Nữ Diễn Viên Tuyệt Nhất 💚👑 phần 𝟒

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8

Bộ phim đầu tiên trong đời tôi đóng vai nữ chính được quay cùng Tống Hách Nam, điều này làm tôi vui mừng.

Có lẽ do trước đây Kim Thái Hanh đã hướng dẫn cùng chỉ bảo nên lần quay phim này của tôi diễn ra thuận lợi, không những được đạo diễn khen ngợi mà ngay cả Tống Hách Nam cũng ngạc nhiên cảm thán: “Kim Trân Ni, cô tiến bộ quá nhanh!”

Chúng tôi đóng phim cùng nhau đến tháng thứ hai, có mấy cảnh quay trên núi, báo chí đưa tin mấy ngày đó trùng hợp sẽ có mưa sao băng. Vì vậy một đêm sau khi kết thúc cảnh quay, chúng tôi cùng những diễn viên khác, hoặc vì tò mò, hoặc vì tham gia cho vui, cùng tìm một địa điểm có tầm nhìn đẹp chờ xem mưa sao băng.

Trong lúc chờ, Tống Hách Nam hỏi tôi muốn ước gì, tôi suy nghĩ rồi nói với anh ấy: “Nói ra là không linh.”

Anh cười nhẹ, không hỏi thêm nữa.

Đến khi sao băng xuất hiện, tôi nhắm mắt ước một điều, mong rằng mọi việc sẽ thành hiện thực, tình yêu sẽ được đáp lại, mở mắt ra lại thấy Tống Hách Nam đang nhìn mình.

Gió núi mát rượi không dưng làm lòng bồn chồn khó tả, tôi buột miệng: “Đừng nhìn tôi, nhắm mắt lại ước nguyện.”

Anh ấy bình tĩnh thu hồi tầm mắt: “Tôi không có ước nguyện.”

Nghe vậy, tôi hơi sửng sốt, nghĩ lại thì đúng là vậy. Anh sinh ra đã có được những thứ mà người khác cố gắng thế nào cũng không có được, sau lại được vạn người chú ý, tựa như thật sự không cần sao băng để thực hiện nguyện vọng gì.

Không hiểu xuất phát từ tâm lý gì, tôi giải thích: “Tôi biết sao băng không thể giúp tôi thực hiện nguyện vọng của mình, tôi cũng không muốn không làm mà hưởng, nhưng tôi muốn gửi gắm chút ít ước mơ.”

Đó có lẽ là khoảng thời gian mà tôi không thể nào quên, mỗi ngày ở cạnh Tống Hách Nam. Quen nhau lâu rồi, tôi cũng từng có ý nghĩ ảo tưởng, có thể anh cũng có một tia tình cảm thích tôi.

Vì vậy sau khi đóng máy không lâu, trong một lần ăn cơm, tôi bày tỏ với anh tình cảm của mình. Không phải xúc động bốc đồng, cũng không phải say rượu lỡ lời, chỉ là tôi muốn nói với anh việc mình thích anh, cho dù sau lần hiểu lầm vụ hot search anh còn chúc mừng tôi, nhưng tôi vẫn muốn thực sự thử một lần.

Đáng tiếc kết quả giống nhau, yêu thầm đều vô cớ kết thúc.

Ngay khi tôi nói câu “Anh H không phải Kim Thái Hanh, mà là anh”, ngón tay cầm ly của anh siết chặt lại, trầm lặng trong vài giây.

Sau này nhớ lại, tôi đoán vài giây đó anh chắc chắn rất khó xử, suy nghĩ nên từ chối tôi thế nào mới tốt.

Một lúc lâu sau, anh mỉm cười, lịch sự hỏi: “Kim Trân Ni, có phải tôi đã làm gì khiến cô hiểu lầm không?”

Tôi chưa kịp trả lời thì anh bỗng đứng dậy, đi vòng qua con đường gỗ cổ kính, nắm tay một cô gái đi qua.

Cô ấy tên Lê Mạn, vẻ đẹp khác với những nữ diễn viên ngôi sao, cô ấy đẹp dịu dàng, nụ cười cởi mở, mái tóc dài đen dày óng ả buông xõa sau lưng, mặt không trang điểm, cả người toát lên khí chất thư hương độc đáo.

Cha mẹ cô ấy và gia đình Kim Thái Hanh là bạn bè nhiều năm, hai người quen nhau từ bé, thanh mai trúc mã, thực sự môn đăng hộ đối.

Phải nói rằng Tống Hách Nam bảo vệ cô ấy rất tốt, mặc dù khi đó lai lịch, thân thế cha mẹ anh đều bị lộ hết ra nhưng cô gái tên Lê Mạn này chưa từng bị nhắc đến một câu.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình chật vật như thế.

Nhưng tôi vẫn phải giữ nụ cười khéo kéo, nghe Tống Hách Nam giới thiệu: “Mạn Mạn, đây là bạn anh, Kim Trân Ni. Đây là Lê Mạn.”

Hai người đan tay vào nhau, cách Tống Hách Nam nhìn cô ấy, lời anh ấy giới thiệu chúng tôi, mỗi thứ đều như một thanh gỗ nặng nề nện vào tim tôi.

Vào giây phút đó, tôi biết rõ rằng mối tình từ thời niên thiếu của tôi cuối cùng đã đến hồi kết thúc.

9

Nếu như trước đây một phần động lực cho những nỗ lực của tôi là hy vọng có thể đứng ngang tầm với Tống Hách Nam, như vậy sau này nỗ lực của tôi chỉ là vì đạt đến ước mơ của mình.

Thực ra bị Tống Hách Nam từ chối không đau khổ như tôi tưởng, chỉ là trong giây phút quay người rời đi, nỗi buồn hụt hẫng và trống rỗng khi buông bỏ mối tình thầm kín bao năm không kiềm chế được dâng đầy trong lòng.

Tôi ngồi trong đêm tối rất lâu, lau đi những giọt nước mắt lăn dài, cuối cùng quyết định xóa đoạn video ngắn ngủi kia.

Từ đó, tôi toàn tâm toàn ý cho công việc, sau khi thương lượng với người quản lý, tôi chọn phim có cảnh quay ở cổ trấn.

Ở đó, tôi gặp Kim Thái Hanh.

Sau mười ngày quay phim, sau khi kết thúc một ngày quay. Tôi một mình đi lang thang vào lúc chạng vạng chiều. Lần đầu tiên tôi đến thị trấn cổ kính như thế này, bên tai tiếng nước róc rách, tiếng mái chèo êm ả, mặt nước lấp loáng ánh sáng, hoàng hôn bao phủ bầu không khí yên ả nơi cổ trấn.

Đến khi tôi nhận ra mình lạc đường trong những ngõ nhỏ thì còn xui xẻo hơn là bị trẹo chân trong lúc loay hoay tìm đường về dưới cơn mưa phùn.

Tôi trốn dưới một mái hiên tránh mưa, ôm chặt mắt cá chân mình thì một đôi chân bỗng xuất hiện trước mắt tôi. Tôi nhìn dọc theo đôi chân dài trong chiếc quần tây đen nhìn lên, còn chưa kịp thấy được mặt người đó thì người đó đã ngồi xổm xuống, nhìn từ đầu đến mắt cá chân tôi hỏi: “Ngoài chân bị bong gân ra thì còn có bị thương ở đâu khác không?”

Tôi nhìn Kim Thái Hanh đột ngột xuất hiện ở đây, cắn môi lắc lắc đầu.

Giây sau, anh nhét chiếc ô đen vào tay tôi, quỳ một gối xuống đất ôm tôi lên, những hạt mưa từ chiếc ô nghiêng nghiêng trượt xuống sườn mặt anh, chảy dọc theo cằm anh rơi vào cổ áo sơ mi đang mở.

Tôi nhanh chóng vòng tay qua cổ anh, nắm lấy cán ô bằng cả hai tay.

Vòng qua mấy con ngõ nhỏ, anh đưa tôi vào một khoảng sân sạch sẽ.

Tôi được đặt lên ghế mây, tò mò nhìn xung quanh. Anh cầm bình rượu thuốc đi đến, thấy anh định giúp tôi bôi thuốc, tôi rụt chân lại theo bản năng.

“Không cần, tôi quên mang di động. Anh cho tôi mượn điện thoại gọi cho người quản lý đến đây là được rồi.”

Anh đã ngồi xổm trước mặt tôi, ngước lên cười nhẹ: “Bên ngoài mưa càng lúc càng to, người quản lý của cô có thể không đến ngay được, không bôi thuốc thì có thể ngày mai cô không diễn được.”

Tôi ngồi trên ghế mây, cúi đầu nhìn động tác của anh, hình như… rất thành thạo. Giây tiếp theo, mắt cá chân tê rần, tôi cắn chặt môi không muốn rên thành tiếng.

Anh ngừng lại, nhắc tôi: “Kêu đi, không sao.”

Tôi bướng bỉnh quay mặt đi, thở phì phò: “Không đau, anh tiếp tục.”

Tiếng mưa lộp độp ngoài hiên át mọi âm thanh, tôi ngồi trên ghế mây ngủ thiếp đi. Khi thức giấc, sắc trời đã tối hẳn, trên người phủ chiếc áo khoác của Kim Thái Hanh nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.

Nhảy một chân khỏi ghế mây, tôi vịn tường nhảy xung quanh tìm anh, tìm thấy bóng lưng gầy gầy của anh trong căn bếp sáng đèn.

Nói thật, khi thấy anh bê hai bát mì ra, tôi khá kinh ngạc.

Anh rất tự nhiên đặt một bát trước mặt tôi: “Chân không ổn thì đừng chạy lung tung, ăn đi.”

Tôi lấy đũa chọc chọc trứng gà trong bát, nhất thời không biết nên hỏi gì trước mới phải.

“Hạ… Thừa Niên, sao anh lại ở đây?”

Anh dừng ăn mì, cụp mắt nói nhỏ: “Đây là quê của tôi.”

Kim Thái Hanh sinh ra ở thị trấn cổ này, khi anh 5 tuổi, cha anh vì cứu người chết đuối mà mất. Năm anh 17 tuổi, anh đến thành phố lớn để chữa bệnh cho mẹ, nhưng cuối cùng anh không giữ mẹ lại với mình.

Sau này, tháng 9 mỗi năm anh sẽ quay về ở đây một thời gian.

Sở dĩ anh tìm được tôi vì đạo diễn trùng hợp là bạn anh, sau khi biết không tìm thấy tôi thì nhờ anh hỗ trợ tìm kiếm, dù sao thì cũng không ai quen thuộc nơi này bằng anh.

Tôi từng vô tình xem qua một cuộc phỏng vấn anh, trong đó khi được hỏi về gia đình, anh chỉ nói “không tiện tiết lộ” rồi cho qua. Tôi từng nghĩ anh muốn bảo vệ sự riêng tư của người nhà, giờ mới biết thì ra anh không còn người nhà nữa.

Người quản lý vỗ vỗ vai tôi nói Kim Thái Hanh đã đến, tôi còn đang nhớ những lời anh nói. Nghe tiếng nói, tôi quay lại theo bản năng, vô tình chạm đúng phải tầm mắt anh, sau đó nghe đạo diễn báo chuẩn bị, đã đến phần diễn của tôi.

Có lẽ do ánh mắt phía sau quá mãnh liệt, cũng có thể vì vết thương ở chân làm giảm năng lượng, tóm lại tôi phạm lỗi hết lần này đến lần khác trong cảnh quay đó, ngay cả sai lầm cấp thấp như quên lời cũng mắc phải.

Áy náy xin lỗi, tôi xin đạo diễn cho tôi nửa tiếng để tìm lại trạng thái tinh thần tốt hơn.

Lúc này Kim Thái Hanh đi tới, anh mặc bộ quần áo thể thao giản dị màu trắng đen, tóc không chải cẩn thận, đỉnh đầu còn một nhúm vểnh lên, hai tay đút túi quần đi tới bên cạnh tôi, nhìn qua kịch bản trên tay tôi, cười khẽ: “Căng thẳng?”

Nói chính xác thì kỹ thuật diễn xuất của tôi có thể nâng cao một bậc là nhờ anh chỉ dẫn. Từ đó trở đi tôi không đóng phim của anh nữa, bây giờ lại bị anh nhìn thấy, cảm giác giống như khi lang bạt giang hồ thì gặp sư phụ.

Nhưng tôi trong mắt anh giống như là khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn được chọn. Siết cuốn kịch bản thành cuộn tròn, tôi không lên tiếng.

Thật lâu sau, anh chợt lộ ra nụ cười lười nhác, quay người bỏ lại một câu: “Tôi đi mua bánh hoa quế lạnh.”

Tôi kệ anh nói muốn mua gì, chỉ thở ra một hơi dài, nhìn bóng lưng anh khuất dạng, lập tức quay lại đoàn, nhanh chóng nhập vai, kết thúc thành công cảnh quay trong ngày.

Đối với bánh hoa quế lạnh, tôi cũng được nếm thử trong bữa tối.

Lúc đó tôi đang ngồi trên bậc thềm đá được bao phủ bởi ánh nắng chiều, ăn salad rau mà quản lý đưa cho cùng mấy miếng thịt bò mà tôi lén cất trong túi.

Đang lướt điện thoại, tôi chợt thấy Tống Hách Nam trên mục hot search, tôi lướt qua, bỏ di động xuống, ngẩn người nhìn bóng người ngược sáng trên cây cầu đối diện.

Thực ra từ khi đến đây, tôi không nghĩ đến anh nhiều, bây giờ nhìn thấy có những cảm xúc không rõ, tựa như tiếc nuối thời thanh xuân.

Khi Kim Thái Hanh xách theo hộp bánh hoa quế lạnh xuất hiện, tôi đang vô cùng miễn cưỡng nuốt salad rau trong miệng. Anh ngồi xuống bên tôi, mở hộp đưa tôi, lập tức mùi hoa quế thơm ngọt tỏa ra ngào ngạt.

Tôi không kiềm chế được mà ăn liên tục rất nhiều miếng, xong rồi thì rầu rĩ, âm thầm tính toán có bao nhiêu calorie, thầm thề không ăn thêm miếng thức ăn nào trong bảy ngày tiếp theo.

Nhưng hôm sau tôi đã thất bại, vì Kim Thái Hanh lại mang bánh thanh mai đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro