85, Bọn con may mắn nên đã không để lạc mất nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ tám mươi lăm: Bọn con may mắn nên đã không để lạc mất nhau

Trước khi rời đi Lee Tae Yong đã hỏi ý kiến của bác sĩ, bác sĩ xác nhận thân thể của y có thể chịu được di chuyển đường dài, nào ngờ Jung Jae Hyun lại huy động nhân lực, chưa kể đến việc sử dụng phi cơ riêng của nhà họ Jung, hắn còn đặc biệt mời thêm chuyên viên y tế để đi theo cùng. Lee Tae Yong vốn dĩ rất ghét việc đem phiền toái đến cho người khác, huống hồ y với Jung Jae Hyun đã muốn chia xa, sao y có thể mặt dày hưởng thêm đặc quyền đến từ nhà họ Jung như vậy được?

Vẫn là Park Solomon đành phải đứng ra khuyên:

─ Anh cứ xem như anh ấy làm chuyện này là vì trong lòng hổ thẹn muốn được tạ tội, xong việc hai người coi như thanh toán hết thảy mọi nợ nần.

Lee Tae Yong cảm thấy cũng có lý, cho nên y không tiếp tục tranh luận thêm với Jung Jae Hyun nữa.

Vốn cho rằng đã tạm biệt nhưng Jung Jae Hyun vẫn luôn đi theo y đến tận viện điều dưỡng sau đó còn cố ý tới gặp cả viện trưởng, an bài xong xuôi hết mọi thứ rồi mới rời khỏi.

Trước khi khởi hành Jung Jae Hyun không nói điều gì đặc biệt với Lee Tae Yong mà chỉ dặn dò y phải phục hồi thật tốt, và cũng đừng quá lo lắng cho Jung Sung Chan.

Tất cả những hành động này của hắn giống hệt lời Park Solomon nói, có nghĩa là làm hết mọi việc bản thân hắn có thể làm cho y, tương lai sẽ không còn gì để mà phải lo lắng nữa. Tất nhiên cũng sẽ chấm dứt cả việc cứ mãi dây dưa lằng nhằng.

Lee Tae Yong nhìn bóng dáng của người họ Jung ấy lúc rời đi, hoàn toàn sạch sẽ không mảy may chút vấn vương lưu luyến nào, trong lúc nhất thời như lại thấy được người đàn ông lãnh đạm bạc tình mà mình quen biết từ thuở ban đầu. Không ai có thể trở thành sự ràng buộc đối với hắn, càng không ai có thể khiến hắn dừng bước chân nhiều thêm một khắc, trong lòng Lee Tae Yong thầm cảm khái như vậy mới là chuẩn xác, đây mới là Jung Jae Hyun mà y thật sự quen biết.

Bất luận thế nào cuộc sống cũng dần trở nên bình lặng đúng như những gì y hằng mong đợi.

Điều duy nhất khiến Lee Tae Yong ngoài ý muốn chính là việc Mark Lee theo chân bọn họ tới tận đây, hắn chọn ở lại chỗ này còn sắp xếp sinh hoạt cho Lee Dong Hyuck hết sức gọn gàng ngăn nắp, khiến người ta bớt lo lắng hơn rất nhiều. Từ sau khi Lee Tae Yong tỉnh lại thì trạng thái tinh thần không được tốt lắm, chăm sóc cho y nếu không phải là Jung Jae Hyun thì chính là Lee Dong Hyuck, cho nên y không quá chú ý tới Mark Lee.

Để hình dung tình cảm mà y dành cho Mark Lee thật ra khá phức tạp, nó không chỉ gói gọn trong hai từ "không thích". Góc tối trong tính cách của Mark Lee suy cho cùng chính là lỗi của nhà họ Jung, nhưng Lee Tae Yong sẽ chẳng thể bỏ qua những chuyện mà Mark Lee từng làm với Lee Dong Hyuck. Mặt khác, từ sâu trong đáy lòng Lee Tae Yong cảm thấy một Mark Lee sau khi biết được chân tướng đã đau đớn đến mức một mình nằm trong cơn mưa gào khóc, cùng với bản thân mình khi còn trẻ sau khi vội vã chạy về nhà chỉ còn nhận được hai hũ tro cốt, thực sự quá tương đồng với nhau.

Ngu xuẩn, ích kỷ, kiêu ngạo, tự mình hại chết những người thương yêu nhất... Những sai lầm đó y cũng đã từng phạm phải, sao có thể nặng lời đi trách móc Mark Lee được chứ? Cho nên y không muốn đuổi Mark Lee đi, thậm chí còn không muốn can thiệp vào chuyện giữa hắn và Lee Dong Hyuck.

Trải qua bao thăng trầm, Lee Tae Yong của hiện tại giống hệt như một ông cụ mang trong mình tâm lý con cháu tự có phúc của con cháu. Huống hồ chuyện tình cảm không khác gì việc người ta uống nước, chuyện của y được định sẵn là như vậy nên càng không thể áp đặt nó lên người của Lee Dong Hyuck, khiến cho thằng bé và y phải cùng hứng chịu chung một kết cục thảm khốc.

Vốn dĩ Lee Tae Yong nghĩ thông suốt rồi, nhưng qua mấy ngày sau y lập tức thay đổi chủ ý, không hiểu vì lí do gì y thực sự bị hai tên ngốc này làm cho phát điên lên được.

Trước kia nếu một hổ một gấu ở bên nhau, ánh mắt của loài Gấu đều chỉ thủy chung hướng về phía loài Hổ, gặp phải chuyện gì hay là do dự quyết định gì theo bản năng sẽ đi tìm đối phương, trong đôi mắt luôn tràn đầy vẻ ỷ lại.

Kết quả là bây giờ cậu bỗng dưng trốn tránh, nếu không cẩn thận đối diện với tầm mắt của Mark Lee Lee Dong Hyuck chỉ thiếu nước vắt chân lên cổ mà bỏ chạy. Hỏi cậu bị làm sao vậy, khuôn mặt cậu liền đỏ bừng kế đó ấp úng lảng sang chuyện khác.

Còn Mark Lee cũng đâu khá hơn là bao, hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định để nhìn chằm chằm vào Lee Dong Hyuck, nhưng hắn không dám tới gần, trông hệt như người mất hồn.

Lee Tae Yong thật sự không thể nhịn được nữa, vào một buổi tối nhân lúc Mark Lee vẫn chưa quay về, y bảo Lee Dong Hyuck mau vào trong nhà vệ sinh ngồi đợi.

─ Dạ?

Lee Dong Hyuck thật là tủi thân, sao đột nhiên chú Tae Yong lại muốn cậu chui vào nhà vệ sinh, còn không cho phép cậu bước ra ngoài, cậu cũng đâu có muốn "giải quyết nỗi buồn"...

─ Nhớ là đừng đóng cửa, phải chừa ra một khe hở, cũng không được bật đèn.

─ Hmm? Tại sao ạ?

─ Con ngậm miệng lại cho chú, nhanh lướt vào trong đi.

Lee Tae Yong vô cùng lười giải thích với cậu.

Lee Dong Hyuck dạ khan một tiếng, không hề tình nguyện mà làm theo. Tuy rằng nhà vệ sinh mỗi ngày đều được khử trùng, không có mùi gì khó chịu nhưng mà vì không có chỗ để ngồi nên cậu chỉ có thể ngồi trên nắp bồn cầu. Bên trong tối đen như mực, thông qua cánh cửa khép hờ chỉ chút xíu ánh sáng lọt được vào, Lee Dong Hyuck ngồi chờ mới được vài phút, thật là chán muốn chết, cậu bèn cao giọng hỏi:

─ Chú ơi, khi nào thì con mới được thả ra vậy? Con có thể chơi điện thoại không?

Vừa dứt câu thì lập tức bị chú Tae Yong mắng cho một trận, cậu đành phải im lặng hết sức đáng thương.

Do Lee Tae Yong liên hệ trước với Mark Lee cho nên y tính toán thời gian rất chuẩn xác, Lee Dong Hyuck vào trong chưa được mười phút thì Mark Lee đã quay trở lại.

Trước đây vốn dĩ Lee Tae Yong và Lee Dong Hyuck đã quyết định ở lại luôn chỗ này, y sợ sau khi mình ra đi Lee Dong Hyuck sẽ không còn chỗ để nương tựa, nhưng nhờ Nakamoto Yuta giới thiệu mà y đã được hợp tác với một vị kiến trúc sư thành lập trang trại, nhờ phúc của người ta mà tới hôm nay việc kinh doanh vẫn rất ổn định. Nhưng bây giờ vì không tiện đi lại, Lee Tae Yong đành để Mark Lee đến gặp mặt vị kiến trúc sư kia gửi tới người đó một lời cảm ơn.

Mark Lee xong việc thì quay về liền, hắn đưa mắt nhìn ngó khắp xung quanh nhưng không thấy hình bóng ai kia nên đành mở miệng hỏi:

─ Chú Tae Yong, Dong Hyuck đi đâu rồi ạ?

─ Nó ra ngoài chơi rồi.

Nghe nói Lee Dong Hyuck không có ở đây khiến biểu tình trên mặt của Mark Lee vô cùng mất mát, hắn đặt túi đậu phộng ngào đường lên trên mặt bàn, nhờ Lee Tae Yong đưa lại cho Lee Dong Hyuck. Trước kia hắn từng nghe cậu kể ở chỗ này có một loại đậu phộng hòa với đường cát cuốn thành miếng mỏng dài ăn cực ngon. Từ nhỏ Lee Dong Hyuck đã rất thích ăn đồ ngọt, lúc Mark Lee tới hắn phải mất vài ngày mới tìm được chỗ bán. Vốn dĩ muốn đưa tận tay nhưng mà bây giờ cậu lại đi đâu mất, ngay cả nói chuyện với hắn cậu cũng không hề muốn...

Lee Tae Yong nhìn Mark Lee, y trầm giọng nói tiếp:

─ Cậu ngồi xuống trước đi, tôi có mấy lời muốn hỏi cậu.

Mark Lee đột nhiên cảm thấy lo lắng. Hắn biết chú Tae Yong vẫn luôn chán ghét hắn, sợ chú Tae Yong đang muốn đuổi hắn đi khỏi.

Chờ Mark Lee ngồi xuống, Lee Tae Yong không nói tiếng nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mark Lee, mãi cho đến lúc Mark Lee lúng túng tay chân không biết nên đặt chỗ nào thì y mới thu hồi ánh mắt già đời của mình lại, chậm rãi hỏi:

─ Nói đi, cậu nghĩ như thế nào về Dong Hyuck?

Câu hỏi của Lee Tae Yong thật sự rất mơ hồ, Mark Lee do dự mất vài giây rồi mới trả lời:

─ Chú Tae Yong, con muốn được ở bên cạnh em ấy.

Lee Tae Yong lạnh lùng cười:

─ Cậu còn nhớ lời tôi từng nói với cậu một năm trước không?

─ Con vẫn nhớ.

Mark Lee trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới nói tiếp:

─ Chú Tae Yong, một năm trước chú đã nói với con rằng nếu con không thể xác định được tình cảm mình dành cho Dong Hyuck là gì thì không thể để em ấy có hy vọng. Con... Thật ra trong lòng con cũng biết rõ làm như vậy mới là cách tốt nhất. Suốt một năm qua con không dám làm gì cả, con chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho Dong Hyuck, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được.

Vừa kết thúc câu nói, biểu tình trên mặt Mark Lee hơi lộ ra chút tự giễu:

─ Nhưng đến sau này người không thể thuận theo tự nhiên không phải Dong Hyuck... Mà là chính bản thân con.

Đem những suy nghĩ thầm kín nhất trong đáy lòng ra phân tích rõ ràng ở trước mặt người khác vốn không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được. Nhưng Mark Lee biết, nếu muốn được ở bên cạnh Lee Dong Hyuck thì hắn nhất định phải có được sự đồng ý của Lee Tae Yong.

Mark Lee cúi đầu siết thật chặt đôi tay mình, lời nói của hắn có chút khó khăn:

─ Trước kia con luôn cho rằng Dong Hyuck muốn theo đuổi con, là em ấy không muốn rời bỏ con. Nhưng mà trong một năm này em ấy có công việc có cuộc sống của riêng mình, có bạn bè của riêng mình, thậm chí vì chú mà em ấy dám đối đầu với cậu Jae Hyun... Thật ra Dong Hyuck là một người rất có chủ kiến, cái gì cũng có thể làm rất tốt, cũng... Cũng không cần con nữa...

Trước kia mắt của hắn luôn cao hơn đỉnh đầu, tự cho rằng bản thân mình lợi hại lắm, còn Lee Dong Hyuck luôn dùng cách thức chân thành nhiệt tình nhất để đối xử với mọi người, cậu đi đến chỗ nào cũng có thể kết giao được nhiều người bạn. Ở Seoul thì có Choi Soo Bin và Choi Yeon Jun, những người ở quán cà phê như Lee Hee Seung, Park Sung Hoon hay Oh Hae Won cũng đối xử với Lee Dong Hyuck rất tốt.

Thậm chí là ở tận chốn nhỏ này, cho dù Kang Seul Gi - người trước đây đã chăm sóc cho cậu hay là người phụ trách phục hồi chức năng cho cậu lúc đó, ngay cả các nhân viên làm việc trong viện điều dưỡng cũng cực kì yêu quý cậu. Trái lại là hắn, tính tình u ám, tâm địa không đoan chính, xét về tư cách thì hắn không xứng với Lee Dong Hyuck mới đúng.

Lee Tae Yong không hé răng, chỉ chờ cho hắn nói tiếp.

Mark Lee tạm dừng trong giây lát, hắn tiếp tục mở miệng nhưng âm thanh đã có chút chua xót:

─ Dong Hyuck không cần con. Khi ý thức được chuyện này con không những không cảm thấy trút được gánh nặng mà trái lại còn sinh ra một ý nghĩ rất kì lạ. Con không muốn để Dong Hyuck rời khỏi con, hy vọng em ấy chỉ có thể ở bên con, thậm chí...

Mark Lee nhắm hai mắt lại, trong giọng nói của hắn hết sức khổ sở:

─ Thậm chí ngay cả việc Dong Hyuck quá quan tâm đến chú, con... Con cũng không muốn...

Hiện tại Mark Lee mới dám thừa nhận, từ lúc hắn dự định ra nước ngoài Lee Dong Hyuck liền không chút do dự lựa chọn ở lại bên cạnh Lee Tae Yong, điều đó khiến lòng hắn mang nhiều khúc mắc. Rõ ràng Lee Dong Hyuck là do hắn nhặt về, là do hắn nuôi lớn, tại sao lại phải dựa dẫm vào Lee Tae Yong? Ham muốn độc chiếm đáng sợ đến như vậy, nếu nói hắn vẫn không thể nhận ra tình cảm kia là gì thì quả thật hắn đã sống quá uổng phí rồi.

Lee Tae Yong nhìn người trước mặt khẩn trương bất an đến độ không dám ngẩng đầu lên, suy nghĩ của y đột nhiên trôi dạt về một mùa hè nào đó của rất nhiều năm về trước.

Lúc đó Mark Lee và Lee Dong Hyuck vẫn còn là những đứa trẻ, có một lần y đến thăm hai đứa nó, khi vào cửa y bất chợt trông thấy Lee Dong Hyuck đang ôm một quả dưa hấu rất to ngồi bên cạnh Mark Lee, vừa dùng thìa múc dưa đút cho Mark Lee ăn vừa khóc thút thít. Còn Mark Lee lúc đó trong tay cầm bút vùi đầu hí hoáy không biết đang viết cái gì. Hỏi ra mới biết là ngày khai giảng sắp tới nhưng mà bạn nhỏ chưa làm xong bài tập nên bạn lớn phải giúp bạn nhỏ làm cho kịp...

Lee Tae Yong ngẫm nghĩ, suy cho cùng thì phải có nhân mới có quả, nếu không có một Mark Lee khi còn nhỏ dung túng bảo bọc cho Lee Dong Hyuck thì cũng sẽ không có một Lee Dong Hyuck của sau này cố chấp nặng tình đến thế.

Nếu như hôm nay Mark Lee vẫn còn dùng thái độ mơ hồ như hồi một năm về trước, dùng câu em ấy muốn cái gì con đều sẽ cho cái đó để giải thích tình cảm của mình dành cho Lee Dong Hyuck thì Lee Tae Yong chắc chắn sẽ không tin hắn. Từ những gì Mark Lee đã nói, lần đầu tiên Lee Tae Yong chứng kiến thấy Mark Lee vì chuyện tình cảm mà lo được lo mất.

Có những lời nên dành để nói với một mình Lee Dong Hyuck, do đó phải dừng lại ở đây thôi, Lee Tae Yong sẽ không truy vấn tiếp nữa. Nhưng vì lòng hiếu kỳ nên y liền hỏi:

─ Cậu làm gì Dong Hyuck mà để nó cả ngày phải nơm nớp lo trốn tránh cậu như vậy?

Mark Lee nâng mắt lên nhìn Lee Tae Yong rồi vờ ho nhẹ, cuối cùng vẫn chọn cách nói ra sự thật.

─ Con mới chỉ hôn em ấy.

Lee Tae Yong ngẩn ra, ngay sau đó đánh giá Mark Lee từ trên xuống dưới, cười như có như không mà tiếp tục hỏi:

─ Chỉ là hôn thôi sao?

Trước kia khi Mark Lee còn làm việc chung với Kim Do Young, lúc nhàn rỗi bọn họ sẽ trò chuyện về Lee Tae Yong, Kim Do Young thì luôn nói những điều xấu xa nhất về y. Nói con người của Lee Tae Yong hành sự kiêu ngạo không có chút kiêng kỵ, ai đối đầu với y cũng đều phải bái phục đến sát đất. Trước đây Mark Lee vẫn không tin, giờ khắc này đối mặt với lời nói có phần ẩn ý trêu ghẹo đó, chúng khiến lỗ tai hắn đỏ bừng lên vì xấu hổ, hắn lập tức quay mặt đi chỗ khác kế đó nhẹ giọng đáp:

─ Mới chỉ hôn thôi ạ.

Trong lòng Lee Tae Yong chỉ cảm thấy buồn cười, y đưa mắt về phía khu vực vệ sinh, thần sắc trên mặt y đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, y cố ý nói to hơn:

─ Cho nên bây giờ cậu thích Dong Hyuck thì có thể muốn làm gì thì làm à? Còn Dong Hyuck thì sao, Dong Hyuck nghĩ như thế nào? Nếu nó không có ý đó cậu không cảm thấy hành động của mình rất ghê tởm ư?

Những lời này cho dù Lee Tae Yong không hỏi thì nó cũng đã quanh quẩn trong lòng Mark Lee rất lâu. Đúng, dựa vào cái gì mà hắn thích Lee Dong Hyuck thì Lee Dong Hyuck cũng phải thích lại hắn? Dựa vào cái gì Lee Dong Hyuck có thể để mặc hắn gọi thì đến mà đuổi là phải đi?

Nhưng mà không đợi suy nghĩ xem nên trả lời thế nào cho thỏa đáng, Mark Lee chợt nghe sau lưng đánh rầm một tiếng, Mark Lee còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng người lao vào vòng tay hắn, gắt gao ôm chặt lấy hắn, nức nở nói:

─ Không có ghê tởm đâu! Em thích anh Mark nhất! Từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích một mình anh Mark thôi!

Mark Lee sửng sốt, sau khi lấy lại được tinh thần hắn liền cuống quýt đứng lên dùng sức kéo Lee Dong Hyuck vào trong ngực của mình, cúi đầu không ngừng hôn lên mái đầu nâu, đôi mắt hắn đỏ hoe:

─ Anh cũng thích Dong Hyuck... Từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích mình em.

Trong lời nói kèm theo một chút nghẹn ngào.

Hai tay Lee Dong Hyuck ôm chặt lấy Mark Lee, gào khóc đến mức không thể khống chế được bản thân, lòng cậu thật sự đau sắp chết đến nơi rồi. Ai ai cũng mắng thiếu gia của cậu, nói thiếu gia của cậu không tốt, nhưng mà, nhưng mà thiếu gia của cậu rất đáng thương đó!

Anh ấy không làm gì sai, cha mẹ vô duyên vô cớ bị người ta hại chết, rõ ràng trên đời còn rất nhiều người thân nhưng bọn họ chưa một lần quan tâm tới anh ấy. Những anh chị em cùng trang lứa khinh nhục anh ấy, đánh đập anh ấy, còn mắng anh ấy là con cháu của kỹ nữ... Bọn họ đều nói anh ấy đã hủy đi nửa đời về sau của cậu, nhưng mà nếu không có anh ấy thì cậu đã chết từ lâu rồi! Ngay cả nửa đời về trước cũng không có chứ nói gì đến nửa đời về sau! Chuyện cậu làm là do cậu cam tâm tình nguyện! Là cậu tự làm chủ! Vì cái gì lại đổ hết lên đầu thiếu gia của cậu cơ chứ!

Lee Tae Yong dựa lưng vào giường, nghe tiếng khóc của Lee Dong Hyuck y vừa tức giận vừa buồn cười, thầm nghĩ nuôi trẻ con lớn đến như vậy cũng đâu có lợi ích gì, còn không bằng đi nuôi một con lợn cho rồi.

Mark Lee không hề ngốc, vừa nghĩ liền hiểu ngay mọi chuyện là như thế nào. Trong lòng hắn cực kỳ cảm kích cho nên mau chóng tìm cách dỗ Lee Dong Hyuck nín khóc trước, đồng thời nắm lấy tay cậu đan chặt mười ngón vào nhau, tiếp theo hắn nhìn về phía Lee Tae Yong dùng những câu từ không thể nghiêm túc hơn được nữa:

─ Chú Tae Yong, những lời con vừa nói đều xuất phát từ chân tâm. Con thích Dong Hyuck và muốn ở bên cạnh em ấy, cả đời này con sẽ đối xử tốt với em ấy. Xin chú hãy tin con, cho con thêm một cơ hội.

Lee Tae Yong nhìn Mark Lee, nghe lời thằng nhóc đó nói khiến y không khỏi ngẩn ngơ. Tại sao trước đây y không phát hiện ra Mark Lee lớn lên quả thật rất giống với Jung Jae Hyun... Bộ dạng của Mark Lee lúc nói ra những lời này không biết là sai sót chỗ nào, y lại thấy nó trùng khớp với hình ảnh hồi Jung Jae Hyun hai mươi mấy tuổi ẩn sâu bên trong tâm trí mình.

Chỉ là Lee Tae Yong đã mong đợi rất nhiều năm nhưng cũng chẳng thể được nghe Jung Jae Hyun nói những lời chân thành này. May mắn thay, Lee Dong Hyuck bé nhỏ chờ được Mark Lee rồi.

Lee Tae Yong thu hồi lại suy nghĩ rồi y tức giận đáp trả:

─ Tôi không tin cậu, không cho cậu cơ hội thì Dong Hyuck còn có thể chạy theo tôi sao?

Sau đó y nhắm mắt lại, bộ dạng kiểu mắt không thấy tâm không phiền:

─ Lượn lượn lượn, nhanh lượn giùm đi.

Lee Dong Hyuck vẫn còn khóc nức nở:

─ Chú Tae Yong ơi, con...

Nhưng Lee Tae Yong không thèm để ý tới cậu nữa, chỉ phất phất tay ra vẻ không kiên nhẫn.

Mark Lee cúi đầu lau đi nước mắt cho người thương ở trước mặt mình, đưa cậu ra ngoài còn dịu dàng dỗ dành:

─ Đừng khóc nữa, chúng ta cùng đi ăn đồ ngon có được không?

Lee Dong Hyuck vốn dĩ đã ngừng khóc, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hết mực dịu dàng của Mark Lee ngực trái cậu trong phút chốc trở nên đau nhói, vừa xót xa cũng vừa đớn đau, nước mắt không kìm được mà lặng lẽ tuôn rơi.

Sau khi bọn họ rời đi được một lúc lâu Lee Tae Yong mới từ từ mở mắt, y ngẩng đầu lên nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm ở đây thật đẹp, trên nền trời rải rác những đốm sao đêm. Lee Tae Yong cố đè nén cảm giác chua xót trong lồng ngực xuống, y khẽ chớp mắt hòng xóa đi chút ướt át còn để sót, khuôn miệng nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng thầm cảm khái: May quá thằng bé Dong Hyuck chờ được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro