chương 6: faker gặp cô gái đại diện của riot (rất ngắn gọn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

truyền thông đang bùng cháy.

nhiều nền tảng phát trực tuyến bị chỉ trích vì phát sóng cảnh đẫm máu trên truyền hình quốc gia mà không qua kiểm duyệt

game thủ chuyên nghiệp faker đã trút hơi thở cuối cùng? t1 phản hồi...

riot games phủ nhận bất kỳ mối liên hệ nào với "chương trình truyền hình" ngoài chiều không gian kia.

"chúng tôi không thể làm gì chống lại ma thuật"; thực tập sinh của twitch và các nhân viên khác của các công ty nền tảng phát trực tuyến bảo vệ mình trước những khách hàng giận dữ.


doublelift đang phát trực tuyến. đó là một việc bình thường, diễn ra hàng ngày.

twitch chat tràn ngập những bình luận và anh nhìn vào đó, mong đợi những bình luận đáng xấu hổ thông thường và những meme về ếch.

anh không mong đợi nhiều bình luận "xem tin tức đi".

"các bạn cứ bảo tôi kiểm tra tin tức," anh nói, mở twitter trên máy tính để người hâm mộ xem. "hãy xem nào..."

tay anh dừng lại trên con chuột ngay khi anh nhìn thấy hashtag đang thịnh hành.

"faker đã chết?" anh đọc to. một tiếng cười nhỏ bật ra khi anh ta lắc đầu không tin. "đây là một trò đùa? cậu ấy không phải đang ở demacia sao? cậu ấy trông vẫn ổn với tôi."

doublelift cuộn xuống một video do người hâm mộ quay lại từ màn hình tivi của họ và nhấn play. ban đầu anh ta trông hoài nghi, nhưng sau đó hàm anh mở ra và anh cúi người về phía trước, mặt tái nhợt khi anh nhìn thấy máu phun ra từ lưng của faker.

twitch chat bùng nổ.

"cái quái gì vậy," doublelift lắp bắp, ngay lập tức đóng cửa sổ. "cái quái gì vậy."


"peanut" wangho cũng không khá hơn. một phóng viên đã cố gắng ngăn anh trên đường bằng cách đẩy micro vào mặt anh, hỏi liệu anh đã xem "tập mới nhất của faker ở runeterra" và ý kiến của anh về cái chết quá rõ ràng của faker là gì.

faker ở runeterra. trò vớ vẩn này bây giờ có cả tên sao?

"anh ấy không chết," anh đã bực bội nói trong nước mắt, rồi chạy trốn về ký túc xá của gen.g và nhốt mình trong phòng.

anh có thể nghe thấy doran ngập ngừng gọi tên mình và anh vùi mặt vào cánh tay, cố gắng xóa hình ảnh cơ thể đẫm máu của sanghyeok ra khỏi tâm trí.


"không, chúng tôi vẫn không thay đổi đội hình - không, chúng tôi không tổ chức lễ tang cho faker - tại sao? vì anh ấy không chết - thưa ông, ông đang chắn đường tôi," "bengi" seongwoong nói, sự thiếu kiên nhẫn của anh được che giấu một cách khó khăn.

"tại sao các anh không tổ chức lễ tang, huấn luyện viên bengi?" một phóng viên hét lên.

seongwoong nghiến răng dưới lớp khẩu trang.

"tôi không phụ trách bộ phận đó. tôi chỉ là một huấn luyện viên game," anh trả lời, cuối cùng cũng xoay sở để thoát qua đám đông với máy ảnh nhấp nháy và micro thì vẫy tứ tung.

"ngoài ra," anh nói thêm, "không có bằng chứng cụ thể rằng faker..."

hơi thở anh ngập ngừng trước khi anh buộc phải thốt ra từ cuối cùng. "...rằng faker đã chết."

anh chạy vào tòa nhà t1 và đi thẳng vào phòng tắm chính, ném kính và khẩu trang sang một bên và tát nước lạnh lên mặt, như thể điều đó sẽ đánh thức anh khỏi cơn ác mộng này.


scout, cậu có vui vì faker đã chết không?

scout của lng nhìn chằm chằm vào tin nhắn với đôi mắt mở to, rõ ràng bị sốc bởi câu hỏi thẳng thắn này.

"câu hỏi đó là gì vậy?" anh nói, kinh hoàng. "tại sao tôi lại vui chứ?"

đôi mắt anh quay lại màn hình khi zoe của anh né tránh chiêu cuối của ezreal. "faker là bạn của tôi. chúng tôi có thể là đối thủ trong trò chơi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn anh ấy..."

giọng anh dần tắt và anh im lặng, click liên tục vào ezreal cho đến khi xạ thủ tóc vàng ngã gục.

khi scout cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh khàn đi. "chưa có gì được xác nhận. xin đừng lan truyền tin đồn vô căn cứ," anh thì thầm.


sanghyeok đang chạy trốn khỏi điều gì đó.

bàn chân anh đạp xuống đất nhưng không phát ra âm thanh. anh chắc chắn đang thở dốc, nhưng hơi thở không thoát ra từ lá phổi không tồn tại của mình và dây thanh quản không hoạt động. anh không có cơ thể, và đột nhiên anh chỉ còn là một thực thể vô hình trôi nổi vô định giữa hàng ngàn ánh sáng xanh và đen.

những ánh sáng đều có giọng nói, thì thầm với anh bằng giọng khô khốc.

"sanghyeok."

"anh ơi."

"faker."

"faker, không thể bị giết, thần, quỷ vương, kẻ vĩ đại nhất mọi thời đại."

những ánh sáng từ từ chuyển từ màu xanh sang màu đỏ và xoáy vào cái miệng rộng của fiddlesticks. miệng của con bù nhìn căng ra rộng hơn và sanghyeok cảm thấy nhịp tim mình tăng lên. anh thấy những mảnh đồng phục skt 2017 của mình bám vào răng của con quái vật.

"faker," fiddlesticks rít lên bằng giọng kim loại chói tai. sanghyeok rùng mình, nhưng anh tiếp tục trôi về phía trước, càng lúc càng gần số phận của mình. anh không thể kiểm soát các chuyển động của mình.

faker, fiddlesticks lặp lại, nhưng lần này là giọng của kẻ đã đưa anh ta đến runeterra, với giọng điệu chế giễu như thường lệ. cậu có sợ không?

"tại sao tôi lại phải sợ?" sanghyeok trả lời, giọng nói của anh đột nhiên hoạt động trở lại. anh thấy đôi chân mình đứng vững trên cái gì đó trông giống như... mặt kính?

kính vỡ tan và anh rơi xuống, nhưng giọng nói của anh một lần nữa không còn hoạt động và một tiếng hét vô hình vang ra từ cổ họng. anh đập vào cái gì đó thô ráp và gồ ghề và cảm thấy cơn đau ảo giác từ lưỡi liềm của fiddlesticks xuyên qua lưng. anh rên rỉ trong đau đớn.

một bàn tay nặng nề kẹp chặt lên vai sanghyeok - giờ anh đã đứng thẳng, nhưng chẳng phải anh vừa nằm xuống một giây trước đó ư? anh quay lại đối diện với chủ nhân của bàn tay và giật mình khi nhìn thấy daen.

"anh nên sợ," daen nói, mắt anh ta vẫn mờ đục và máu vẫn chảy xuống bên mặt. hale, hona, và arli gia nhập cùng anh ta, không bị thương nhưng đôi mắt họ cũng mờ đục bởi cái chết. họ với lấy sanghyeok.

"faker. faker. faker. faker," họ đồng thanh như người máy. "faker. faker. faker."

tiếng tụng kinh chói tai, âm lượng tăng lên mỗi lần họ lặp lại tên tuyển thủ của sanghyeok. anh vùng ra khỏi daen, lùi lại chậm rãi như thể anh có thể hòa vào bóng tối xung quanh.

lưng của sanghyeok va vào thứ gì đó mềm mại và ấm áp, đột nhiên mọi thứ trở thành màu xám nhạt và hai bàn tay đang đỡ anh.

"anh ơi?" minhyung nói, nhìn xuống anh với vẻ khá ngạc nhiên.

sanghyeok nhìn lên cậu, mắt mở to. "...minhyung," anh nói chậm rãi. anh nhìn cậu nhóc cao hơn với vẻ nghi ngờ. "là ảo giác ư?"

"gì cơ?" minhyung ngây ngô nói, chớp mắt nhìn anh. sau đó cậu nhún vai và cười, dang rộng cánh tay. "em khá chắc em là thật." sau đó ánh mắt của cậu tối lại, trở nên nghiêm túc hơn và nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt. "anh ơi, em nghĩ tụi em đang ở trong giấc mơ của anh."

trước khi sanghyeok kịp hỏi "tụi em" là ai, minseok, hyunjoon và wooje xuất hiện từ khoảng không hư vô xám xịt, không hề bị thương và nước da khỏe mạnh - không giống như những hình ảnh nhợt nhạt, bệnh tật của họ mà anh đã thấy khi đến summoner's rift.

anh cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm tràn ngập và cố gắng đè nén nó. anh không thể nuôi hy vọng.

"anh sanghyeok?!" hyunjoon thốt lên, há hốc mồm nhìn người chơi mid.

"anh, anh đến cứu tụi em này!" wooje nói một cách phấn khích. sanghyeok lắc đầu.

"mình đang mơ? chắc là mình đang mơ," sanghyeok lẩm bẩm, gãi đầu.

"em nghĩ chúng ta đang ở trong giấc mơ của anh," minhyung lặp lại. "chúng ta đã kết nối bằng cách nào đó, giống như trong phim."

sanghyeok buông một tiếng thở dài nhỏ, không muốn giải thích điều này bằng logic. điều đó không phải là lý thuyết xa vời, đặc biệt là sau tất cả những gì đã xảy ra gần đây. và anh muốn tin rằng đây là đồng đội của mình đứng trước mặt anh, rằng họ vẫn ổn. "chuyện gì đã xảy ra với mấy đứa?" anh nói thay vào đó. khi đồng đội của anh không trả lời, anh trả lời thay họ. "tất cả biến mất và tỉnh dậy ở shadow isles, phải không?"

"wow, sao anh biết hay vậy?" minhyung thốt lên.

"em sẽ đi thẳng vào vấn đề," minseok chen vào, bước tới gần sanghyeok. "anh, tụi em -" em chỉ vào mình và sau đó là ba chàng trai đứng sau lưng mình, "- mắc kẹt ở shadow isles. tụi em tỉnh dậy ở một nơi sương mù dày đặc, chẳng có gì ngoài sương mù đen và xanh, và sau đó một giọng nói bắt đầu nói chuyện với tụi em-"

"nếu cậu nói như vậy, chúng ta nghe như không bình thường về mặt tinh thần vậy," hyunjoon phàn nàn. minseok tiếp tục như thể em thậm chí không nghe thấy người đi rừng nói gì.

"- dù sao, giọng nói này nói với tụi em rằng nó đã nhốt tụi em ở shadow isles và anh phải cứu tụi em trong một tháng nếu không sự sống của tụi em sẽ bị hút cạn và tụi em sẽ bị nguyền rủa rồi mắc kẹt tại shadow isles mãi mãi," minseok kết luận, lời nói tuôn ra nhanh chóng.

sanghyeok gật đầu. "anh biết điều đó," anh nói. "giọng nói đó cũng xuất hiện với anh."

"ồ," minseok nói. "vậy... anh có đang tiến gần đến việc..." em nhìn ra phía sau mình đầy bất lực.

"cứu tụi em không?" wooje nói tiếp thay em.

sanghyeok do dự một lúc rồi nói sự thật. "không," anh nói. "anh bị phục kích trong rừng và bị fiddlesticks chém vào lưng."

anh để những lời nói của mình chìm xuống và phải kìm nén một tiếng cười khi nhìn thấy vẻ kinh hoàng gần như hài hước, giống hệt nhau lan rộng trên khuôn mặt của các đồng đội. đáng lẽ không nên buồn cười, nhưng khi gặp lại họ khiến mọi chuyện đã xảy ra với anh trở nên tốt hơn một chút.

"lưng của anh bị - " minseok thều thào, rồi cúi người qua nhìn vào vết thương mà sanghyeok nói. nhưng không có vết thương nào để thấy cả.

có vẻ như các vết thương bên ngoài không tồn tại trong thế giới giấc mơ này, sanghyeok nghĩ.

"dù sao," anh nói, "anh sẽ đưa mấy đứa ra khỏi shadow isles. vì vậy đừng lo lắng về việc phải ở lại runeterra mãi mãi; anh vẫn còn gần một tháng nữa. mới chỉ vài ngày trôi qua thôi."

đồng đội của anh gật đầu, sự lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt. sanghyeok có thể cảm nhận được ý thức của mình đang thì thầm bảo anh tỉnh dậy và anh lùi lại, quan sát khuôn mặt của lũ trẻ.

"anh mừng vì mấy đứa vẫn ổn," anh nói. anh không nhận ra điều đó thật đến mức nào cho đến khi anh nói ra. cảm giác như ai đó đã nhấc một túi đá lớn ra khỏi ngực anh mà trước đó anh không hề biết đến.

"đừng vội cứu tụi em," hyunjoon nói. "tụi em không gặp nguy hiểm liền đâu."

"đúng vậy, anh hãy cẩn thận!" minhyung xen vào.

sanghyeok mở miệng muốn trả lời, nhưng rồi anh mở mắt ra và thấy một người đàn ông đang đứng trên anh, nửa bên trái khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ.

"pháp sư," người đàn ông gầm gừ một cách khó chịu. "chúng không bao giờ tỉnh dậy khi ta gọi chúng."

thợ săn ma pháp - lực lượng binh lính demacia được giao nhiệm vụ săn lùng pháp sư, bộ não của sanghyeok cung cấp thông tin cho anh. anh ngồi dậy quá nhanh trên chiếc giường của mình và nhăn mặt khi một cơn đau chạy dọc xương sống. anh nhìn xuống thân mình và thấy rằng anh đang mặc một chiếc áo màu xám với quần màu xám đồng bộ. băng cứu thương quấn dọc lưng và quanh ngực.

gã thợ săn ma pháp cười một cách chế giễu. "ta không biết tại sao chúng ta lại cứu những kẻ như ngươi," hắn gầm gừ. chiếc áo choàng dài màu xanh đậm của hắn, trang trí bằng vàng và bạc, quay quanh hắn khi hắn đưa một cái lọ lớn cho sanghyeok.

"uống cái này đi," gã ra lệnh. "hay ta phải dốc nó xuống cổ ngươi?"

sanghyeok nhìn quanh cái phòng giam nhỏ bé anh bị nhốt bên trong, xám xịt và ảm đạm với nguồn ánh sáng duy nhất từ các hành lang được thắp sáng bởi đuốc. nhẹ nhõm vô cùng khi anh không bị xích, mặc dù anh có thể thấy những tù nhân khác bị xích cổ tay và cổ. một tù nhân khác đang uống nước từ một cái lọ tương tự như cái mà tên thợ săn ma pháp đang cầm. vài tù nhân khác mà anh có thể thấy đang bị ép uống.

petricite elixir - được làm từ đá ma thuật làm giảm khả năng phép thuật, anh nhớ lại khi nhìn thấy tù nhân ở phòng giam đối diện bắt đầu ho và nôn khan, khiến cái lọ rơi xuống sàn khi anh ta ôm lấy cổ họng.

"thế nào?" thợ săn ma pháp nói một cách thiếu kiên nhẫn. sanghyeok với lấy cái lọ và ngón tay của họ chạm nhau. gã ngay lập tức lùi lại, khuôn mặt đầy vẻ ghê tởm.

thật... kỳ lạ, ít nhất là vậy, khi nhìn vào mắt ai đó và gặp phải sự oán giận như vậy - đặc biệt là vì anh rất nổi tiếng ở hàn quốc.

"ngươi nhìn gì?" thợ săn ma pháp hét lên. hắn chỉ ngón tay vào sanghyeok. "nhanh lên và uống đi!"

sanghyeok làm theo và đưa cái lọ lên miệng. anh nhìn chất lỏng màu xám, lo lắng, nhưng anh không có lựa chọn nào khác. anh chuẩn bị tinh thần và nuốt nó xuống.

anh không chắc mình đã mong đợi điều gì khi nuốt chất lỏng - một loại đau đớn, hoặc cảm giác cháy rát? điều gì đó khiến anh nghẹn ngào, giống như những tù nhân khác?

nhưng chất lỏng trôi xuống một cách mượt mà và không có gì xảy ra. thợ săn ma pháp nhìn chằm chằm vào anh như thể đang chờ đợi một phản ứng. sanghyeok giả vờ ho nhẹ một chút rồi quay đi, bối rối. tại sao petricite không có tác dụng gì?

cuối cùng, thợ săn ma pháp rời đi, mang theo cái lọ một cách cẩn thận như thể nó đã được nhúng vào axit. ngay khi cửa phòng giam đóng lại, sanghyeok thở nhẹ và kiểm tra ma thuật của mình. anh cảm nhận được sức mạnh quen thuộc và những hình xăm đặc trưng của ryze hiện lên trên da anh, năng lượng xanh lam xoáy quanh đầu ngón tay. anh nhanh chóng dừng lại, phần nào mong đợi thợ săn ma pháp đang theo dõi mình, nhưng anh đã ở một mình.

vì lý do nào đó, petricite không ảnh hưởng đến anh.

làm thế nào mà cậu làm được điều đó?

sanghyeok nằm lại trên giường khi nghe giọng nói.

"làm gì?" anh mệt mỏi nói.

giấu tai và đuôi của cậu. sử dụng sức mạnh của ryze. không bị ảnh hưởng bởi petricite. điều đó không có khả năng.

"tối nghĩ đó là do ông chứ" sanghyeok nói, bối rối. nếu anh đang nhận được sức mạnh mới mà giọng nói đó không cho anh...

anh có thể sử dụng điều này để làm lợi thế của mình.

"tại sao người demacia chưa giết tôi?" sanghyeok hỏi, để suy nghĩ đó lại để dùng sau.

có lẽ để cậu có thể có một phiên tòa, nơi họ sẽ quyết định cậu có tội hay không vì là một pháp sư.

sanghyeok im lặng, suy nghĩ. mẩu bầu trời anh có thể nhìn thấy từ cửa sổ nhỏ đang tối dần. trời sẽ tối sớm.

phiên tòa rõ ràng là vô nghĩa. anh sẽ bị lộ là pháp sư và sau đó có khả năng cao sẽ bị giết hoặc giữ lại trong ngục mãi mãi. không có lý do gì để chờ đợi hy vọng vào một phiên tòa công bằng.

anh có thể tạo cổng để thoát khỏi nhà tù, nhưng sau đó thì sao? ulti của ryze chỉ có thể đi một khoảng cách nhất định, và anh không biết rõ về demacia để dự đoán mình có thể đến đâu. và với cái lưng bị thương của mình, có lẽ không có nhiều điều anh có thể làm trước khi ngã quỵ. có lẽ noxus quá xa, quá chiến tranh và đầy rẫy những pháp sư tị nạn. đâu là nơi anh có thể dễ dàng di chuyển từ vùng này sang vùng khác?

tâm trí anh hướng đến arcane và hexgates của piltover, nơi những con tàu có thể được dịch chuyển khắp runeterra.

"có lẽ piltover?" anh nói ra. "nhưng đó còn xa hơn noxus..."

"piltover?" một giọng nữ vang lên.

sanghyeok ngồi dậy đầy cảnh giác và ngay lập tức hối hận khi cơn đau bỏng rát bắn qua lưng anh. anh rít lên và cẩn thận quay lại để đối mặt với người mới đến.

cô trông như khoảng đầu hai mươi, và mái tóc vàng của cô buông lơi qua vai và được giữ gọn gàng bằng một chiếc băng đô. cô có đôi mắt xanh, mặc áo giáp kim loại...

và có một cây gậy dài trong tay cô gái, chiếu sáng căn phòng giam tối tăm bằng một ánh sáng vui tươi.

"lux?" sanghyeok nói trước khi kịp dừng lại.

"ồ, anh biết tên tôi?" lux nói, lông mày cô nhướn lên với sự ngạc nhiên. "tên anh là gì?"

"faker," sanghyeok nói, không chắc phải làm gì tiếp theo. anh biết đủ về câu chuyện của các vị tướng để biết rằng lux là người đã từng giúp các pháp sư trốn thoát trước đây. nếu anh giao tiếp đúng cách, cô có thể giúp anh thoát khỏi đây.

"vậy, faker, tôi đến để gặp anh," lux giải thích, nhìn xung quanh một cách cẩn thận về phía các tù nhân đang ngủ. sanghyeok chớp mắt và nhận ra rằng đã là ban đêm. anh đã ngồi đây bao lâu rồi, một cách mơ màng?

"gặp tôi?" sanghyeok nói sau một khoảng dừng ngắn. "tại sao?"

"tôi là bạn của các pháp sư," lux trả lời, bước đến gần hơn phòng giam của sanghyeok. "và tôi đã thấy anh khi họ đưa anh vào. những vết thương của anh thật khủng khiếp! nhưng tôi mừng là anh dường như đã tốt hơn bây giờ."

rồi đôi mắt cô hẹp lại và cô nghiêng người về phía anh, thì thầm. "nhưng ngoài điều đó, tất cả mọi người ở demacia đang nói về một pháp sư mạnh mẽ với mái tóc đen và kính tròn. họ nói rằng anh ta có thể khiến trái tim của bạn chống lại bạn, rằng anh ta có tai cáo và đuôi trắng và những hình xăm runic. binh lính demacia đã vào rừng nơi pháp sư này được cho là đã dịch chuyển ra khỏi và tìm thấy một chiếc xe ngựa bị phá hủy với bốn người chết."

sanghyeok hít một hơi thở đầy thất vọng. vậy là hale, daen, hona và arli đều đã chết. anh cảm thấy một mầm mống tội lỗi bắt đầu len lỏi trong dạ dày và cố gắng phớt lờ nó.

đôi mắt của lux đã trở nên tối và nghiêm trọng. "anh là pháp sư đó, đúng không? các lính canh đang nói rằng anh đã giết họ. tôi cần biết điều đó có đúng không. tôi không thể giúp một kẻ giết người."

sanghyeok cúi đầu xuống, không muốn nhìn vào mắt lux. cơ thể đẫm máu và gãy của daen xuất hiện trong tâm trí anh và anh run lên một chút.

"tôi không giết ai cả," anh nói khẽ. "chúng tôi đang cố gắng đến noxus và có một tai nạn bất ngờ. tôi là người sống sót duy nhất."

anh loay hoay với ngón tay, tìm kiếm những gì khác anh cần nói. anh cần sự giúp đỡ của lux để ra khỏi nhà tù này. làm sao anh có thể thuyết phục cô?

"tôi đang tìm kiếm bạn bè của mình," anh thú nhận. "họ bị mắc kẹt trong black mist. tôi vô tình đến demacia và cần đến một nơi an toàn hơn cho các pháp sư, vì vậy tôi đã đi nhờ xe với bốn người mà cô đã nhắc đến. nhưng chúng tôi bị tấn công bởi một con quái vật và tôi chỉ vừa kịp dịch chuyển đi." cuối cùng anh nhìn lên gặp ánh mắt của lux. "họ là những người tốt. tôi sẽ không bao giờ giết họ."

sự chân thành trong lời nói của anh dường như đã chạm đến lux, và đôi mắt cô dịu đi với sự cảm thông.

"tôi xin lỗi," cô nói. "đó là loại quái vật gì?"

sanghyeok dao động. làm sao anh có thể kể cho cô nghe về một con bù nhìn ma thuật mà không bị coi là điên rồ?

đừng nói gì cả, giọng nói nói. tốt nhất là không cố tình dẫn các vị tướng liên minh đến với nhau. điều đó có thể làm xáo trộn câu chuyện.

sanghyeok suy nghĩ về việc nói với giọng nói rằng việc ép anh lang thang khắp runeterra cũng có thể làm xáo trộn câu chuyện, nhưng anh im lặng. lux dường như coi sự im lặng của anh là một loại chấn thương khiến anh không thể nói và gật đầu hiểu.

"tôi sẽ giúp anh trốn thoát," cô nói. "tôi đã dẫn các pháp sư khác ra khỏi demacia trước đây. có một lối thoát từ cống ngầm, miễn là anh không ngại di chuyển trong vài tuần."

lời cảnh báo của giọng nói vang lên trong tâm trí sanghyeok. nếu anh không cứu họ trong vòng một tháng, họ sẽ chết và sẽ bị ép mắc kẹt ở runeterra mãi mãi.

anh không có thời gian để đi đến noxus trong hai tuần. điều đó chỉ còn lại hơn một tuần để tìm đồng đội và anh không thể để điều đó, không khi tính mạng của họ đang gặp nguy hiểm.

"tôi không có thời gian cho vài tuần," sanghyeok nói. "nó quá nguy hiểm, nhưng tôi sẽ tự dịch chuyển nếu tôi phải làm vậy."

lux im lặng, lông mày cô nhíu lại. rồi cô bật lên. "cổng hexgates!" cô kêu lên. "mặc dù chúng tôi có định kiến với phép thuật, nhưng demacia cũng có cổng hexgates có thể dịch chuyển hàng hóa và tàu bay đến những nơi xa để giao thương với các vùng khác. chúng tôi không có nhiều, nhưng có một cái dẫn thẳng đến piltover. không có cái nào dẫn đến noxus, nhưng piltover gần noxus hơn nhiều so với demacia. anh đã nhắc đến piltover trước đó, đúng không?"

sanghyeok gật đầu, cảm thấy một chút hy vọng ngu ngốc nhỏ bé hình thành trong trái tim mình. "điều đó nghe có vẻ ổn," anh nói.

lux mỉm cười. "nếu anh chờ đến sáng mai, tôi có thể mang chìa khóa và mở khóa các phòng giam," cô nói, chỉ về phía các pháp sư khác đang bị giam cầm. "tôi sẽ dẫn các pháp sư khác qua cống ngầm. anh có ổn không?"

sanghyeok lại gật đầu. "tôi có thể xử lý được. và cô không cần mang chìa khóa đến đâu," anh nói. lux nhìn anh với vẻ tò mò nhanh chóng biến thành ngạc nhiên khi anh hít vào và những hình xăm phát sáng của ryze hiện lên trên da anh. anh giơ tay ra và bắn một quả cầu năng lượng cổ đại đang ù ù làm tan chảy những thanh sắt giam giữ anh trong phòng giam.

"làm sao anh làm được điều đó?" lux thốt lên. "các thợ săn ma pháp không ép anh uống petricite elixir sao?"

sanghyeok nhún vai, phủi bụi trắng khỏi áo. "nó không có tác dụng với tôi," anh nói và không giải thích gì thêm. anh có thể thấy rằng lux muốn hỏi thêm, nhưng cô không nói gì, ngay cả khi sanghyeok bắn thêm những quả cầu để giải thoát cho các tù nhân khác.

ta tin rằng kháng ma thạch không có tác dụng với cậu vì cậu không đến từ runeterra, giọng nói trầm ngâm. ta thừa nhận rằng ta đã không lường trước điều đó. cậu thực sự rất thú vị.

sanghyeok lờ đi giọng nói và tập trung vào việc theo dõi lux qua các ngục tối. cô giơ cao cây gậy của mình và nó chiếu sáng các hành lang tối tăm. các pháp sư được giải thoát bám theo cô, như bướm đêm bay theo ánh sáng. lưng anh liên tục nhói đau và anh ước gì mình có thuốc giảm đau.

"chúng ta đến rồi. đây là lối vào cống ngầm," lux nói, dừng lại trước một tấm lưới. cô mở nó ra và dẫn các pháp sư vào bên trong cho đến khi chỉ còn lại cô và sanghyeok.

"các cánh cổng hexgates nằm ở thành phố chính, cũng là nơi đặt các ngục này," lux nói. "vì vậy nó không xa lắm. tôi sẽ nói cho anh biết nó trông như thế nào, nhưng chỉ có một cái trong thành phố chính và tôi nghĩ các tàu bay dịch chuyển đến các vùng khác làm cho nó khá rõ ràng!"

cô cười. đó là một âm thanh sáng sủa, sôi động.

"tôi định tự dẫn anh đến đó, nhưng tôi cần đưa các pháp sư này ra khỏi đây trước khi mặt trời mọc," cô nói. "anh có nghĩ mình có thể tự đến đó không?"

sanghyeok gật đầu. "tôi sẽ ổn," anh nói.

nụ cười của lux mờ đi khi cô nghiêng đầu sang một bên. "nó khá nguy hiểm," cô nói. "có lý do tại sao tuyến đường mặc định là qua cống ngầm. anh chắc chắn về điều này chứ?"

"tôi chắc chắn," sanghyeok xác nhận. lux do dự rồi lại nở nụ cười.

"chúc anh may mắn, faker," cô nói, vẫy tay.

"cảm ơn," anh đáp khi luxanna crownguard tự hạ mình chui vào cống ngầm.

anh dịch chuyển ra ngoài ngục giam và hướng về phía các cổng hexgates.

lưng anh nhói đau, như một lời cảnh báo, nhưng anh bỏ qua nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro