae Hyun đi biền biệt hai ngày vẫn chưa thấy về, biểu tình của quản gia Shin hết sức nghiêm trọng nhưng ông không nói gì cả, chỉ khuyên Lee Tae Yong lúc rảnh rỗi thì nên tập thể dục nhằm rèn luyện thân thể và thư giãn.

Đến ngày thứ ba, khi Lee Tae Yong tỉnh lại mới phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi. Cửa sổ phòng ngủ của bọn họ rất lớn, y nằm trên giường nhìn ngắm những bông tuyết đang rơi dày đặc khắp nơi thì thấy cửa phòng bị đẩy ra.

Lee Tae Yong nghe được âm thanh thì lập tức quay đầu lại nhìn, Jung Jae Hyun đang mặc bộ Âu phục màu đen, nhìn thấy y liền cười nói:

─ Sao anh dậy sớm vậy? Có muốn ăn gì không để em cho người đi chuẩn bị?

Lee Tae Yong không trả lời Jung Jae Hyun, tiếp tục đưa lưng về phía hắn.

Jung Jae Hyun hiếm khi được trông thấy Lee Tae Yong ngủ nướng, hắn theo thói quen cho người đi chuẩn bị đồ ăn trước, kế đó tự mình bưng cháo lên.

Đây là món cháo ninh bằng nước hầm xương, đi từ xa đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt. Jung Jae Hyun cởi nút tay áo rồi xắn ống lên, bưng chiếc bát từ trên khay, cầm lấy cả chiếc thìa sứ đi vòng qua bên cạnh Lee Tae Yong ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:

─ Anh ăn cháo trước đi, xong còn phải uống thuốc nữa.

Lee Tae Yong không chút để ý tới Jung Jae Hyun, lại sợ hắn chạm vào cơ thể mình, y ngồi dậy đi xuống phía cuối giường.

Jung Jae Hyun đành phải đổi vị trí theo Lee Tae Yong, hết mực kiên nhẫn dỗ dành:

─ Ăn cháo xong lại xem tiếp.

Nói xong liền cúi đầu múc ít cháo, thử qua độ ấm trước rồi mới đút cho Lee Tae Yong ăn, đột nhiên đối phương hất mạnh tay đánh đổ cả bát cháo.

Tất cả cháo trong bát đều bị đổ xuống dưới, phản ứng đầu tiên của Jung Jae Hyun chính là đưa tay đỡ lấy Lee Tae Yong, cũng không lo cho bản thân mà đi kiểm tra một lượt thật kỹ trước, xác định Lee Tae Yong không có việc gì thì mới mở cửa gọi người hầu vào thu dọn.

Lee Tae Yong lạnh lùng nhìn bọn họ ra ra vào vào, rất nhanh quản gia Shin đã mang theo hòm thuốc tới nói:

─ Cậu Tae Yong à, đừng lấy thân thể của mình ra giận dỗi nữa nhé...

Nói xong ông thở dài đặt hòm thuốc xuống rồi đi ra ngoài.

Jung Jae Hyun không có nửa lời trách móc, hắn rửa sạch tay sau đó đi thay quần áo, lấy tăm bông cùng thuốc mỡ trong hòm thuốc đi đến trước mặt Lee Tae Yong, giương đôi má lúm ra có chút nịnh nọt:

─ Có thể bôi thuốc cho em không?

Lee Tae Yong nhìn thấy trên tay Jung Jae Hyun có vài chỗ đã đỏ lên vì bị bỏng, trái tim y bỗng chốc cảm thấy hơi nhói đau.

Đã giận chính mình nay lại tức thêm cả Jung Jae Hyun, nhưng lửa trong lòng không có chỗ để mà phát tiết, không nhịn được giơ tay lên hất văng tăm bông và cả thuốc mỡ xuống mặt đất.

Đôi má lúm của ai kia không giữ được nữa, hắn đứng yên tại chỗ một hồi lâu rồi mới từ từ ngồi xuống, đưa hai tay ra ôm lấy Lee Tae Yong, vùi đầu mình vào cổ y, giọng nói mang theo mệt mỏi nặng nề:

─ Anh ơi, chú Yun Ho sắp không qua được rồi.

Lee Tae Yong vốn dĩ còn muốn dùng lực đẩy hắn ra nhưng nghe xong lời này cả người y liền ngây ngẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro