29. Diễn tròn vai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không gian mơ hồ, cậu cảm thấy từ má truyền đến cảm giác ấm áp như là có gì đó chạm vào mặt, vô cùng dịu dàng, tràn ngập vẻ trấn an. Cậu hoảng hốt nghĩ đây chỉ là giấc mơ nhưng lại cảm thấy nó cực kỳ chân thực, rõ ràng. 

Đôi mắt sáng trong tựa ngọc lưu ly đột nhiên mở to ra, nhìn vào đôi mắt mang vẻ đau lòng của người đàn ông đứng ngoài lồng sắt.

Nhất thời bừng tỉnh mà cảm giác như đã cách xa cả thế kỷ! Daniel bắt gặp đôi mắt mở to, trống rỗng của cậu thì đáy lòng rụt lại một chút. Đôi mắt cậu rất đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta tan nát cõi lòng. 

Khi anh tiến vào phòng thăm Jimin thì trong nháy mắt sinh một loại ảo giác. Cảm thấy như người con trai này có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Cậu vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích ngồi trong một góc lồng. Anh nhịn không được vươn tay chạm đến khuôn mặt cậu thì mới phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã lạnh ngắt. 

Jimin kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt như một pho tượng trong cõi mộng, dường như cậu không biết nên phản ứng thế nào. 

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một tên vệ sĩ tiến lên, có vẻ như đang khó xử mà thấp giọng nói: "Kang thiếu gia, cậu chủ đã dặn là nếu không có sự cho phép của ngài ấy thì không ai được vào thăm.." 

"Mọi hậu quả tôi sẽ chịu!" Anh chặn lời hắn, ngữ khí trầm ổn, nhẹ giọng quát. 

"Nhưng mà cậu chủ.." 

"Không có gì, còn không mau ra ngoài!" Khuôn mặt Daniel không lộ vẻ giận dữ, giọng nói mang theo vẻ cường thế không nhỏ. Vệ sĩ thấy thế cũng biết không dễ gì chọc giận anh thì vội vàng lui ra ngoài. 

Daniel lại dừng ánh mắt một lần nữa trên người Jimin, đôi mắt thâm trầm chậm rãi xảy ra biến hóa, vừa mới nghiêm túc nhưng giờ lại mang vẻ nhu hòa cùng đau lòng. "Jimin, em còn nhớ anh không? Anh nghe nói em vẫn không chịu ăn cơm."

Hơi ấm từ đầu ngón tay người đàn ông vẫn như còn lại trên mặt cậu làm cậu có chút khôi phục lại ý thức. 

Đối với sự hỏi han thân thiết của anh, cậu chỉ chằm chằm nhìn hắn. Cậu thực là không nhớ, trong kí ức của nhân cách trước cũng không có hình bóng của anh ta. "Jimin! Đúng là em quên rồi." 

Giọng nói cứng rắn của anh như đang chậm rãi tản ra từng góc căn phòng. "Tôi là cậu bé năm xưa được em nhường xuất trúng tuyển đi xem nhạc hội. Chuyện cũng lâu rồi, em không nhớ cũng phải."

Đúng là cậu chẳng nhớ! Những chuyện thế này cậu chẳng thiết nhớ làm gì. "Sao anh có thể vào đây?" Cái cậu quan tâm hiện giờ chỉ có là anh ta có quyền uy gì mà lại được vào nơi mà Kim Taehyung cấm người qua lại. 

"Anh là cháu họ của chú Kim." 

"Anh giúp tôi được không? Tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn bị giam cầm như vậy." Cậu gắt gao nắm tay anh, bàn tay mềm mại bị sự thô ráp kia làm đau. 

Ánh mắt anh nổi lên ưu tư, ngữ khí vô cùng trầm thấp, dịu dàng. "Em đến ăn cũng không ăn thì sao có sức chống cự? Chuyện này anh sẽ nói lại với chú."

Jimin liều mạng lắc đầu, "Xin anh nói với cha nuôi, tôi biết tôi sai rồi. Tất cả đều là tôi sai, xin ông ấy thả tôi ra. Từ nay về sau tôi cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm trái ý ông ấy nữa." 

Giọng nói của cậu vừa vội vàng lại nghẹn ngào, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ kích động cũng dần chảy ra vài giọt mồ hôi. Có thể thấy được thân thể cậu dần suy yếu rồi.

Daniel thở dài một tiếng, ngón tay thô không khống chế được vuốt lên khuôn mặt cậu, thực nhẹ nhàng, thay cậu lau đi những giọt mồ hôi trên trán, "Em cứ thế này làm sao anh yên tâm được!" 

Trong đôi mắt âm trầm của anh hiện rõ hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Ánh mắt Jimin đong đầy nỗi thống khổ, "Ngay cả anh cũng không giúp tôi được sao?"

Đáy lòng anh bị ánh mắt ấy của cậu làm cho rung động, như bị một luồng tử khí hung hăng đâm thấu tâm can. Thật lâu, anh như là hạ quyết tâm, bàn tay to khẽ nâng lên sửa sang lại mái tóc hỗn độn của cậu "Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em!" 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đột nhiên trở nên sáng ngời tựa như hoa quỳnh nở rộ trong đêm, hai má đào hiện đẹp không sao tả nổi, khiến người đàn ông trước mặt nhìn thấy mà tim hụt một nhịp . "Cám ơn anh!"

"Bước đầu tiên hoàn thành. Mở màn mĩ mãn hơn mình tưởng."

_______________________________________

"Chú à, Jimin thực sự rất yếu. Thả cậu ấy ra đi mà! " 

"Con vào xem cậu ta thế nào?" 

"Phải" Daniel không có chút nào là che giấu hành vi của mình.

"Con hẳn là rõ mệnh lệnh của ta chứ?" Ngữ khí của hắn không thấy chút hờn giận.

"Rõ ràng! " anh lại lần nữa trả lời. Taehyung lạnh lùng xoay người, đôi mắt dần như đóng băng lại, khóe môi cũng hơi hơi cong lên. Anh cứ hiển nhiên trả lời thực vượt quá dự kiến của hắn.

Anh nhìn về phía hắn, ánh mắt mang vẻ kiên định. "Jimin mới mười bảy tuổi, kể cả tâm lý lẫn thân thể đều không thể tiếp nhận được sự áp lực này. Em ấy hẳn là cũng biết mình sai lầm rồi." 

Hắn nghe vậy chỉ 'hừ' nhẹ một cái "Cậu ta thế nào rồi?" 

"Rất suy yếu! Chú, đối với chú đây có thể là phương thức bình thường, nhưng đối với Jimin mà nói... em ấy rất sợ hãi."

Daniel theo ánh mắt hắn như là đọc được đôi chút ý nghĩ liền bổ sung thêm một câu: "Em ấy mấy ngày này chưa ăn cơm, nếu cứ như vậy thì thân thể chắc chắn sẽ suy sụp." 

Sắc mặt hắn bỗng chút thay đổi "Mấy ngày chưa ăn cơm?" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro